Đầu óc Khấu Đông cực kỳ hoảng loạn.
Chân y như đang dẫm lên mây, nó không chịu nghe theo sai khiến của y mà bị thứ âm thanh kia khống chế bước lên phía trước.
Thần tọa rộng lớn.
Những đám mây cuồn cuộn dập dờn lao tới, Thiên Phụ ngồi ngay ngắn trên thần tọa, gọi đứa nhỏ mà mình yêu quý, "Đến cạnh ta nào."
Giọng nói của hắn không cao không thấp, nhưng lại có thể truyền rõ ràng vào tai của từng vị thiên sứ.
Bọn họ cúi đầu càng sâu, không ai dám ngước nhìn tạo vật được thần sáng thế cao cao tại thượng cưng chiều ấy.
Thiên sứ sáu cánh tiền đồ sáng lạn, từ đầu xuống chân được bao phủ bởi áo choàng trắng tinh, trong lúc bước đi nó nhẹ nhàng lay động; bọn chúng được chạm vào làn da nhẵn nhụi của vị thiên sứ độc nhất vô nhị đó, khiến bao nhiêu thiên thần dưới mặt đất phải mơ ước, ghen tị.
Thứ khiến bọn họ ghen tị không phải là bởi vì thiên thần sáu cánh được ngồi trên thần tọa mà là những cọng lông vũ đang ở trên người y.
Tất cả những thứ của y được đám thiên thần khác coi như báu vật.
Không có ai dám căm ghét vị thiên sứ đặc biệt này.
Y xuất hiện rất ít, chủ yếu luôn sống trong ngày thứ ba, y không có người hầu kẻ hạ nào khác ngoại trừ gió mát, trăng sao cùng với hoàng hôn.
Thiên Phụ không thích có kẻ lạ nào tới gần y, thế nên y vẫn luôn độc lai độc vãng, chưa bao giờ bắt chuyện với bất kỳ ai cả - y cao ngạo, y lạnh lùng, cô đơn và lạnh lẽo như sao mai lúc bình minh trên bầu trời.
Thậm chí dưới nhân gian chẳng ai biết tới sự tồn tại của y.
Sinh linh sống trên mặt đất chưa từng nghe tới cái tên này, Thiên Phụ không cho phép các thiên sứ tiết lộ danh xưng của y với các sinh linh bình thường kia – hắn cho rằng điều đó sẽ làm hoen ố cái tên tuyệt vời của y.
Nếu cứ mãi như vậy thì sẽ chẳng bao giờ có một tạo vật nào hoàn hảo thứ hai ngoài Lucifer.
Thiên Phụ ngày đêm âu yếm đứa nhỏ, để y ngồi trên đầu gối mình, cùng y tận hưởng hết các lễ hội, y nghiễm nhiên mà trở thành quân chủ thứ hai trên bầu trời.
Khấu Đông không thể nào khống chế được bước chân của mình.
Y dần nhận ra, không phải là y đang đi tới chỗ của Thiên Phụ mà đang dần hòa vào với ảo ảnh Lucifer bên trong ngày thứ ba.
Ảo ảnh không thể bị phá đi, y đành chấp nhận số phận ngồi trên đùi của thần, nghe hắn thấp giọng hỏi mình: "Luci, con của ta, hôm nay con thấy thế nào?"
Khấu Đông thấy mình bị người ta coi như đứa bé thì không nhịn được thấy buồn cười – bình thường y cũng hay gọi Diệp Ngôn Chi như vậy nè.
Quả nhiên cảm giác được người khác gọi mình là ba với cảm giác bị người ta bắt mình gọi không giống nhau lắm....
"Khỏe ạ."
Y nghe được giọng mình đáp lại như thế, tràn đầy sự sủng kính chẳng thể che giấu, "Phụ thần, con khỏe lắm."
Giọng của Thiên Phụ đanh lại.
Hắn vuốt ve cánh của thiên thần, trầm thấp nói: "Ta nghe nói có người xông vào ngày thứ ba?"
Thiên sứ dưới bậc lập tức cúi đầu thấp hơn, họ hoảng sợ trao đổi ánh mắt nhìn nhau.
"Vâng." Thiên thần sáu cánh không giấu hắn, y cũng hiểu rằng cái gì thần cũng biết thế nên chẳng hề cảm thấy kinh ngạc, "Chắc là thiên sứ học việc hôm qua đi nhầm đường vào ngày thứ ba."
"Nó nói với con thế à?"
Lucifer đáp: "Vâng."
Thiên Phụ gật đầu hồi lâu không nói gì, mãi sau mới chầm chậm vuốt cánh y tiếp.
"Luci, con của ta." Hắn trầm giọng nói, "Ta đã hứa sẽ cho con tự do – thế nên ta sẽ không can thiệp."
Khấu Đông: "....."
Khấu Đông nhìn chằm chằm vẻ mặt của hắn, nghĩ thầm, có quỷ mới tin lời cưng nói.
Trên mặt ông anh bây giờ khác gì cầm cái bút ghi thẳng dòng chữ tao đây đang quạo đâu, ngoại trừ tui ra thì giờ ai dám nói chuyện với ông anh?
Lúc bấy giờ mà Lucifer vẫn tin lời ông anh nói thì chắc hẳn cưng là một kẻ ngốc lắm luôn – tên thần linh này rõ ràng còn muốn ngủ với Lucifer chứ chẳng nói đến chuyện ghen hay không, bây giờ Khấu Đông chỉ muốn bẻ đầu hắn xuống làm bóng để đá thôi! Đống ý nghĩ không sạch sẽ của ông anh này sắp lòi ra hết rồi kia kìa! Sao cưng lại có thể tin được cơ chứ hả?
Nhưng cố tình, thiên sứ sáu cánh bị nuôi dưỡng từ nhỏ trong ngày thứ ba lại hoàn toàn tin tưởng.
"Cảm ơn phụ thần," y cảm kích nói, "Người thật rộng lượng và vị tha, phước lành của người sẽ trải rộng khắp thiên địa."
Khấu Đông: "....."
Người này liệu có vấn đề gì về mắt không nhỉ?
Y không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn.
Bỗng nhiên, sương mù lại một lần nữa cuồn cuộn, sương mù trắng xóa cả bầu trời bao trùm lấy Thiên Phụ cùng với các thiên thần và cảngày thứ ba tối cao trước mặt, sau khi sương tan đi, Khấu Đông nhìn thấy Thiên Phụ lần thứ hai.
Hắn vẫn ngồi trên thần tọa như cũ, vẫn mặc trên mình áo choàng trắng như tuyết.
Trên mặt có thánh quang bao phủ nên y không thể thấy rõ khuôn mặt hắn, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ người nọ.
Dưới bậc có ai đó đang quỳ, khuôn mặt ấy làm Khấu Đông cảm thấy cực kỳ quen mắt.
Người nọ vừa ra đời không lâu, cánh còn chưa mọc hoàn chỉnh, hiện giờ đang co lại dưới áo choàng đơn bạc run lẩy bẩy.
Trên bàn tay người nọ dính đầy chất lỏng đen xì, đó là thứ mà chỉ có ở loài thực vật được sinh ra và lớn lên trong tà khí của ác ma.
Chất lỏng kia ăn mòn da thịt của cậu ta, nơi vết thương chảy ra chất lỏng khác màu vàng, sáng lấp lánh.
Máu của thiên thần.
Ngón tay của thiên thần sáu cánh bỗng nhiên co rút lại, y bình tĩnh nhìn người đang ở trên đất.
"Luther....?"
Thiên thần quỳ trên đất không đáp lời y, chỉ ngẩng mặt lên.
Khấu Đông có thể nhìn thấy những mảng thịt thối rữa trên má của cậu ta.
Chúng như hoàn toàn tách rời khỏi khung xương, như hạt bụi ào ào đổ xuống.
Môi lưỡi của cậu ta cũng bị dính chặt vào nhau, sau nhiều lần cố gắng mở ra nhưng không được, cậu ta khóc, nước mắt ồ ạt chảy ra kèm theo vài tiếng rên rỉ đứt quãng từ cổ họng rồi rơi xuống đất.
"Thiên thần Luther," Khấu Đông nghe thấy giọng nói của thiên thần chính nghĩa vang lên, sắc mặt không hề thay đổi, "Một mình đi tới quốc gia tà ác, có âm mưu hãm hại ngài Lucifer...."
Thiên thần sáu cánh im lặng chốc lát, bắt đầu móc nối thông tin mà mình vừa nghe được.
....!Luther?
Luther muốn giết y ư?
Câu này y nghe vào cảm thấy cực kỳ hoang đường, không thể tin tưởng nổi.
Lập tức, y phản bác trước mặt mọi người: "Sao cậu ấy có thể mưu hại ta được! Luther là thiên sứ mới, làm gì có chuyện biết được nơi ở của ác ma?!"
Nơi ở của ác ma là do các vị thần để lại khi tạo ra trời và đất, họ tập hợp tất cả những thứ bẩn thỉu nhất của thế giới rồi nhét vào đó.
Thần linh mang tội nghiệt từ nhân gian đổ đầy đầm lầy, từ đó, đấy cũng trở thành nơi thiên sứ phạm tội và phàm nhân không có tín ngưỡng bị lưu đày chịu khổ cực.
Cũng bởi vì lý do đó mà có rất ít người biết đến nơi đó, Luther mới sinh ra không được bao lâu, sao có thể nghe được cái tên đó từ miệng người khác chứ?
"Luci," Thiên Phụ bình tĩnh nói, "Con đang chất vấn ta đấy ư?"
Giọng nói của hắn mạnh mẽ, đầy lực uy hiếp làm người nghe sợ hãi.
Đến cả gió cũng thổi tới, các thiên thần đứng trong thần điện không kiềm lòng được mà run rẩy.
Bọn họ run sợ nhìn vị con cưng của Thần, chỉ lo là người này sẽ nói thêm lời gì làm cho người kia càng tức giận hơn.
Làm Thiên Phụ tức giận, chắc chắn chẳng phải mình y gánh chịu hậu quả.
"......"
Thiên sứ sáu cánh không biết đáp lại ra sao.
Y đương nhiên không muốn nghi ngờ người đã một tay dưỡng dục mình lớn lên, bởi vậy mới mím chặt môi không đáp lời.
Sự im lặng của y cũng phần nào làm cho Thiên Phụ bình tĩnh lại chút, chợt, Người trầm giọng nói: "Ta sẽ không làm khó dễ tạo vật của mình."
Lời này đương nhiên không sai, trên trời dưới đất, tất cả đều được coi như là tạo vật của Thần.
Hắn tạo ra thế giới, sáng lập sinh mệnh, Luther cũng chẳng khác gì con của hắn.
Thiên thần chính nghĩa đến trước mặt Khấu Đông, nói: "Ngài Lucifer, lần này Ngài đã nghi ngờ sai Thiên Phụ rồi.
Các thiên thần nhỏ hiện giờ đã được học về nơi ở của ác ma, điều này đã được viết vào thần dụ.
Luther đã tự ý tới đó hái trái cây, Thiên Phụ nhận ra được sự đố kỵ của cậu ta với Ngài, sợ cậu ta làm hại tới Ngài nên mới lệnh đưa cậu ta tới đây – sao Ngài lại có thể hiểu lầm sự cưng chiều của Thiên Phụ với mình chứ?"
Lời này đúng là hợp tình hợp lý, chỉ là khi tới tai thiên thần sáu cánh thì lại cực kỳ hoang đường.
"Ta không tin!"
Y nói, con ngươi màu đen vẫn nhìn chằm chằm người trên đất.
"Ta không tin Luther ghen tị với mình – chứng minh đi!"
Lập tức Thần đưa cho y bằng chứng.
Từ đầu ngón tay hắn bắn ra sợi dây màu vàng, ánh sáng lấp lánh ấy vây quanh thiên sứ đang quỳ trên đất một vòng rồi như cá bơi thẳng vào trán cậu ta.
Cổ họng Luther phát ra tiếng ô ô càng lớn, như là muốn mở miệng rít gào – một giây sau, từ gốc cánh của cậu ta nổi lên mấy hạt đen lấm tấm, những chấm đen kia như đang sống, nháy mắt đã hoàn toàn bao trùm lấy đôi cánh chưa trưởng thành của cậu ta.
Đó là tượng trưng của ma khí.
Luther nhập ma rồi.
Thiên sứ sáu cánh ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp.
Y trơ mắt nhìn người trên đất dần trở thành ma vật cấp thấp, trên trán mọc ra hai cái sừng dữ tợn nhọn hoắc, trông như mặt nạ mỏ chim mà các cựu thiên sứ đeo.
Xấu xí, tà ác, là thứ làm người ta ghét bỏ.
Các thiên thần trong điện cao giọng hô hào vì dáng vẻ của Luther hiện tại làm họ sợ hãi, mặt đất thần điện nứt ra một khe hở đen thui, dưới đáy là nơi ở của ác ma, đầm lầy bẩn thỉu với bong bóng nổi lên như nước sôi, thiên sứ nhập ma rơi xuống, cậu ta còn đang cố gắng đập đôi cánh đã nhuốm đen của mình để bay lên nhưng lại không chống lại được thần lực cường đại đang dìm mình xuống.
Cậu ta hoàn toàn sa đọa rồi.
Cảnh tượng ngay trước mắt, ít nhiều cũng khiến nội tâm mọi người chấn động.
Bọn họ chỉ kịp thốt lên một tiếng kinh hãi rồi sau đó không ai dám lên tiếng nữa, cẩn thận từng li từng tí nhìn qua thiên thần sáu cánh.
Lucifer không nói gì nhưng Khấu Đông lại có thể nghe được tiếng đập bùm bụp của trái tim trong lồng ngực.
Âm thanh ấy vừa nhanh vừa gấp, cứ như một bài hành khúc.
Y ngẩng đầu, nhìn qua từng khuôn mặt trong thần điện, không người nào dám nhìn thẳng y.
Thiên Phụ không chỉ muốn y ngang hàng với mình mà còn muốn y là độc nhất vô nhị, muốn y ngoại trừ hắn ra thì không còn bất kỳ ai.
"Luci."
Thiên Phụ vẫn gọi y như chưa có gì xảy ra, muốn y ngồi vào đầu gối mình như những ngày khác.
"Luci, con của ta, cảnh ban nãy có làm con sợ không?"
Giọng hắn trầm thấp, bàn tay chầm chậm vuốt ve gốc cánh người ngồi trong lòng.
Đây vốn là cốt nhục mà hắn tự tay nặn ra, khắp mọi nơi từ đầu đến chân không chỗ nào không hợp ý hắn.
Khi tay hắn hơi dùng sức, thiên sứ trên đùi hắn run nhẹ một cái, không nhịn được co cánh lại.
"Đừng làm vậy," Thiên Phụ thấp giọng, âm thanh êm dịu mà từ tốn, xoa mái tóc đen như gấm vóc.
"Đừng để kẻ có lòng dạ khó lường làm tâm tình của con trở nên xấu đi."
Hắn lập tức gán cho vị thiên sứ đọa lạc kia cái danh lòng dạ khó lường.
"Thiên Phụ," thiên sứ sáu cánh rụt rè mở miệng, y nói, "Người chẳng bao giờ biết được, con...."
Làm gì có chuyện Luther đi đến nơi ở của ác ma hái trái cây mới tự nhận ra được những tâm tư bẩn thỉu đó?
Y còn có một câu muốn hỏi vị thần vạn năng này.
Có phải là bất cứ người nào tới gần y đều bị cho là có ý đồ xấu không?
"Đừng hoảng, Luci," Thiên Phụ cúi người, dùng đôi môi lạnh lẽo in lên trán y.
Kỳ dị là nhiệt độ của Thần Linh lại chẳng khiến người kia cảm thấy ấm áp, trái lại còn khiến y thấy lạnh lẽo không khác gì so với huyết tộc, trắng bệch, cẩn thận từng li từng tí hôn lên.
Không có thiên sứ nào to gan tới độ ngước mắt lên nhìn một cảnh này, gió bỗng nhiên nổi lên làm rèm che bay phấp phới khắp không trung, che lại con mắt của người nọ, trên thần tọa, Thiên Phụ đưa tay thăm dò bên trong vạt áo của tạo vật mà hắn yêu thích nhất, không hề kiêng dè vuốt ve lưng y, "Ở bên cạnh ta thì con sẽ được bình yên vô sự."
"Ở bên cạnh ta...."
Đột nhiên thiên sứ sáu cánh cảm thấy lạnh lẽo.
Thực tế thì thiên đường có khác nào chiếc lồng sắt hoa mỹ của y, Lucifer cuối cùng cũng tỉnh táo nhận thức được điều này.
Ngay từ khi được sinh ra, điều đầu tiên mà y thỉnh cầu với Thần Linh là: muốn vĩnh hằng, muốn