"Nghiệp chướng!"Một tiếng hống từ phương xa truyền đến
Tiếp theo, một móng vuốt cực lớn chục lấy hồng quỷ, hồng quỷ kia dù giãy giụa như nào cũng không thể thoát được móng vuốt đó.
"Thả ta ra"Ác quỷ giận dữ hét lên.
"Hừ!"Một tiếng hừ đầy giận dữ đáp lời nó, tiếp theo, móng vuốt dần hóa nhỏ cùng biến hình, chầm chập hóa thành bàn tay người, mà theo móng vuốt hóa nhỏ, hồng quỷ cũng bị biến nhỏ theo, cuối cùng hồng quỷ chỉ lớn cỡ nắm tay. Lúc này một nam tử mang gương mặt thư sinh mặc hán phục cúi xuống nhặt ác quỷ lên.
"Đế Thính đạo nhân, may là ngài đến kịp, nếu không chúng thuộc hạ xong rồi"Bạch Vô Thường nhìn thấy nam tử, vội vàng hành lễ nói.
"Các ngươi không sao chứ?"Đế Thính nói.
"Chúng thuộc hạ không sao, nhưng quỷ mới nhập phủ Mộc Vĩnh Diệp kia thảm rồi, hẳn hiện tại đã bị ác quỷ hấp thu đi"Bạch Vô Thường nói.
"Một tiểu quỷ mà thôi, tan biến thì tan biến"Đế Thính đáp, nói xong liền quay đầu rời đi.
"Còn có thể làm như nào đây?"Bạch Vô Thường nhìn về phía Đế Thính bay xa, khẽ thì thào.
Một thời thần sau, một thân bạch y Đế Thính tới một không gian huyết hồng cực lớn, trong không gian này, chỉ có một huyết hải vô cùng lớn, trong huyết hải là vô số ác quỷ không ngừng lăn lộn, có con nhô lên phần đầu, có con nhô lên cánh tay, có con nhô được cả người lên nhưng là dù cho chúng không ngừng giãy giụa muốn đi lên cũng không thể thoát được huyết hải này.
Đế Thính lăng không đứng giữa không gian, lạnh nhạt nhìn xuống phía dưới, đưa tay ném một cái, hồng quỷ bị ném vào bên trong, khi hồng quỷ vừa tiến vào huyết hải, cũng như những ác quỷ khác, cũng chìm nổi theo nhịp sóng. Nhưng là hồng quỷ này khác với những hồng quỷ trong huyết hải, nó chỉ ngây ngốc nhìn huyết hải xung quanh. Truyện "Ngự Đạo "
Nhìn đến hồng quỷ chìm vào huyết hải, Đế Thính triệt để yên tâm, tan biến giữa hư không.
*
***
Mộc Vĩnh Diệp chỉ thấy hồng quỷ hơi há miệng, bản thân đã vào trong bụng nó rồi, tuy cùng ở trong bụng người khác, nhưng là, Mộc Vĩnh Diệp cũng biết mình không có bản lĩnh như Tôn Ngộ Không, rốt cuộc bản thân chỉ là một hồn thể, mà vừa tiến vào trong bụng hồng quỷ, một cỗ năng lượng như có như không kiềm chế hắn, làm cho hắn không thể động đậy được. Cỗ năng lượng này còn mang theo lực lượng cắn nuốt. Mộc Vĩnh Diệp cảm giác hồn thể của mình dần dần tan ra thành từng tia năng lượng.
Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp cảm giác càng lúc càng yếu, đôi mắt đã hoa đi, thân thể gần như rơi vào trạng thái mông lung, mệt mỏi ập xuống phủ lấy hắn, làm cho hắn muốn ngủ vậy.
Nhưng là, khi Mộc Vĩnh Diệp yếu đến gần như không thể chống trụ được nữa, hoàng quang đột nhiên lóe lên, Mộc Vĩnh Diệp bỗng cảm giác tốt hơn rất nhiều, nhìn vào hoàng quang trên người, Mộc Vĩnh Diệp rõ ràng, hoàng quang này chính là