Tuy không rõ thiên mã bay về hướng nào, nhưng là, Mộc Vĩnh Diệp có thể cảm nhận được, lúc này thiên mã không ngừng lượn quanh rừng rậm bên cạnh Thủy gia, như vậy, sau cả nửa ngày bay lượn, hắn hẳn không cách Thủy gia là bao đi. Truyện "Ngự Đạo "
Bay thẳng ba canh giờ, thiên mã mới từ từ chậm rãi hạ xuống, hạ xuống đúng một khoảng rừng rậm, mà vừa dừng chân, nó lại thu cánh lại, nằm im xuống đất, y như nằm ngủ vậy.
Mộc Vĩnh Diệp nhìn thấy vậy buồn bực không thôi, thầm mắng: “Con ngựa chết tiệt này, bay xong là ngủ, ngủ lại bay, thật là lười chết người”.
Nhìn con thiên mã đang ngủ, hắn nhanh chóng nhảy xuống dưới, vẫn là trên mặt đất an toàn hơn đi, mọi người nói không nên sờ lão hổ, mà giờ nên bổ sung thêm một câu, thiên mã là không được cưỡi. Vừa chạm chân xuống mặt đất, Mộc Vĩnh Diệp ngồi bệt xuống bãi cỏ, cảm giác hiện tại tốt hơn rất nhiều, thật sự là không phải người có thể chịu được con thiên mã này mà.
Nghỉ một lát, Mộc Vĩnh Diệp bắt đầu đánh giá cảnh tượng xung quanh, bốn phía là đại thụ, những đại thụ phi thường to, đến cây nhỏ nhất đường kính cũng có hai thước, bên trên là vô số lá cây che lấp, chỉ có vài tia mặt trời chiếu được xuống mặt đất.
Mộc Vĩnh Diệp cũng không đi kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, đúng hơn là không dám, trong rừng rậm này tràn đầy ma thú, dựa vào sức trói gà không chặt của mình, đi là tự tìm đường chết, mà hắn còn muốn sống lâu thêm mấy năm, bởi thế hắn ngồi xuống bên cạnh thiên mã, thầm cầu nguyện, vạn nhất gặp phải mãnh thú nào mành mạnh tý, cầu trới nó không ăn mình, dù sao thịt mình quá bé không đủ nhét kẽ răng nó đi, cầu trời nó chú ý đến con ngựa béo bên cạnh mình.
Mà chính mình bị nguy hiểm, bác hẳn rất nhanh sẽ biết, một lát nữa sẽ có người đến cứu mình, bởi thế Mộc Vĩnh Diệp ngồi trên mặt đất, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, cuối cùng, do quá nhàm chán, hắn bắt đầu đi đến bên cạnh gốc đại thụ, chậm rãi sờ soạng.
“Không ngờ lại bắt gặp một gốc đồng thụ ở chỗ này”Mộc Vĩnh Diệp đầy kinh hỉ nói. Nhưng nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của mình, hắn không khỏi có cảm giác dục khốc vô lệ, đừng nói đến cây đồng thụ đường kính mười trượng này, dù cho là cây bé gấp mười lần mình cũng không thể làm gì được.
Ngay khi Mộc Vĩnh Diệp than ngắn thở dài, đột nhiên có một thân ảnh hiện ra trước mặt hắn, nhìn thấy thân ảnh này, mồ hôi lạnh không tự chủ được chảy trên lưng nhỏ bé của hắn.
Trước mặt hắn là một người thân bí, trong tay cầm một cây thiết kiếm rất lớn, mũi kiếm chỉ về hướng hắn, làm cho Mộc Vĩnh Diệp kỳ quái nhất là, người này mặt trang phục dạ hành, che kín toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt.
“Rút giới chỉ trên tay ngươi ra”Thanh âm khàn khàn của hắc y nhân vang lên.
Nhìn thấy đôi mắt sáng rực của người này, Mộc Vĩnh Diệp nhanh chóng nhận ra kẻ này là ai? Chính là tứ thiếu gia của Thủy gia, Thủy Như Quý, muốn hỏi làm sao hắn nhận ra ư, rất đơn giản, chính là đôi mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào giới chỉ kia.
Chẳng qua, từ hành vi hiện tại của Thủy Như Quý mà phán xét thì dù hắn chấp nhất điểm nhưng bản tâm không xấu, rốt cuộc, hắn là người đầu tiên phát hiện Mộc Vĩnh Diệp, chỉ cần nhẫn tâm giết người hủy thi, như vậy thần không biết quỷ không