Ngũ Đại Gia Tộc: Ông Trùm Hắc Đạo Cưng Sủng Bảo Bối Tinh Nghịch

Tỷ đệ đối thoại


trước sau

Sáng hôm sau, Tư Đồ Dạ Vũ từ trên giường bò dậy.


Hiên Viên Tiểu Điệp đã sớm không còn ở đây nữa rồi. Tất cả tựa như một giấc mơ. Nhưng hắn biết, đây không phải là mơ. Đưa tay với chiếc điện thoại ở trên tủ đầu giường, Tư Đồ Dạ Vũ nhanh chóng gọi vào một dãy số quen thuộc. Đầu kia rất nhanh đã bắt máy.


"Chị, có phải chị chỉ mong em chết sớm đi cho xong đúng không?" Tư Đồ Dạ Vũ rất muốn gào lên với người bên kia điện thoại.


"Hầy, làm gì mà căng thế? Chị chỉ là lo lắng rằng em trai chị làm việc sẽ mệt mỏi, rồi lại quên ăn nên mới nhờ cô em chồng của chị tới giúp đỡ một chút thôi mà!" Tư Đồ Lăng Tuyết ở đầu kia khanh khách cười, càng làm cho Tư Đồ Dạ Vũ nghe mà tức đến nghiến răng nghiến lợi. Thật không khó để tưởng tượng ra vẻ mặt xem kịch vui của cô lúc này.


"Chị hoàn toàn có thể gọi đồ ăn đến cho em mà. Sai con nhóc đó đến làm gì?" Tư Đồ Dạ Vũ cố gắng đè nén lửa giận đang chực trào ra.


"Hả, gọi đồ ăn á? Tuyệt đối không được. Hiện tại anh rể em đã ép chị tạm thời ở nhà chăm con rồi. Nguồn chi tiêu của gia đình đã giảm xuống một nửa. Bây giờ chị phải tiết kiệm từng đồng đây này. Em cũng biết, nuôi em bé chính là tốn tiền nhất mà. Cháu em còn mới hơn được nửa năm tuổi, còn phải lo tiền sữa, tiền bỉm, tiền quần áo, tiền khám sức khỏe định kì, tiền tiêm phòng, tiền đồ chơi, tiền bảo mẫu,...rồi thì mấy thứ linh tinh. Hơn nữa, chị cũng không phải chỉ nuôi một đứa. Là bốn đứa, BỐN ĐỨA ĐÓ, hiểu không? Bốn thằng quỷ nhỏ với sức ăn kinh khủng như vậy, đều là béo tròn lăn quay như mấy cái bịch bông, bốn đứa chúng nó cộng lại cũng nặng gần bằng chị đây. Chị nói cho em biết, nuôi như vậy thì có mà núi vàng cũng chẳng đủ. Huống hồ gì, anh rể em còn muốn có con gái nữa đấy! Em bảo chị cứ chi tiêu bậy bạ là ra đường bốc cám cả lũ."


Tư Đồ Lăng Tuyết không ngừng "kể khổ", báo hại Tư Đồ Dạ Vũ tức đến mức muốn ói ra máu. Cái gì mà nuôi bốn đứa chứ, có mà nuôi mười đứa cũng đủ. Bà chị hắn rõ ràng là đang kiếm cớ để biện minh cho cái hành động chết tiệt của bả đây mà.


"Nhưng Tiểu Vũ à, em yên tâm đi. Chị hai của em đã chuẩn bị quà đền bù tổn thất tinh thần cho em rồi. Mau xốc lại tinh thần và đi làm đi!" Tư Đồ Lăng Tuyết nửa đùa nửa thật ra lệnh.


"Là quà gì vậy?" Vừa nghe đến chữ 'quà', Tư Đồ Dạ Vũ không nén nổi tò mò liền hỏi.


Tuy nhiên, Tư Đồ Lăng Tuyết ở đầu bên kia chỉ bật cười. Hồi lâu sau, cô mới thần thần bí bí đáp lại: "Bí mật không thể bật mí, đến tập đoàn sẽ biết ngay thôi. Thế nhé, chị đi thay bỉm cho em bé

đây. Bye bye em trước nha."


Tút! Tút! Tút!


Một hồi chuông kéo dài vang bên tai Tư Đồ Dạ Vũ. Hắn nhìn màn hình đã tắt, cáu kỉnh rủa thầm.


[...]


Đặt chiếc điện thoại đã tối thui màn hình lên bàn trà, cô đưa tay nhéo nhéo cái má phúng phính của đứa bé đang ngồi trong lòng. Đứa bé có chút mũm mĩm, hai mắt màu xanh rêu, mặc một bộ đồ gấu trúc với chiếc mũ liền có may thêm hai cái tai.


Gấu Trúc Nhỏ bị Tư Đồ Lăng Tuyết nhéo nhéo thì ngay lập tức nhả cái núm bình sữa đang ngậm trong miệng ra, ngẩng đầu lên nhìn mẹ. Thằng bé chính là đứa con trai đầu của Tư Đồ Lăng Tuyết và Hiên Viên Liệt - Hiên Viên Diệp Kiêu.


"Nào Tiểu Kiêu Nhi của mẹ, con thử nói xem, liệu cậu Tiểu Vũ của con có thích món quà mẹ tặng hay không nhỉ?" Tư Đồ Lăng Tuyết áp má vào má thằng bé, cưng nựng mà hỏi.


Nhưng Gấu Trúc Nhỏ nhà ta mới hơn một tuổi, vẫn chưa nghĩ đến chuyện người lớn vội đâu. Thằng bé đem hai bàn tay mập mạp giơ cái bình sữa trống không lên trước mặt mẹ mình, chớp chớp đôi mắt long lanh: "Ma...ma...măm...măm...ngon..."


Khoảnh khắc này lọt vào trong mắt Tư Đồ Lăng Tuyết thực sự khiến trái tim cô như muốn rụng luôn. Trời ơi là trời, thật không biết là nó giống ai mà lại có thể đáng yêu như vậy cơ chứ. Đúng là biết cách đốn tim thiếu nữ nhà lành mà.


Tư Đồ Lăng Tuyết không nhịn được, cúi xuống hôn vào má thằng bé cái "chụt". Đương nhiên không tiếc dành tặng một lời khen cho con trai mình: "Con trai à, con rốt cuộc là con ai mà lại có thể đáng yêu như vậy chứ? Thật sự, con chính là người thứ hai sau ba con làm trái tim mẹ tan chảy đấy có biết không? Đảm bảo sau này lớn lên con sẽ rất đẹp trai cho mà xem. À, nhưng mẹ nghĩ là con sẽ chẳng đẹp bằng ông xã yêu nghiệt kia của mẹ đâu! Ba con còn đẹp hơn phụ nữ rồi đó."


Vẻ mặt Gấu Trúc Nhỏ Diệp Kiêu ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu bà mẹ 'tăng động' của mình đang nói cái gì. Thằng bé cứ quơ quơ cái bình sữa, miệng thì ê ê a a chẳng ngừng.


Hiện tại bé chỉ muốn ăn thôi. Mau lấy sữa cho bé đi mẹ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện