Ra khỏi bệnh viện Luka bắt xe chạy thẳng đến nhà lớn.
- "Nhị tiểu thư! Cô về từ khi nào vậy? Sao không nói tôi cho người đi đón?" - Một ông già đứng trước cửa lễ phép cúi đầu đón tiếp cô.
- "Quản gia Lý, cảm ơn ông, con lớn rồi mà! Ông có khỏe không?" - Luka từ nhỏ ngoài bà nội, bố và anh trai thì yêu quý nhất là lão quản gia này vì ông rất thương cô, luôn quan tâm cô. Cô chạy lại bên ông ôm chầm lấy ông hỏi han.
- "Dù cô lớn thế nào thì đối với ta cô vẫn là trẻ con thôi! Tôi vẫn còn rất khỏe lắm!" - Quản gia Lý cười hiền từ xoa đầu cô.
- "Haiz! Cuộc hội ngộ tình thân này thật cảm động làm sao? Cô đường đường là nhị tiểu thư Lê gia lại phải đi hỏi thăm lão quản gia già này sao? Cô cũng nên biết giữ ý trước mặt người làm chứ?" - Một người phụ nữ trung niên đang ngồi vắt chéo chân trên bộ ghế sofa trong phòng khách. Bà ta uống xong tách trà thì lên tiếng mỉa mai.
- "À! Ai đây ta, không phải là Vương Nghi - Đại phu nhân Lê thị đây sao? Tôi thật bất ngờ về việc giờ này mà bà vẫn còn ở nhà đó. Không phải là đã đến giờ tiếp "ngưu lang"(*)của bà ư? Còn về thái độ lễ nghĩa trước người làm thì... " - Luka hơi dừng lại rồi nhìn đám người làm nhướn mày hỏi - "Tôi có thất lễ không?".
- "Dạ không ạ!" - Một đám người làm đều nhau răm rắp, họ cúi người 45 độ và đồng thanh trả lời.
- "Choang!.... Cô! Cô ăn nói cho cẩn thận. Cái gì gọi là "ngưu lang" chứ? Cô vừa mới về chưa đầy 5 phút mà đã muốn làm chủ cái nhà này sao?" - Vương Nghi thẹn quá hóa giận, bà ta ném chén trà trên tay xuống đất rồi rống lên.
- "Ấy ấy ấy! Đây chính xác mới là thất lễ trước người làm đó. Đây là hành động của "thục nữ" sao? À tôi quên mất, bà đã qua cái độ tuổi để xứng với 2 chữ này rồi! Ha ha!" - Luka nhún vai rồi thản nhiên dựa lưng vào cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực đổ thêm dầu vào lửa.
- "Lê Ngân Sương! Cô nói ai già hả? Cô cút ra ngoài cho tôi!" - Vương Nghi tức đến run người, bà ta chỉ tay ra ngoài cáu gắt.
- "Cút! Bà đang nói tôi sao?" - Luka chỉ tay vào mũi hỏi. Xong cô đi từng bước về phía bà ta, mặt đằm đằm sát khí - "Người nên cút ra ngoài là bà mới đúng! Bà nên nhớ dù thế nào đi nữa thì vẫn là mang họ Vương, còn tôi là họ Lê. Theo lý mà nói, ít nhất tôi vẫn có tư cách ở ngôi nhà này hơn lão ngoại tộc như bà. À còn 1 điều nữa, là tự bà nói mình già chứ không phải là tôi nha! Nhưng tôi quả thực đề cao mắt nhìn người của bà. Bà thực sự là... rất... già! Ha ha!".
- "Cô... Hỗn láo!" - Vương Nghi vung tay lên định giáng cho Luka 1 bạt tay nhưng mà Luka là ai chứ? Cô không còn là đứa trẻ bé xíu trước kia mặc cho bà ta bắt nạt. Bây giờ cô đã là 1 Phó tổng giám đốc của 1 Tập đoàn lớn, nếu cô dễ dàng bị đánh như thế thì đã bị kẻ thù đánh chết từ lâu rồi.
Luka rất dễ dàng bắt lại được bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn kia. Rồi lại nhẹ nhàng đẩy bà ta sang một bên. Giờ phút này cô thật sự rất biết ơn Shizuka vì đã bắt cô đi học karate. Nếu không thì với bàn tay đầy móng vuốt đó thì mặt của cô coi như là đi tong rồi.
- "Bà nghĩ rằng sau bao nhiêu năm như vậy, tôi sẽ còn để yên cho bà bắt nạt ư?" - Luka nhìn bọ dáng chật vật của bà ta thì nhếch môi.
- "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Sao mẹ lại nằm dưới đất như thế?" - Không khí dường như bị gượng gạo khi có 1 giọng nam vang lên. Người đàn ông đó tên là Lê Ngân Phong. Là con trai trưởng của Lê thị, là anh trai của Luka và cũng là con của Vương Nghi.
Lê Ngân Phong đỡ mẹ mình đứng lên rồi liếc mắt 1 vòng. Khi ánh mắt dừng ở chỗ Luka thì hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền tối lại :
- "Sương Sương? Em về khi nào vậy? Mẹ anh là do em đẩy ngã phải không?"
- "Anh. À... em... !" - Luka thật sự là rất bối rối trước mặt anh trai. Cô làm sao giải thích đây, sự thật đúng là cô đã đẩy bà ta.
Vương Nghi bị con trai bắt gặp bộ dạng chật vật như vậy thì rất xấu hổ. Nhưng thấy con trai chấp vấn con nhỏ không biết điều kia thì rất hả dạ liền được nước lấn tới:
- "Cô dám đẩy tôi sao? Cô đúng là không có giáo dục mà! Đúng là thứ con hoang, thứ con của hồ ly tinh cho nên mới không có lễ nghĩa như vậy. Lúc nãy cô còn rất lớn tiếng mà, sao giờ trước mặt Ngân Phong lại ấp úng như thế, cô còn muốn quyến rũ cả anh trai mình sao? Đúng là đồ hồ ly tinh con".
- "Mẹ! Mẹ quá lời lắm rồi đó!" - Lê Ngân Phong lên tiếng nhắc nhở mình. Xem ra anh sẽ không thể dò hỏi được gì từ mẹ và em gái nên quay qua hỏi Quản gia Lý.
- "Quản gia Lý! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
- "Phu nhân và nhị tiểu thư có lớn tiếng với nhau. Nhị tiểu thư đúng là đã đẩy ngã phu nhân! Nhưng trước đó là phu nhân đã động thủ muốn đánh tiểu thư trước, cô ấy chỉ là theo bản năng tự vệ thôi!"
Vương Nghi nghe 2 câu đầu thì rất hả lòng nhưng đến câu cuối thì sắc mặt đen dần đi.
- "Ông nói láo! Cô tin tôi đuổi ông ra khỏi Lê gia không?" - Bà ta chỉ tay vào mặt Quản gia Lý lớn tiếng.
- "Chuyện là như vậy sao?" - Lê Ngân Phong quay qua nhìn đám người làm.
- "Vâng ạ!" - Cả đám người lại đồng thanh 1 lời. Từ trước đến nay họ luôn bị phu nhân bạc đãi, tiền lương hằng tháng luôn bị bà ta cắt xén bỏ vào túi riêng. Công việc thì nhiều, lương thì ít mà lại còn thường xuyên bị bạc đãi. Đại thiếu gia và nhị tiểu thư thỉnh thoảng mới về 1 lần nhưng lại rất là dễ chịu, lại còn rất quan tâm đến người làm trong nhà. Nên họ rất nghe lời 2 người.
- "Loạn rồi! Đám người làm các người muốn làm loạn sao?" - Vương Nghi tức đến độ muốn làm nổ tung cái nhà này - "Ngân Phong, đừng nghe chúng nói linh tinh, con biết mẹ không phải loại người thích đánh người khác mà!".
Bà ta vừa dứt lời thì chuông điện thoại của bà ta reo lên. Lại đúng lúc Lê Ngân Phong đứng gần đó lên tiện tay lấy