Trong suốt thời gian mười lăm ngày ở nhà cùng Liệt đại cầm thú, Tư Đồ Lăng Tuyết đêm nào cũng bị hắn ôm đến không ngủ được, sáng dậy thì lại hứng chịu một màn chào hỏi khiếp người.
Và hôm nay, cũng không ngoại lệ.
Trong phòng của Tư Đồ Lăng Tuyết lúc này...
"Tên biến thái chết tiệt này, mau buông em ra. Để người hầu nhìn thấy lại hiểu nhầm bây giờ." Tiếng hét chói tai của Tư Đồ Lăng Tuyết vang vọng khắp toà lâu đài
"Ngoan nào bảo bối của anh. Nửa tháng nay, anh đều ở lại phòng em. Bọn họ đã sớm hiểu lầm rồi, chỉ là không nói ra thôi."
"Đồ đáng chết, đều là tại anh. Mau buông em ra."
"Không buông."
"Anh có tin em sẽ đánh cho anh đoạn tuyệt tử tôn luôn không?"
"Như vậy cũng tốt. Anh sẽ bám theo em cả đời không buông."
"Đừng đùa nữa. Mau tránh ra. Hôm nay là buổi biểu diễn của Linh Linh đấy! Em đã hứa sẽ đưa Tiểu Điệp đi rồi! Đừng làm trễ giờ của em!"
"Bây giờ mới bảy giờ sáng, còn tận hai tiếng nữa cơ. Bé yêu à, cho anh ôm thêm tí nữa đi."
"Dì Tề, cứu con!"
Và màn chào hỏi sẽ kết thúc bằng tiếng kêu thảm thiết của Tư Đồ Lăng Tuyết.
Mà một màn kinh thiên động địa này của đôi trẻ lại vừa vặn lọt vào tai ba người nhà Hiên Viên vừa từ Hy Lạp trở về.
Ba người nghe xong mà ngây ra một lúc. Sau đó...
Hiên Viên Ngạo Thiên là người đầu tiên có phản ứng. Hắn quay lại nhìn Vân Duyệt, cười nhăn nhở: "Duyệt Duyệt, em thấy chưa? Anh đã nói rồi mà. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén."
Nhìn vẻ mặt đắc ý của chồng, Vân Duyệt âm thầm phỉ nhổ trong lòng, ngoài mặt lại lộ ra cực hạn chế nhạo: "Hừ , anh mới là người phải nhìn lại ấy. Tuyết Nhi kêu la, phản đối rõ to. Chắc chắn là do tên tiểu tử thối Liệt Nhi kia bắt nạt con bé. Đúng là cha nào con nấy, tính cách y chang nhau."
Cảm thấy chưa đủ, Vân Duyệt còn bồi thêm: "Mà, chuyện này cũng là do một tay anh bày nên. Để anh Lăng Chí và Lam Lam biết được thì anh có tàn phế em cũng chẳng lấy làm lạ."
"Bà xã à, nhưng mà không phải là Tiểu Lăng Tuyết cũng đã đồng ý cho Liệt Nhi ở lại phòng của con bé qua đêm rồi hay sao. Lăng Chí nói, Tiểu Lăng Tuyết từ nhỏ đã không quen ngủ chung cùng người khác. Vậy mà, nó vẫn ngoan ngoãn để Liệt Nhi ở lại trong phòng. Như vậy chẳng phải là, con bé cũng có cảm giác với con trai chúng ta hay sao?" Hiên Viên Ngạo Thiên càng nghĩ càng vui mừng. Con trai của hắn cũng thực sự quá giỏi đi. Tiểu Lăng Tuyết là người có cá tính mạnh mẽ và cương quyết như thế. Vậy mà thằng bé lại có thể khiến cho nó chấp nhận ngủ cùng. Thực không hổ là người thừa kế của Hiên Viên gia tộc.
(Miêu Miêu: Haizzz! Đứa con này của ta thực sự là mặt dày nên không cần thể diện. Mong anh chị em họ hàng, cô dì chú bác, trên dưới, nội ngoại nhân từ mà bỏ qua cho cháu nó)
Vân Duyệt nhìn
Hiên Viên Tiểu Điệp cũng thở dài lắc đầu, theo mẹ vào trong phòng ăn.
[...]
Khi Tư Đồ Lăng Tuyết và Hiên Viên Liệt xuống đến nơi thì ba người nhà Hiên Viên đã ngồi vào bàn ăn sáng.
Nhìn vẻ mặt đểu cáng của Hiên Viên Ngạo Thiên khi nhìn mình, Tư Đồ Lăng Tuyết chỉ muốn xông lên đấm một trận cho bõ tức. Thế nhưng, gia giáo là trên hết. Cô đè nén lửa giận trong lòng. Gật đầu với ba người coi như chào hỏi. Sau đó, ngồi xuống bàn dùng bữa.
Trong lúc đang ăn, Hiên Viên Ngạo Thiên gọi Tư Đồ Lăng Tuyết: "Tiểu Lăng Tuyết!"
Tư Đồ Lăng Tuyết đang ăn liền ngẩng đầu lên: "Dạ?"
"Mấy hôm nay, con ở nhà thế nào?" Trên mặt Hiên Viên Ngạo Thiên tràn ngập ý cười trêu chọc.
Tư Đồ Lăng Tuyết liếc sang Hiên Viên Liệt, rồi lại nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên.
Y như một khuôn đúc ra, yêu nghiệt như nhau.
Thật sự muốn hung hăng mà đánh cho ông chú mặt dày yêu nghiệt kia chết bầm chết dập.
Không được! Phải bình tĩnh! Bình tĩnh! Hình tượng là trên hết!
Nghĩ rồi, Tư Đồ Lăng Tuyết cất giọng đều đều: "Rất ổn ạ. Cảm ơn chú."
Sau đó, không kịp để Hiên Viên Ngạo Thiên hỏi thêm câu gì, Tư Đồ Lăng Tuyết liền đứng dậy, rời đi, chỉ bỏ lại một câu: "Cháu đã ăn no rồi. Cháu xin phép lên phòng trước."
Và cứ thế, Tư Đồ Lăng Tuyết ở rịt trong phòng cho đến khi Hiên Viên Tiểu Điệp tới rủ đi xem buổi biểu diễn của Tô Linh Linh.