“Không gian ma pháp vô cùng vô tận, sao có thể ghi chép hết được chứ, chiêu vừa rồi ta dùng gọi là Trích Tinh Thủ”Bản tôn chậm rãi nói.
“Trích Tinh Thủ?”Thủy Như Trọng kỳ quái không thôi, trong điển tịch của gia tộc hắn, làm gì có ghi chép gì về chiêu này chứ! Truyện "Ngự Đạo "
“Ân, ta là ngẫu nhiên có được, đây là không gian ma pháp chỉ có ta mới có thể thi triển được”Bản tôn nhanh chóng nói.
Đương nhiên, bản tôn sẽ không nói cho hai người biết đây là một pháp thuật phi thường mạnh, thậm chí luyện đến cùng cực có thể trích tinh đoạt nguyệt, dù có nói cho bọn họ, bọn họ nhất định cũng sẽ không tin.
“Xem ra là ta nông cạn rồi, ân, nhiệm vụ trưởng lão trong nhà giao cơ bản cũng đã hoàn thành, chỉ cần mang thuế phàm băng tinh về là xong, mà ta cũng phải nhanh chóng về nhận mệnh rồi, Mộc Vĩnh Diệp, Thủy Như Trọng, xem ra hai người cũng cách thuế phàm cảnh không xa, mà thuế phàm cảnh với hai người hẳn không có gì khốn khó, gia tộc của ta ở trên Long đảo, đến lúc đó sẽ gặp lại”Hồng Tứ lập tức nói.
“Sau này gặp lại”Bản tôn lập tức vái biệt.
“Đến lúc đó gặp lại”Thủy Như Trọng cũng cất tiếng, nhưng là tâm lý vô cùng cổ quái, hắn làm sao có thể xác định chính mình sẽ đi chứ?
Hồng Tứ ngay lập tức rời khỏi đại điện, nhanh chóng mất hút.
“Vĩnh Diệp, huynh chuẩn bị về nhà một chuyến, đệ có cùng về không?”Thủy Như Trọng lập tức nói.
“Cùng về đi, vừa rồi lại cảm giác tu vi muốn đột phá, cần một địa phương an tĩnh bế quan, Thủy gia hẳn là nơi thích hợp đi”Bản tôn cười nói.
“Lại muốn đột phá sao?”Thủy Như Trọng kinh ngạc lên tiếng
“Địch Nhi”Bản tôn gọi tiểu tinh linh.
“A”Nàng cũng phi thường hiểu ý biết bản tôn muốn gia tốc rời đi liền nhanh chóng bay vào cổ áo của bản tôn.
“Đi thôi”Bản tôn nói với Thủy Như Trọng.
“Đi”Cả hai người cùng dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đại điện.
Bên ngoài đại điện, lúc này, những thánh cấp cường giả vẫn đang tranh đoạt những thuế phàm băng tinh, ngay sát đại điện chỉ còn lại hai nhóm người, ba mươi thánh cấp cường giả không ngừng tranh đấu, hiển nhiên là vì tranh đoạt hai thuế phàm băng tinh.
Bản tôn cùng Thủy Như Trọng nhìn nhau một cái, bản tôn nhanh chóng thi triểu súc địa thành thốn, trong nháy mắt hiện ra ở một tòa sơn phong phía xa, mà Thủy Như Trọng cũng nhanh chóng bay theo. Hai người dùng tốc độ nhanh nhất, không chút ngừng nghỉ hướng về trang viên Thủy gia, dù vậy, do khoảng cách quá xa, nên cũng phải đi mất gần một tháng, đương nhiên, trong khoảng thời gian này, rất nhiều lúc đều là bản tôn đứng chờ Thủy Như Trọng đang điên cuồng phi hành ở phía sau.
Biển bài thủy lam sắc quen thuộc đập vào mắt hai người, cảm giác ấm áp thân thiết bỗng trào dâng, cả hai không hẹn mà cùng đứng lại trước cửa một lúc lâu, ai cũng không tiến vào trước. Mà chấp niệm lúc này cũng ra ngoài, đứng bên cạnh bản tôn, tiểu tinh linh không ngừng bay múa xung quanh ba người.
“Lão gia, là nơi này sao?”Tiểu tinh linh hiếu kỳ đánh giá khắp bốn phía.
Lúc này, như là nghe được thanh âm từ bên ngoài, một lão già bước khoan thai ra khỏi đại viện, vừa liếc nhìn một cái, Mộc Vĩnh Diệp có thể nhận ra ngay đấy là lão quản gia của Thủy gia.
Lão quản gia đi tới cửa, nhìn ra bên ngoài thấy ba người đứng ở đó tựa bao giờ, tâm lý không khỏi sửng sốt, vừa định thần nhìn kỹ, mí mắt ông không khỏi giật giật liên hồi đầy kinh ngạc.
“Nhị thiếu gia, người cuối cùng cũng về rồi”Lão quản gia đầy vui mừng chạy thật nhanh đến ôm lấy Thủy Như Trọng.
“Đại thúc”Thủy Như Trọng cười đầy ấm áp đáp.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi”Lão quản gia có chút kích động nói lắp bắp.
“Đại thúc, không nhận ra ta sao?”Chấp niệm đột nhiên cười nói.
“Ngươi là?”Lão quản gia đột nhiên sửng sốt, sau một hồi nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới, lão vẫn có chút không thể xác định được từ từ hỏi: “Là điệt thiếu gia đấy sao?”. Truyện "Ngự Đạo "
Nhìn thấy lão quản gia vẫn nhận ra mình, bản tôn không khỏi mỉm cười gật gật đầu.
“Điệt thiếu gia, người cũng về rồi, quá tốt rồi, các người vào mau, để ta đi bẩm báo lão gia cùng phu nhân”Lão quan gia vừa đi vừa nói.
“Lão gia? Ở nơi này còn có một lão gia nữa sao?”Tiểu tinh linh đang nhảy múa trên tấm biển Thủy gia lập tức nghi hoặc hỏi.
Nghe được tiếng này, lão quản gia lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên trên, vừa nhìn, lão không khỏi ngây ngốc: “Đây, đây là tinh linh sao?”.
“Lão gia, nơi này còn có một lão gia nữa sao?”Tiểu tinh linh vẫn đầy nghi hoặc hỏi bản tôn.
“Ta là lão gia của ngươi, còn người ông ấy nói là lão gia của ông ấy”Bản tôn mang theo vẻ đành chịu giải thích.
“A”Tiểu tinh linh có chút mơ hồ hiểu ra, hiển nhiên nàng còn không rõ tại sao lão già đấy lại gọi bản tôn là điệt thiếu gia mà không phải là lão gia.
Nhìn thấy lão quản gia tiến vào biệt viện, bản tôn, chấp niệm cùng Thủy Như Trọng mới chậm rãi tiến vào đại sảnh Thủy gia. Mới đi được một nửa, cả hai đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy đến.
“Vĩnh Diệp, về rồi sao”Thủy Đông Các vừa đến đã hỏi ngay.
“Cậu”Chấp niệm lập tức tiến lên chào hỏi.
“Tốt, trở về là tốt rồi”Thủy Đông Các vô cùng vui vẻ nhìn chấp niệm cùng bản tôn, một chút cũng không để ý đến Thủy Như Trọng ở bên cạnh.
Thủy Như Trọng có chút vô cùng lúng túng xen lẫn mong mỏi kêu lên: “Cha”.
Nghe thấy tiếng kêu của Thủy Như Trọng, lúc này, Thủy Đông Các mới nhìn về phía con mình, ánh mắt ông đầy phức tạp, tức giận cùng vui vẻ đan xen lẫn lộn, sau cùng thở dài một tiếng nói: “Ngươi còn biết trờ về sao?”.
“Cha, con đã về”Thủy Như Trọng có chút cúi đầu hổ thẹn nói, hiển nhiên hắn cũng ân hận vì chuyện mấy năm rồi không về nhà.
“Trọng nhi, con về rồi à”Thanh âm của Hỏa Vân Nhi truyền từ phía xa tới.
Chỉ thấy bóng dáng của bà lao rất nhanh đến, vừa nhìn thấy Thủy Như Trọng một thân lam y, ánh mắt bà tràn đầy kích động, khi nhìn thấy bản tôn cùng chấp niệm, bà đầy vui vẻ cười nói: “Vĩnh Diệp, cháu cũng về rồi à”.
“Mẹ”Thủy Như Trọng kêu lên.
“Hừ”Thủy Đông Các vẫn có chút tức giận hừ lên một tiếng.
“Thôi mà, lão gia, con cũng về rồi, không nên tức giận nữa”Hỏa Vân Nhi lập tức khuyên nhủ chồng.
“Đúng a, cha, con đã về rồi, chúng ta vào nhà nói chuyện đi”Thủy Như Trọng rất nhanh đệm theo mẹ.
“Được rồi”Thủy Đông Các khẽ gật đầu, hiển nhiên, tức giận vừa rồi chỉ là nhất thời nảy sinh, hiện tại nhìn thấy thái độ của Thủy Như Trọng, tâm tình ông vui nhiều hơn giận.
“Đây là lão gia trong miệng lão già kia sao?”Tiểu tinh linh đang nhảy múa phía sau bản tôn lúc này mới lên tiếng.
Nhìn thấy tiểu tinh linh, Thủy Đông Các cùng Hỏa Vân Nhi không khỏi sửng sốt, nhưng là trong thư gần nhất Thủy Như Bá gửi về nhà, cũng có nói chuyện này, chẳng qua hai người có chút không dám tin, nên nhìn kỹ tiểu tinh linh trước mặt mấy lượt.
“Địch Nhi, đây là cậu mợ của lão gia”Chấp niệm lên tiếng giới thiệu.
“Cậu và mợ của lão gia sao? Đều là thánh cấp a”Tiểu tinh linh lập tức nói.
“A”Hai người đều có chút sửng sốt, tiểu tinh linh này sao có thể nhìn ra tu vi của hai người bọn họ chứ?
“Chúng ta vào nhà đi”Bản tôn nói.
“Đúng, vào nhà đi”Thủy Đông Các lập tức nói, vừa đi, đôi mắt của ông không khỏi đảo qua tiểu tinh linh vài lần, hiển nhiên còn một rổ nghi vẫn chưa giải đáp trong lòng ông.
Vừa đến đại sảnh, hạ nhân vội vã dâng lên trái cây. Đương nhiên, đều là người một nhà nên không ai khách khí cả. Bản tôn cầm lấy một quả táo đưa cho tiểu tinh linh, “Tạ lão gia”, tiểu tinh linh đầy vui vẻ cầm lấy quả táo, an nhàn ngồi trên vai bản tôn gặm táo.
Nhìn vào tiểu tinh linh đang gặm táo, Thủy Đông Các nhịn không được hỏi: “Vĩnh Diệp, ta có nghe Như Bá nói về tiểu tinh linh này, nhưng là, tinh linh đều rất cao ngạo, sao cháu có thể ký khế ước vậy?”.
Thủy Như Trọng cùng Hỏa Vân Nhi cũng đầy hiếu kỳ nhìn về phía bản tôn chờ câu trả lời. Thấy ánh mắt mong chờ của mọi người, bản tôn cũng chỉ có thể thuật lại chuyện hôm đó, nhưng là đổi lại là ánh mắt không chút tin tưởng của mọi người, lần đầu gặp mặt, nói gì cũng không nói, liền tự nguyện nhận ngươi làm chủ? Cái này hoàn toàn vượt quá phạm vi có thể lý giải rồi.
“Là thật đấy, lão gia không lừa mọi người đâu”Tiểu tinh linh vừa gặm táo vừa hàm hồ nói.
“A”Ba người rất không thể tiếp thu được việc này, thất thanh kêu lên.
“Đúng rồi,Trọng nhi, lần này con ra đi lâu như vậy, tu vi tiến bộ ra sao rồi?”Hỏa Vân Nhi đầy quan tâm hỏi.
“Nương, đã tới thánh cấp đỉnh phong, con tin, không quá mười năm nữa, con sẽ đạt đến thuế phàm”Thủy Như Trọng có chút kích động nói.
“Cái gì? Thánh cấp đỉnh phong? Lần trước trở về mới có cửu cấp mà”Thủy Đông Các có chút không tin tưởng thốt lên.
“Hai mươi năm nay con một mực tu luyện, cũng may không gặp bình cảnh cho nên thẳng tiến một đường, vì vậy cũng không dừng lại trở về nhà được”Thủy Như Trọng chậm rãi giải thích.
“Ha ha, không hổ là con trai ta, với tốc độ như này, sắp đuổi kịp dượng ngươi rồi đó, Thủy gia ta cuối cùng cũng xuất hiện một người có thiên phú cao hơn người Mộc gia”Thủy Đông Các hoàn toàn cao hứng nói, nét tức giận cũng biến mất từ lúc nào.
“So với thiên phú Mộc gia, con nghĩ còn