Mãi cho đến về sau, Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn luôn cảm thấy. Vận mệnh chính là một gã phù thủy, còn bản thân con người thì luôn nhận ra trong muộn màng.
Có lẽ, nếu như ngày đó, Hiên Viên Liệt không xông ra đỡ cho Tư Đồ Lăng Tuyết một viên đạn
; nếu như Tư Đồ Lăng Tuyết không nghe được chính miệng bác sĩ kết luận Hiên Viên Liệt có thể chết vì mất máu quá nhiều thì cô cũng vĩnh viễn chẳng bao giờ biết được, mình yêu người đàn ông này nhiều đến thế.
Nhân duyên , đôi khi thật kì diệu...
~~~~~~~~Hoa lệ tuyến phân cách~~~~~~~~
Ngày hôm ấy, trời xanh mây trắng, chim ca líu lo, hương hoa huân y thảo bay đầy trời.
Thời tiết đẹp đến mức dễ khiến người ta có một dự cảm chẳng lành.
Nhưng lúc này, Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn chưa nghĩ nhiều như vậy.
Cô chỉ đang cảm thấy ở trong khách sạn quá chán mà thôi.
Hôm nay là ngày cuối cùng cô và Hiên Viên Liệt còn ở lại Provence. Bởi vì có một số tình huống bất ngờ cho nên chuyến công tác đã kéo dài thêm hai tuần.
Buổi sáng, Hiên Viên Liệt đã sớm lượn qua chi nhánh của tập đoàn Hiên Viên để họp cổ đông. Còn cô thì bị ném lại trong khách sạn, hết ăn lại nằm.
Quá khó chịu!
Cho nên, Tư Đồ Lăng Tuyết quyết định chuồn ra ngoài đi chơi một chút.
Thực ra, không biết có phải mấy ngày ở Provence quá yên bình hay không mà Tư Đồ Lăng Tuyết cũng không cảm nhận được, ngay khi cô vừa rời khỏi khách sạn liền có một chiếc xe lén lút theo sau.
Tư Đồ Lăng Tuyết lượn lờ mấy vòng trong quảng trường thành phố.
Dù sao cũng phải tận hưởng khí hậu mát mẻ ở đây một chút trước khi về đối mặt với cái nóng ở Trung Quốc.
Và Tư Đồ Lăng Tuyết không hề biết rằng, trong khi cô đang tựa người vào đài phun nước La Rotond nghe nhạc thì một họng súng đen ngòm ở tòa nhà phía sau lưng cũng đã chĩa về phía cô.
~~~~~~~~~Dải phân cách ngứa mắt~~~~~~
Trở lại hai mươi phút trước, trong phòng hội nghị của tập đoàn Hiên Viên.
Hiên Viên Liệt ngồi ở vị trí chính giữa phòng họp. Bên trái là Edward còn bên phải là Lam Đình Ngạn.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều tập trung nghe báo cáo.
Cả một căn phòng rộng lớn chỉ nghe được tiếng của trưởng phòng đầu tư và tiếng lật giấy sột soạt.
Ít nhất là như vậy cho đến khi ...
"Ringgggg! Ringgggg! Ringgggg!"
Tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên, ngân dài.
Mọi người trong phòng sợ hãi nhìn nhau.
Tổng tài đại nhân ghét nhất chính là trong lúc đang họp thì có chuông điện thoại kêu.
Buổi họp lần trước cách đây nửa năm, trưởng phòng nhân sự có điện thoại trong lúc họp đã khiến tổng tài tức giận, cắt luôn nửa năm tiền thưởng đó.
Lần này lại đến lượt kẻ nào không biết điều nữa vậy?
Thế rồi tất cả mọi người cùng không hẹn mà nhìn về phía phát ra tiếng chuông. Sau đó lại không hẹn mà cùng trừng lớn con mắt.
What the hell? Vậy mà lại là điện thoại của tổng tài nha. Mặt trời mọc ở đằng tây chắc?
Thực ra không chỉ mọi người mà đến chính Hiên Viên Liệt cũng ngạc nhiên không kém. Rõ ràng trước lúc họp, hắn đã tắt chuông rồi mà. Sao lại...
Hắn lấy điện thoại ra nhìn một chút, lại bị nội dung tin nhắn trong điện thoại dọa cho xanh mặt.
Trên màn hình điện thoại hiện lên mấy chữ: Mau đến đài phun nước LaRotond ở Aix-en-Provence, có tay súng bắn tỉa, Tư Đồ Lăng Tuyết đang gặp nguy hiểm.
Dường như không kịp nghĩ ngợi gì cả, Hiên Viên Liệt lao nhanh ra khỏi phòng họp trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.
Hiên Viên Liệt cũng không biết được, mình đã đến Aix-en-Provence kiểu gì. Chỉ biết rằng, khi bước xuống xe, hắn liền dáo dác tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
Cho đến khi nhìn thấy Tư Đồ Lăng Tuyết thì Hiên Viên Liệt cũng phát hiện, ở tầng cao nhất của tòa nhà phía sau lưng cô lóe lên một tia sáng màu đỏ.
Không kịp nghĩ ngợi gì cả, hắn lao đến, ôm chặt cô gái mình yêu vào lòng.
Tư Đồ Lăng Tuyết ngược lại vô cùng bất ngờ, đang yên đang lành lại rơi vào một vòng tay của người đàn ông, còn có mùi bạc hà quen thuộc từ từ xông vào mũi.
Không để cô kịp định hình mọi chuyện thì...
"Đoàngggg."
Tiếng súng xé trời vang lên.
Cả người Hiên Viên Liệt đổ ập xuống ngay trước mặt Tư Đồ Lăng Tuyết.
Xung quanh vang lên những tiếng hét chói tai của người đi đường.
Tư Đồ Lăng Tuyết có chút khó tin vào mắt mình. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là sững sờ, và sau khi máu của Hiên Viên Liệt bắt đầu chảy ra nền đất thì lại là một sự sợ hãi và kinh hoàng.
Cô vội vàng quỳ xuống, đỡ lấy đầu Hiên Viên Liệt nâng lên. Đôi mắt xanh lam nhìn về phía đạn được bắn ra, nhưng người trên sân thượng đã đi mất rồi.
Cô lại nhìn Hiên Viên Liệt. Trên gương mặt là sự lo lắng cùng gấp gáp.
Hiên Viên Liệt cũng nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết. Bàn tay run rẩy đưa lên chạm vào một bên gò má của cô. Đôi môi mấp máy, khẽ nói: "Thật tốt ... Thật quá tốt ... vì em ... không sao."
"Vì sao? Vì sao lại muốn cứu tôi? Sao không để tôi chết đi? Người chúng nhắm tới rõ ràng là tôi cơ mà!" Tư Đồ Lăng Tuyết hét lên.
Tim cô đau quá!
"Vì sao ư?" Hiên Viên Liệt yếu ớt cười. Hắn đứt quãng trả lời: "Vì anh không muốn em chết. Vì anh yêu em."
Nói xong, đôi mắt màu lục chậm rãi khép lại.
Tư Đồ Lăng
Cảnh vật trước mắt cô nhòa đi.
~~~~~Tuyến phân cách đáng ghét~~~~~~
Đèn hiệu phòng cấp cứu vẫn đang sáng đỏ.
Tư Đồ Lăng Tuyết ngồi đờ đẫn trước cửa phòng.
Bên cạnh là Sarah Tư Đặc đang không ngừng vỗ nhẹ lên lưng cô.
Bởi vì bệnh viện Hiên Viên Liệt được đưa tới thuộc quyền quản lí của gia tộc Tư Đặc, lại nhân lúc Tô Viên Viên và Sarah Tư Đặc tới đây thị sát cho nên Tô Viên Viên trực tiếp xắn tay vào phẫu thuật.
Lam Đình Ngạn và Edward thì đang đi đi lại lại.
Mọi việc cứ tiếp tục như vậy cho đến khi cửa phòng cấp cứu được đẩy ra.
Tô Viên Viên từ bên trong bước ra.
Thấy nàng, Tư Đồ Lăng Tuyết và Sarah Tư Đặc vội vàng đứng dậy. Còn Lam Đình Ngạn và Edward thì đi đến trước mặt nàng.
"Dì Viên Viên, Liệt đại ca, anh ấy sao rồi?" Trong giọng nói của Lam Đình Ngạn không giấu được sự gấp gáp.
"Viên đạn nằm ngay gần tim. Thằng bé mất máu quá nhiều, cần phải truyền gấp." Tô Viên Viên tỉ mỉ giải thích cho Lam Đình Ngạn. Sau đó, nàng quay sang Sarah Tư Đặc: "Sarah, trong kho còn máu AB- hay không?"
"Không thưa mẹ, cuộc phẫu thuật cách đây một tuần đã dùng hết túi máu cuối cùng. Con vừa mới kiểm kho xong." Trên mặt Sarah Tư Đặc không giấu được sự khẩn trương.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau.
Nhóm máu của Hiên Viên Liệt là máu hiếm. Thế giới chỉ có 0,6% dân số có nhóm máu này. Bây giờ trong kho lại hết máu. Hiên Viên Ngạo Thiên và Vân Duyệt lại ở cách xa vạn dặm. Vậy thì phải làm sao?
Đúng lúc này, giọng nói yếu ớt của Tư Đồ Lăng Tuyết vang lên.
"Dì Viên Viên, hãy lấy máu của con. Con có cùng nhóm máu với anh ấy."
...
Tư Đồ Lăng Tuyết được đưa vào phòng phẫu thuật. Cô nằm ngay cạnh Hiên Viên Liệt đang hôn mê sâu.
Bàn tay của cô luồn xuống dưới chăn, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm, cũng là lời cô muốn nói với người đang nằm bên cạnh.
Hiên Viên Liệt, anh nhất định phải bình an đấy nhé!
Bởi vì em vẫn chưa tận miệng nói với anh rằng...
Em yêu anh.