Mọi người kinh ngạc nhìn Dạ Anh, mà khốn tiên thằng trên búi tóc Mộc Vĩnh Diệp vốn đã buông lỏng lại buộc chặt lại như cũ.
Con cự ngạc thú trên trời lăn lộn kêu thảm thiết được một hồi rồi đầy không cam rơi xuống đất, lúc này, mọi người mới phát hiện, da thịt của con cự ngạc thú đã bị ăn mòn mơ hồ, hiển nhiên là bị giày vò mà chết.
Sáu con cự ngạc thú còn lại nhìn thấy đồng bạn đã chết, đều nổi giận kêu gào, cả đám phun ra bạch khí, thân hình khổng lồ của chúng lao nhanh về phía đám người.
“Đừng nhìn ta, quyển trục kia chỉ có một mà thôi, hiện tại đã hết rồi”Dạ Anh hờ hững nhún vai đáp trả ánh mắt chờ mong của đám người, rồi hắn vội vã chạy về phương xa.
Khốn tiên thằng lại một lần nữa buông lỏng búi tóc Mộc Vĩnh Diệp, ngay khí hắn chuẩn bị sử dụng khốn tiên thằng, thì lão đầu đột nhiên hô lên: “Sư phụ, sư phụ, người đến rồi à”.
Lúc này, mấy luồng sáng cực lớn nhanh như sấm chớp rạch ngang bầu trời.
“Phốc, phốc, phốc, phốc, phốc, phốc”Những thanh âm liên tiếp vang lên, đám cự ngạc thú trên trời toàn bộ bị chém làm đôi, rơi xuống mặt đất, mà những tia bạch khí cũng bị luồng sáng này dập tắt, tan biến thành vô hình.
Mưa bão vẫn tiếp tục rơi, nhưng khung cảnh lúc này vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến thần kỳ, tất cả chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Mọi người há hốc miệng nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một trung niên nam tử mặc lam bào, vác một thanh đại kiếm lam sắc không ngừng phát tán sát khí ra không trug, khí tức của hắn mãnh liệt đến nỗi làm cho mưa gió không thể chạm đến được vạt áo hắn, mi mày nhíu lại đầy sát khí, hiển nhiên đây là người vô cùng quyết đoán và tàn nhẫn.
“Sư phụ, cuối cùng người cũng tới, chậm một bước thì đệ tử nằm trong bụng ma thú rồi”Lão đầu nói với nam tử trên trời.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lão đầu, hiển nhiên họ không ngờ, nam tử trên trời lại là sư phụ của lão đầu, chênh lệch cũng quá lớn đi, một là trung niên nhân, một là lão niên, mà người trung niên lại là sư phụ của lão niên, nhìn qua vô cùng quái dị.
“Chuyện gì xảy ra? Sao ngươi lại dám trêu chọc đám ma thú này?”Lam bào nam tử khẽ nhíu mày nói.
“Đệ tử cũng không rõ, đệ tử đang tránh mưa trên hải đảo, đám ma thú này liền bò lên đảo, đuổi giết đệ tử, đệ tử cũng chỉ đành xé quyển trục cầu cứu, cũng may nơi này cách Thiên Tinh kiếm tông không xa , nếu không sư phụ cũng chỉ có thể đến nhặt xác đệ tử rồi”Lão đầu đầy vô tội nói.
“Bảo ngươi tu hành, không nên ham chơi thì ngươi không nghe, đạt đến thánh cấp rồi còn phải chật vật như này sao?”Lam bào nam tử đầy tức giận nói.
“Đệ tử tu hành đã rất nhanh rồi mà, người xem mấy sư huynh đệ có ai hơn đệ tử không?”Lão đầu cường biện đáp.
“Hừ, vi sư không quản ngươi nữa, chẳng qua vi sư cảnh cáo ngươi, ba năm sau là vạn năm một lần “Vạn Huyết trì” dật huyết nguyên lực, chỉ khi đạt đến thánh cấp mới có thể hấp thu, khi đó không đạt đến thánh cấp đừng đến cầu vi sư, mà cũng đừng trách vi sư không nhắc nhở ngươi”Lam bào nam tử giáo huấn lão đầu.
“Huyết nguyên lực?”Hai mắt lão đầu trừng lớn, lộ ra vẻ tham lam.
Mộc Vĩnh Diệp còn phát hiện Dạ Anh ở nơi xa nghe đến Vạn Huyết trì trong mắt không giấu được tia kích động cùng tham lam. Nhưng là hắn rất nhanh đã che dấu được, làm cho mọi người không thấy chút tâm tình ba động nào trong mắt hắn.
“Có thể được đến hay không, còn xem chính ngươi, chỉ có một lần này thôi,