Tiêu Đồng Hi ngẩng đầu liếc nhìn thằng con trời đánh nhà mình, còn chẳng buồn mở miệng. Cái thằng nhóc phá gia chi tử đó của bà đã gây ra không biết bao nhiêu tai họa , báo hại chắt nữ yêu quý phải chịu khổ.
Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của vợ, Tư Đồ Khải Dương chỉ biết lắc đầu, lại quay qua nhìn Tư Đồ Hàn: "Thế nào Tư Đồ Hàn? Chẳng lẽ ba mẹ không thể ở đây? Anh đến được thì sao ba mẹ lại không đến được?"
"Con không có ý đó." Tư Đồ Hàn vội vàng xua tay: "Ba mẹ đã bảo là không đi rồi kia mà!"
Tư Đồ Khải Dương còn chưa kịp trả lời con trai thì Tiêu Đồng Hì ở một bên đã lạnh giọng: "Đi cùng tên nghịch tử như mày, bà già này liền cảm thấy không thoải mái!"
Thật sự không để cho Tư Đồ Hàn một chút xíu mặt mũi.
Tư Đồ Hàn ngượng ngùng gãi đầu. Lão mẹ vẫn còn giận ông chuyện năm xưa a!
Bởi vì năm xưa Tư Đồ Hàn "tam thê tứ thiếp" mà Tư Đồ Khải Dương cùng Tiêu Đồng Hi trực tiếp rời khỏi Mỹ để sang Pháp, đoạn tuyệt quan hệ với con trai. Cũng kể từ đó, hai ông bà già chẳng còn gặp lại người nhà Tư Đồ nữa, thậm chí đến cả đám cưới của cháu trai cùng cháu gái mình cũng không dự.
Mấy năm trở lại đây, nhờ có sự yêu quý mà hai ông bà dành cho cô chắt nữ Tư Đồ Lăng Tuyết, Tư Đồ Hàn mới nối lại được quan hệ với ba mẹ mình.
Tuy nhiên, khi Tiêu Đồng Hì biết được Tuyết Nhi của bà ở ngoài ăn không ít khổ vì cái tính phong lưu của con trai thì bà lại hùng hổ tuyên bố: Ngoại trừ Tư Đồ Lăng Tuyết, ai trong nhà Tư Đồ cũng không gặp.
Cũng chính vì vậy mà sau hơn mấy chục năm, đây là lần đầu tiên Tư Đồ Hàn cùng ngũ đại gia tộc mới gặp lại Tư Đồ Khải Dương và Tiêu Đồng Hi.
Tư Đồ Khải Dương gõ mạnh cây gậy xuống nền, gằn giọng: "Nếu không phải Tuyết Nhi thỉnh cầu tôi và Hi Nhi đến nơi này thì chúng tôi đã ở Pháp dưỡng già cho khỏe rồi."
"Tuyết Nhi?" Mọi người có chút khó hiểu.
Chính lúc này, cửa phòng một lần nữa đẩy ra. Tư Đồ Lăng Tuyết khoác tay Tư Đồ Dạ Vũ tiêu sái bước vào. Cô mặc một bộ sườn xám đen tuyền. Bên ngoài khoác một chiếc áo dạ màu trắng dài quá đầu gối. Sự kết hợp giữa phong cách trang phục của Trung Quốc và Tây phương khiến cho cô thêm xinh đẹp bội phần. Tóc búi cao có cài một cây trâm phượng hoàng bằng vàng ròng chói mắt, như ngầm khẳng định thân phận của chính cô.
Đi theo hộ giá là bốn người bạn thân và cũng là bốn vị thủ hạ thân cận nhất của hai người: Lý đại thiếu gia ~ Lý Tư Thần, nữ bá tước của hoàng gia Anh ~ Sarah Tư Đặc, Lâm gia thiếu chủ ~ Lâm Thiên Túng và quận chúa của hoàng thất Nhật Bản ~ Phi Điểu Tường (Fuuji Mei).
Nhìn thấy mấy người trước mặt, ngũ đại gia tộc lại được một phen kinh tâm động phách.
"Làm sao con lại ở đây hả Tuyết Nhi?" Lần này lại đến Tư Đồ Lăng Chí ngạc nhiên.
Tư Đồ Lăng Tuyết không nói gì, chỉ lặng lẽ mỉm cười đầy ẩn ý.
Ngũ đại gia tộc dù sao cũng không phải là quá ngu ngốc. Nhìn thái độ của Tư Đồ Lăng Tuyết cùng bốn người kia, lại nhớ tới lời nói của Tiêu Đồng Hi ban nãy.
Chẳng lẽ...
"Con chính là Selena?" Vừa nghĩ tới khả năng này, Diệp Lam liền
Tư Đồ Lăng Tuyết không vội trả lời, đi qua ngồi bên cạnh Tiêu Đồng Hi, thản nhiên cắn nho khô. Đôi mắt cô hàm chứa ý cười trêu chọc: "Mẹ à, chúng ta liệu có thể tìm được đáp án nào hay hơn thế không!"
Không biết nên trả lời thế nào cho phải, Diệp Lam đành quay sang hỏi Tư Đồ Dạ Vũ: "Con cũng sớm biết chuyện này rồi phải không?"
"Biết lâu rồi." Tư Đồ Dạ Vũ nhún vai. Ở bên cạnh chị gái nhiều năm như vậy, anh không thể không biết chuyện này.
Trên đầu Diệp Lam như nhen thêm mấy đốm lửa. Thật không hổ là con gái nàng!
Vậy mà lại đem ngũ đại gia tộc xoay vòng vòng như mấy thằng hề. Bảo sao bọn họ không tìm ra Selena. Selena ở trước mặt đây chứ có đâu xa mà tìm.
Nhận thấy lão mẹ sắp chạm đến bình tĩnh giới hạn, Tư Đồ Dạ Vũ đành phải lên tiếng cứu vãn đại cuộc: "Mẹ, hôm nay đại tỷ gọi mọi người đích xác có chuyện cần nói."
"Chuyện gì?" Cơn tức của Diệp Lam lúc này mới tạm thời bị dẹp sang một bên. Tuy rằng giận con gái là vậy nhưng nàng hiểu tính cách con bé. Nếu thật sự chỉ là tiết lộ cho mọi người Selena thật sự thân phận, con bé sẽ không ở trong tình thế ngũ đại gia tộc đang bấn loạn như vậy mà lôi tất cả mọi người đến đây.
Tư Đồ Lăng Tuyết đến lúc này mới khôi phục bộ dáng nghiêm túc. Cô liếc phượng mâu xinh đẹp nhìn tất cả mọi người trong phòng: "Xem ra tất cả mọi người đều đến đầy đủ. Tuyết Nhi rất vui. Hôm nay, Tuyết Nhi muốn mọi người gặp hai vị khách quý của con."
Dứt lời cô, cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa. Lạc Kiều Kiều cùng Lạc Thiên Hạo bước vào bên trong, theo sau là Ly Mị, Ly Ảnh cùng Ly Muội.
Vừa nhìn thấy Ly Mị, Lạc Mẫn Trinh đứng bên cạnh Úc Phong liền không nhịn được rùng mình, trong lòng dấy lên một hồi cảm xúc kì lạ.
Rõ ràng không phải nhưng vì sao bản thân lại cảm thấy rất quen thuộc?
Tư Đồ Lăng Tuyết lúc này liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Lạc gia tỷ đệ: "Mọi người, đây chính là hai hậu nhân của gia tộc Andre cũng như Lạc thị gia tộc: Lạc Kiều Kiều cùng Lạc Thiên Hạo!"