Dần An
Dĩ Phong đến chỗ hẹn Hàn Trạc Thần mới hiểu rõ câu nói của đại ca: “Mày vẫn
chưa hiểu nguyên tắc của trò chơi này!”
Tầng ba của tửu lầu chật kín người, trên bàn ăn không có món nào, chỉ bày đầy vũ
khí. Để Trác Cửu không nghĩ hắn đến đây liều chết nên Hàn Trạc Thần chỉ chọn
mười mấy người cùng hắn đi vào trong, ra lệnh cho những người còn lại tạm lánh
đi, không được lộ diện, ngay cả An Dĩ Phong.
Hàn Trạc Thần còn đặc biệt căn dặn: “Nếu An Dĩ Phong dám xông tới thì chặt một
chân nó.”
Đã trải qua bao cảnh chém giết, thực sự hắn ngộ ra một chân lý: Những trận
quyết chiến trong xã hội đen không phải có nhiều người mới thắng, đem theo bao
nhiêu người cũng vô ích, cuối cùng cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết. Vào trong mà
hành động thì chỉ có chém lung tung, dao nào chém trúng người mình cũng không
biết... ít người cũng có cái hay của ít người. Trước nguy cơ sống hoặc chết thì
khát vọng sinh tồn khiến tính chiến đấu được tăng thêm bội phần, đặc biệt là
lúc họ hy vọng người ứng cứu bên ngoài sẽ tới kịp.
Ngoài ra, hắn còn làm một việc, gọi tới đồn cảnh sát... Đó là cách duy nhất có
thể tránh thương vong, mất mát.
Hắn ngồi đối diện với Trác Cửu. Nhìn mái tóc hoa râm, cơ thể tiều tụy và ánh
mắt mệt mỏi của lão ta, Hàn Trạc Thần không muốn nói lời nào.
Mọi người thường nói nỗi đau khổ của một đứa trẻ mất mẹ cũng giống một người
già sắp gần đất xa trời mất đi người con duy nhất... Hắn không có con trai
nhưng hắn hiểu cảm giác vô vọng khi mất đi người thân là như thế nào. Cảm giác
đó giống như cuộc đời bỗng không còn ý nghĩa gì nữa, mất đi giá trị để ta vật
lộn giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Nhưng hắn muốn quay đầu cũng không kịp nữa rồi!
“Cửu Thúc, xin đừng quá đau buồn!”
Nước mắt Trác Cửu bỗng dâng trào. Giây phút ấy, trông lão ta không giống một
ông trùm đã bôn ba trong giới giang hồ suốt bốn mươi năm trời mà chỉ là một
người cha già, cũng giống như hắn, thấy mất đi ý nghĩa của cuộc sống.
“Thần, tao biết việc này không can hệ gì đến mày. Mày giao nộp thằng An Dĩ
Phong thì tao sẽ không làm khó mày... Sau này mày có gì cần đến tao, cứ việc
nói.”
“Cửu Thúc, con chú đã mất rồi, cho dù chú có băm vằm, chém giết An Dĩ Phong thì
con chú cũng không sống lại được nữa!” Hắn cố gắng van nài. “Coi như cháu cầu xin
chú, chú cho An Dĩ Phong một đường sống.”
“Mày đừng nhiều lời, hôm nay tao nhất định phải lấy mạng nó.”
“Cửu Thúc, thực lực của chúng ta tương đương, nếu ra tay, hai bên đều tổn thất
lớn... Hà tất phải như vậy?”
Trác Cửu tức giận, hất đổ bàn, hét lên, giọng khàn khàn: “Mày không cần phải uy
hiếp tao, kể cả ngày hôm nay máu ngập tửu lầu này, kể cả cái mạng già này có
phải nằm xuống, tao cũng phải bắt nó đền mạng.”
“Nếu việc hôm nay cháu thay nó chịu tội, chú có nể mặt cháu không?”
“Mày muốn chịu tội thay nó?”
“Hôm nay, cháu và An Dĩ Phong đều do chú định đoạt, cần chân cần tay tùy chú,
cháu chỉ xin chú cho nó một đường sống...”
“Tao nể mặt mày, mày hãy thế mạng cho nó!”
“Chú nói gì?” Hàn Trạc Thần đứng dậy, nghiêng người về phía Trác Cửu. “Chú vừa nói
gì?”
Trác Cửu chưa mở miệng, Hàn Trạc Thần đã thẳng chân đá vào hạ bộ của lão. Trác
Cửu chưa kịp nhổm dậy, Hàn Trạc Thần liền chĩa súng vào đầu lão ta quát: “Tất
cả cấm nhúc nhích, đứa nào dám động đậy tao sẽ bắn đại ca của chúng mày trước.”
Nhìn thấy vậy, không ai dám xông lên. Hắn cúi người, nói với Trác Cửu: “Có phải
ông muốn tôi phải nói chuyện kiểu này không?”
Trác Cửu không chút hoang mang, ngược lại vẻ mặt vẫn thản nhiên: “Mày giết tao
thì mày cũng không thoát nổi!”
“Ít nhất tôi vẫn có cơ hội trốn ra ngoài...”
“Mày có trốn cả đời được không? Mày không thèm để ý đến chuyện sống chết của
đứa khác?” Trác Cửu nói với một tên thuộc hạ đứng đằng xa: “Gọi điện để con kia
nói lời trăn trối.”
“Ông!” Tay Hàn Trạc Thần run lên. Ngón tay hắn cong lại, định bóp cò nhưng cuối
cùng lại nới lỏng tay. “Ông muốn gì?”
“Muốn gái của mày sống sót thì để An Dĩ Phong đến đây.”
Hắn vẫn nắm chặt súng trong tay, đó là quyết định khó khăn nhất trong đời hắn.
“Thần...” Hàn Trạc Thần nghe thấy tiếng gọi khe khẽ vọng đến. Hắn liền cầm lấy
điện thoại, giọng nói của cô rất hiền dịu: “Thần, có phải anh không?”
“Chúng làm khó cho em phải không?”
“Không, họ rất khách sáo với em.”
Kẻ cầm điện thoại nói: “Anh Thần, gái của anh đương nhiên chúng em không động
tới nhưng nếu hôm nay anh quyết chịu tội thay An Dĩ Phong thì đừng trách chúng
em không nể mặt.”
“Mày là cái thá gì, đến lượt mày nói đấy hả?”
“Thần...” May cười nói. “Anh đừng tức giận như thế, bình tĩnh chút đi... Em
biết mình phải làm gì, em sẽ không làm liên lụy đến anh đâu.”
“May...”
“Từ ngày đầu tiên quen anh, em đã biết sẽ có kết cục như thế này nhưng em cam
tâm tình nguyện.”
“Em đừng làm chuyện ngốc nghếch, hãy đợi anh, anh sẽ tới cứu em.”
“Em có thể hỏi anh vài câu được không?”
“Đến lúc nào rồi, còn hỏi cái gì mà hỏi!”
“Nếu em chết rồi, anh có nhớ đến em không?”
“Có, rất nhớ...”
Hắn không còn nghe rõ tiếng của May nữa, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào rồi lại vang
lên tiếng của cô: “Các người đừng có đến đây, các người mà còn tiến lên trước
một bước, tôi sẽ nhảy xuống dưới.”
“May! Đừng làm thế... Anh sẽ đến cứu em ngay.”
“Anh có lấy em không?”
“Lấy, ngày mai lấy! Em đợi anh, nhất định phải đợi anh!”
“Thần, em yêu anh, đời này... và cả kiếp sau...”
Hắn nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống đất rồi tắt ngúm.
“May!!!”
Bỗng có hai kẻ xông đến tóm lấy cánh tay hắn, trong tích tắc, hắn quyết định
bóp cò...
Hàn Trạc Thần không nhớ hắn đã giết bao nhiêu người. Ngày hôm đó, trước mặt hắn
toàn là máu hôi tanh, khắp nơi đều như là máu của May. Khi An Dĩ Phong đến ứng
cứu, hắn chỉ có một suy nghĩ, hắn phải lấy cô!!!
Lúc hắn tìm thấy May, cô nằm trên sân thượng, dao đâm trúng tim, máu ướt đẫm bộ
váy trắng... Lồng ngực cô lạnh ngắt, cũng giống như trong ký ức hắn không còn
hơi ấm. Trong tay cô có một tờ giấy. Tờ giấy đã bị nhuốm máu, những nét bút
trên nền máu đỏ đã biến thành màu thâm đen tuyệt vọng.
Đó là di chúc May để lại.
Chỉ cần yêu em một ngày, Có thể thử yêu em một ngày
được không?
Không nhất định phải nói lời yêu em, chỉ cần nói một
câu: anh thích em, em cũng mãn nguyện lắm rồi!
Có thể thử yêu em một ngày được không?
Không cần nhớ sinh nhật của em, chỉ cần nhớ tên em, em
cũng mãn nguyện lắm rồi!
Có thể thử yêu em một ngày được không?
Không cần phải đưa em đi xem cả rừng hoa loa kèn nhện
đỏ tươi thắm, chỉ cần tặng một bông hoa hồng, em cũng mãn nguyện lắm rồi!
Có thể thử yêu em một ngày được không?
Không cần một buổi hẹn hò lãng mạn, chỉ cần cùng em
xem một bộ phim, dù là phim toàn dao súng, chém giết, em cũng mãn nguyện lắm
rồi!
Có thể thử yêu em một ngày được không?
Không cần biết em ngủ ở đâu, chỉ cần trước khi em ngủ,
gọi một cuộc điện thoại, hỏi em: “Có nhớ anh không?”, em cũng mãn nguyện lắm
rồi!
…
Có lẽ không phải anh đã cho em quá ít mà là em đã đòi
hỏi quá nhiều!
Có kẻ nói trong giây phút kích
động, hắn đã giết rất nhiều người. Có kẻ lại nói hắn làm rất đúng, thế lực
chính là dựa vào máu tanh, giết chóc mà có được, cục diện xã hội đen thoáng
chốc đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng Hàn Trạc Thần không cần quan tâm điều đó đúng hay sai, hắn chỉ thấy câu
nói của An Dĩ Phong rất đúng: “Những người phụ nữ tốt đều bị chúng ta làm khổ.”
Ngày an táng May, hắn đứng xa xa nhìn bia mộ của cô, người thương nhớ cô rất
nhiều nhưng không ai biết hắn là ai.
Khi thấy tấm bia khắc cái tên lạ lẫm, hắn chợt nhớ tới câu nói của cô: “Tên em
không phải là May.” Cái tên May là do cô tự nghĩ ra để đánh lừa người khác.
Hàn Trạc Thần đứng mãi. Cho đến lúc mọi người đi hết hắn mới đến trước mộ cô,
đặt lên đó một bó hoa loa kèn nhện đỏ, cười nói với cô: “Anh yêu em!”
“Anh lấy em! Ngày mai sẽ lấy em! Không, hôm nay...”
“Anh sẽ nhớ em, đời này sẽ không bao giờ quên...”
Trong ảnh, nụ cười của cô thật ngọt ngào!
Khi Hàn Trạc Thần định rời khỏi đó, thì một người đàn ông vận bộ vest đen gọi
hắn lại. Hắn nghĩ ngợi rất lâu mới chợt nhớ ra đó là người đàn ông từng một
thời ở với May.
“Anh có phải là Hàn Trạc Thần không?”
“Đúng!”
“Chúng ta nói chuyện một lát được chứ?”
“Ừm.”
Ngày hôm đó, nghe người đàn ông này nói rất nhiều chuyện, hắn mới thấy không
thể hiểu được May. Cô không phải là người vô công rồi nghề mà là sinh viên năm
thứ hai khoa âm nhạc của một trường đại học nổi tiếng. Cô đến hộp đêm chơi đàn
không phải vì thiếu tiền mà chỉ vì muốn biết tiếng đàn của cô có làm cảm động
những người chìm đắm trong chốn đèn hoa mập mờ ấy không? Và cô vốn chỉ định
chơi đàn một ngày thôi!
Cô rất tài hoa, từng là sinh viên có cơ hội đến Vienna trong dịp trao đổi sinh
viên. Trước khi lên máy bay cô đã từ bỏ, cô nói cô chỉ cần được ở bên cạnh
người cô yêu cho dù người ấy không biết tên cô.
Cô rất cá tính, đàn ông theo đuổi cô đếm không xuể, người đàn
ông đang nói
chuyện với hắn chỉ là một trong số đó. Anh ta đã bị khí chất và tài năng của cô
làm cho mê mẩn, theo đuổi cô suốt hai năm. Nhưng cô chỉ nói với anh ta một câu
thế này: “Anh gì ơi... Cho em mượn cánh tay một chút, lát nữa em trả lại.” Sau
đó, cô ôm lấy cánh tay anh ta trong lúc họ lướt qua Hàn Trạc Thần.
Khi Hàn Trạc Thần lái xe đi mất, cô ngồi khóc cả buổi chiều, anh ta đã nói với
cô: “Anh ta vốn chẳng quan tâm tới em. Nếu quan tâm, anh ta sẽ giữ em lại, hỏi
tại sao lại như vậy? Em vì anh ta như thế có đáng không?”
Cô nói: “Em là người con gái sống trong mơ mộng. Dù có cố gắng đến mức nào em
cũng không thể bước chân vào thế giới tàn khốc của anh ấy. Em không hiểu anh ấy
ngày nào cũng chém chém giết giết là vì cái gì? Em không hiểu cái mà anh ấy gọi
là tình nghĩa anh em có ý nhĩa gì? Em càng không hiểu, rõ ràng anh ấy có thể
hiểu những câu tiếng Anh mà em nói, có thể đọc thuộc lòng luật hình sự và luật
tố tụng, tại sao cứ phải trà trộn vào xã hội đen sống qua ngày?... Điều duy
nhất em hiểu được là cuộc gặp gỡ của chúng em sẽ có một kết cục bi thương, sớm
muộn cũng có ngày em chết vì anh ấy. Nhưng em vẫn toàn tâm toàn ý ở bên anh
ấy... vì anh ấy là người đàn ông tốt.”
Sau khi Hàn Trạc Thần kể xong câu chuyện, nước mắt tôi đã thấm ướt tóc trên
gối.
“Con ngủ chưa?” Giọng hắn thật nhẹ nhàng, nhẹ đến mức có lúc loáng thoáng nghe
không rõ. Tôi không trả lời vì đang mải nghĩ.
Rốt cuộc Hàn Trạc Thần là người đàn ông như thế nào? Một người đàn ông xấu đến
như vậy, sao có thể làm cho cô gái ấy yêu đến chết cũng không hối hận?
“Xem ra chuyện ta kể nhạt nhẽo quá...” Trong giọng nói của hắn có cả tiếng cười
tự chê bai mình. Hắn nhè nhẹ kéo chăn cho tôi, cúi người khẽ hôn lên trán tôi.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, tôi cứ nghĩ hắn đã đi rồi nhưng vẫn cảm nhận được sự
hiện diện của hắn. Tôi vừa định mở mắt thì hơi thở của hắn như phả lên mặt
tôi... Tôi sợ đến mức không dám mở mắt nữa, mãi cho tới khi môi hắn chạm vào
môi tôi.
Một sự đụng chạm có mà như không ấy đã kéo theo vô vàn sợi dây thần kinh trên
cơ thể tôi. Toàn thân tôi như tê cứng, mười ngón tay nắm chặt lấy chăn mới có
thể kiềm chế không phát ra bất cứ tiếng gì.
Cho tới tận lúc nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi mới bật dậy, ra sức hít thở, đập
đập vào lồng ngực đang căng ra. Tôi tự an ủi mình, đó chỉ là nụ hôn chúc ngủ
ngon của bố dành cho con gái, không giống nụ hôn nồng nàn của những cặp tình
nhân trong tiểu thuyết tình yêu, môi lưỡi quyện lấy nhau.
Nhưng... nhưng... đó là lần đầu tiên... hắn hôn tôi.
Việc xảy ra hôm nay còn không đáng sợ bằng nụ hôn tạm biệt của hắn.
Cả đêm tôi không ngủ được, trong đầu lẫn lộn rất nhiều thắc mắc.
Tôi không hiểu một người xấu, tàn bạo như hắn sao lại rất nhẹ nhàng với mỗi
mình tôi?
Không hiểu sao hắn lại tìm người đến dạy tôi chơi dương cầm?
Không hiểu nụ hôn của hắn có ý nghĩa gì?
Và lần đầu tiên hắn nhắc tới đại ca, bố dượng của hắn...
Hai người vô cùng quan trọng với hắn như vậy, sao trước đây tôi chưa bao giờ
gặp, cũng chưa bao giờ nghe thấy hắn kể với bất kỳ ai?
Hơn nữa, người con gái lý tưởng mà hắn mô tả nghe vô cùng quen thuộc, tại sao
tôi luôn có cảm giác tính cách ấy rất giống... tôi?
Còn những sự thật gì nữa...
Vô vàn giả thiết cứ luẩn quẩn trong đầu, giằng co khiến đầu tôi như muốn nổ
tung.
May, người phụ nữ yêu hắn đến như vậy, còn không hiểu hắn, tôi lớn lên bên cạnh
hắn nhưng càng không hiểu nổi. Một người như hắn sao có thể cất giấu mọi thứ
của bản thân kín đến như vậy?
Khó khăn lắm tôi mới chịu đựng được đến lúc trời sáng. Tôi soi gương, thấy mắt
mình thâm quầng, đành chịu vậy. Tôi lấy bộ đồng phục trong tủ, mặc vào rồi đi
xuống dưới nhà.
Tôi chỉ cầu mong không phải gặp Hàn Trạc Thần nhưng mọi việc không như mong
muốn. Vừa đi xuống hết cầu thang tôi đã nghe thấy giọng nói mà tôi không muốn
nghe nhất.
“Thiên Thiên?!”
Tôi giật thót mình, cố ngẩng đầu nói: “Chào buổi sáng! Con đi học đây!”
“Ta đã giúp con xin nghỉ một tuần, con cần ở nhà nghỉ ngơi.”
“Con không sao...” Nếu phải ở nhà đối mặt với hắn thì thà tôi đến trường nói
chuyện với cô bạn cùng bàn còn hơn. Tôi có quá nhiều vấn đề muốn tìm người nói
chuyện để giải tỏa.
Hắn bước đến, ôm lấy vai tôi, nhìn đôi mắt thâm quầng của tôi.
“Tối qua con không ngủ được à? Lát nữa uống cốc sữa rồi lên tầng ngủ một lát!”
“Vâng!”
“Con đến đây xem cái này...” Hắn kéo tôi ngồi xuống sofa, lấy tờ báo cho tôi
xem. Hắn giống như một đứa trẻ vừa mới khám phá ra điều mới lạ. “Ngày mai có
một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ở nước ngoài đến đây biểu diễn, ta đưa con đi
xem nhé?”
Tôi giật mình ngẩng lên, nhìn khuôn mặt hắn. Ông trời quả thực đã đối đãi quá
tốt với hắn, thời gian không hề để lại một chút nếp nhăn nào trên khuôn mặt ấy,
chỉ khiến hắn đang từ một thanh niên bồng bột lột xác thành một người đàn ông
trầm tính, sống nội tâm, khiến hắn biết quan tâm, săn sóc, nói những lời mềm
mỏng hơn với phụ nữ.
“Thiên Thiên, con làm sao thế?”
“Sao lại đối tốt với con như vậy?”
Hắn nhận nuôi tôi, chăm sóc tôi từng li từng tí. Tôi ngã trầy da chân, hắn mút
sạch máu bẩn trên vết thương của tôi. Khi tôi ngủ say, hắn nhẹ nhàng đắp chăn,
tắt đèn. Hắn nói hắn chỉ tin tôi, nguyện làm cho tôi bất kỳ việc gì... Tôi
không hiểu tại sao hắn lại tốt với tôi như vậy, tốt đến mức khiến trái tim tôi
như đang run lên.
Hắn nâng cằm tôi lên để tôi có thể cảm nhận được tấm lòng chân thành thể hiện
trên khuôn mặt hắn.
“Ta đối tốt với con là vì...”
Đôi môi hắn sát lại môi tôi, giọng nói biến mất... Lúc đó tôi mới chợt nhớ ra
mình đã quá chú ý, chờ đợi câu trả lời của hắn mà quên cả né tránh.
Có vẻ như hắn cho tôi rất nhiều thời gian để tôi né tránh nhưng tôi đã không
trân trọng!