Cũng không lâu lắm liền chạy ra trấn nhỏ. Quả nhiên y như nữ tử dong binh công hội nói, ra khỏi trấn nhỏ là vô tận đại sơn, đương nhiên đường tương đối bằng phẳng, xuyên qua vô số sơn cốc, đường tuy hẹp chút, nhưng là vẫn đi rất nhanh.
Ngồi trong xe được một lát, Mộc Vĩnh Diệp quá nhàm chán chui ra ngoài xe hỏi: “Từ đây đến Tụ Tinh thành mất bao lâu?”.
“Đi xe ngựa mất một tháng, cứ theo con đường trước mắt là được”Một đại hán cất tiếng trả lời hắn.
“Chỉ có hai người các vị, không sợ gặp cường đạo sao?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.
“Cường đạo? Cũng phải nhìn xem đối tượng là ai đã, cường đạo cũng có nguyên tắc của chính mình, chỉ cướp thương đội, ở đó mới có đồ mà cướp, còn như chúng ta, nghèo rách mồng tơi, ai thèm quan tâm, bởi thế, chúng ta cũng an toàn, trừ khi gặp một vài cường đạo không có tổ chức mới cướp chúng ta”Đại hán kia nói.
Tiếp theo, Mộc Vĩnh Diệp cùng hai vị đại hán trò chuyện rôm rả. Cho đến khi trời chạng vạng tối, xe ngựa đi đến bên một hồ nhỏ, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm ngày mai lại lên đường.
Từ cuộc nói chuyện, Mộc Vĩnh Diệp biết được hai vị đại hán này là hai anh em, lão đại là Đại Lực, lão nhị tên là Đại Cổ, là dong binh hội cấp thấp nhất, F cấp, do thực lực quá thấp nên cũng chỉ có thể làm một ít công tác cấp thấp. Mà bọn họ cũng không biết lần này vận chuyển là thứ gì, chỉ là thù lao không kém, cố chủ đặc biệt thưởng thêm một trăm kim tệ để khích lệ hai người cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Đại Lực lấy ra một trướng bồng dựng tạm bên hồ, mà Đại Cổ kiếm chút động vật chuẩn bị bữa tối. Rất nhanh sau khi Đại Lực dựng xong trướng bồng, Đại Cổ cũng mang về một con thỏ cùng một con sơn dương. Đại Lực cũng cầm lấy sơn dương mang ra bên hồ rửa sạch rồi nướng chuẩn bị cho bữa tối.
Hai người không ngừng nướng thú, rất nhanh đã tỏa ra hương vị mê người, xem ra cả hai rất có kinh nghiệm ở phương diện này, hỏa hậu khống chế rất tốt, mà Mộc Vĩnh Diệp ngửi thấy hương thơm, bụng không ngừng réo lên.
Rất nhanh, đã nướng xong, Đại Cổ xé xuống một khối chân thỏ đưa cho Mộc Vĩnh Diệp, vừa cắn, hắn đã cảm nhận được hương vị mê người của thịt nướng. Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp đột nhiên lấy ra một vò mỹ tửu từ trong không gian giới chỉ một vò mỹ tửu đưa cho Đại Cổ.
“A, có thịt không có rượu làm sao được?”Mộc Vĩnh Diệp lên tiếng, nhưng là ngữ khí động tác này phối hợp với thân thể nhỏ bé của hắn nhìn qua vô cùng hài hước. Truyện "Ngự Đạo "
Tuy động tác của Mộc Vĩnh Diệp rất hài hước, nhưng là trên mặt Đại Cổ cùng Đại Lực không có nét cười nào, Đại Cổ kinh ngạc nhìn về phía vò rượu trong tay Mộc Vĩnh Diệp cùng lục sắc giới chỉ trên tay hắn. Nhưng là rất nhanh đã khôi phục bình thường, hơn nữa cười nói: “Nếu đã là tiểu cố chủ mời rượu, vậy còn do dự gì nữa chứ?”.
Đại Lực vừa tiếp vò rượu vừa dùng khuỷa tay đụng nhẹ vào Đại Cổ. Mộc Vĩnh Diệp tuyệt không phát hiện có gì dị thường, vẫn hứng thú gặm khối chân thỏ.
Khi Mộc Vĩnh Diệp bị mỹ tửu kích thích, Đại Lực cùng Đại Cổ đã tiêu diệt toàn bộ chỗ thịt thỏ cùng sơn dương, ăn uống no đủ rồi, mọi người đều đi nghỉ ngơi. Đại Cổ cùng Đại Lực nằm trong trướng bồng, mà Mộc Vĩnh Diệp nằm trong xe ngựa, đơn giản vì