Tiểu tinh linh vui vẻ cầm lấy ma hạch cắn răng rắc. Bản tôn vẫn tiếp tục tắm rửa, đến khi hắn dừng lại thì viên ma hạch trong lòng tiểu tinh linh đã bị nàng ăn mất nửa.
“Răng rắc, răng rắc, não gia này”Địch Nhi vừa nhai mê muội ma hạch trên tay vừa hàm hồ nói.
“Sao vậy?”Bản tôn hỏi.
“Rắc, rắc, nói cho người biết một bí mật nha”Địch Nhi đầy thần bí nói.
“Bí mật gì chứ?”Bản tôn nghi hoặc hỏi.
“Phái đó, rắc, rắc”Tiểu tinh linh tiếp tục nhai mê muội ma hạch nói.
“Rốt cuộc là bí mật gì thế?”Bản tôn hiếu kỳ hỏi.
“Chính là Dạ Anh a, nàng là nữ”Tiểu tinh linh đầy một miệng mảnh vụn ma hạch nói.
“Cái gì? Là nữ sao?”Bản tôn cả kinh thốt lên: “Sao có thể chứ?”.
“Là thật mà, Địch Nhi hôm trước phát hiện ở trước hang, rắc rắc”Tiểu tinh linh tiếp tục gặm ma hạch nói.
“Ngươi làm sao phát hiện chứ?”Bản tôn nghi ngờ hỏi, nhưng là, trong lòng hắn đã bắt đầu tin tưởng.
“Lúc đó, nàng bị thương, răng rắc”Tiểu tinh linh nói đứt quãng.
“Tốt rồi, ăn hết đi rồi nói”Bản tôn không khỏi ngắt lời nàng, cứ nghe thanh âm răng rắc này thật khó chịu.
Mà sau khi tiểu tinh linh nuốt hết đống vụn ma hạch trong miệng rồi mới nói: “Lúc đó, nàng bị thương, hẳn sẽ tiến vào bên trong phòng dưỡng thương đi, nên ta thừa dịp mọi người không chú ý, trước khi nàng vào phòng liền bay vào trước. Sau phát hiện thân thể nàng không ngừng rung động, thân hình biến nhỏ lại, nét mặt cũng biến hóa, rồi biến thành một nữ nhân, do bị thương nên nàng nuốt mấy đồ vật màu đen rồi mình tưởng, ta lập tức theo khe cửa chạy ra”.
Nói xong, tiểu tinh linh lại tiếp tục đại nghiệp của nàng răng rắc, răng rắc.
“Vậy hẳn có gì đó đặc thù đi”Bản tôn khẽ nhíu mày tự hỏi, dù sao Thiên Tinh học viện không phải không chiêu nữ sinh, nàng làm như vậy để làm gì?
“Đặc thù? Có a, răng rắc, a nếu đặc thù thì phải là nàng phi thường đẹp, đẹp y như Địch Nhi vậy”Tiểu tinh linh tiếp tục gặm ma hạch nói.
Bản tôn sau khi tắm rửa xong, chầm chậm đi lên bờ biển, hắn nhanh chóng dùng chân nguyên làm khô hơi nước trên người, rất nhanh đã khôi phục hình dạng một thiếu niên tuấn tú.
“Biểu thúc, biểu thúc, ta đã trở về”Từ nơi xa đột nhiên truyền đến thanh âm kích động của Thủy Vũ.
Thanh âm vô cùng lớn mà dồn dập, như sợ Mộc Vĩnh Diệp không nghe thấy vậy, hơn nữa hắn còn nhanh chóng chạy đến bên Mộc Vĩnh Diệp.
“Làm sao vậy, sao phải nôn nôn nóng nóng như vậy chứ”Chấp niệm hỏi Thủy Vũ lúc này đã hoàn toàn trưởng thành.
“Biểu thúc a, ta, ta cuối cùng cũng đạt tới tứ cấp”Thủy Vũ lập tức kích động đáp.
“Tứ cấp thì tứ cấp thôi, sao phải kích động chứ”Chấp niệm hờ hững nói.
“A, cháu đương nhiên không thể so với biểu thúc, biểu thúc năm ngoái đã đạt đến tứ cấp, nhưng là, trong Thủy gia, ngoại trừ Nhị thúc ra, cháu là tu luyện nhanh nhất, đương nhiên phải kích động rồi, thậm chí vị cha già khó tính của cháu còn khen ngợi nữa”Thủy Vũ rất tự đắc nói.
Lúc này, cửa phòng Dạ Anh đột nhiên mở ra. Sắc mặt nàng trắng bệch, từ từ bước khỏi phòng nhỏ. .
Nàng khẽ híp mắt lại, nhìn lên bầu trời, mi mày không tự chủ nhíu chặt lại, y như rất ghét ánh mặt trời vậy, nàng chầm chậm đi đến bên người Mộc Vĩnh Diệp, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn bản tôn rồi nói đầy nghi hoặc: “Ngươi lại đột phá sao?”.
“Một ít mà thôi”Bản tôn cười đáp, hơn nữa hắn cùng thầm quan sát Dạ Anh, nhưng tuyệt không phát hiện được chút dáng dấp con gái nào trên người nàng, liền cả hầu kết