Khấu Đông bỗng dưng đứng dậy.
Y đi về phía mình vừa nhìn qua, nhanh chân bước, thế nhưng y lại chẳng thấy cái gì.
Nơi đó chỉ có mỗi bức tường trắng, nửa bóng người cũng không có.
Nhưng y không hề nghĩ vừa nãy là ảo giác.
Ánh mắt kia cứ như cái gai đâm ở sau lưng.
Một lần nữa mọi người lại tập trung trong ký túc xá, sắc mặt mọi người lúc này không còn vui vẻ nữa.
Sự việc xuất hiện bất ngờ này chính là đòn công kích phủ đầu bọn họ, tất cả những suy nghĩ tích cực đều bay hơi sạch sành sanh.
Có ba người bị thương, gã đàn ông đeo kính suýt thì gãy lìa mất một bên tay, ban nãy gã bị một vật thí nghiệm cắn phải.
Một bàn tay của gã chạm vào Khấu Đông, hỏi y: "Áo của cậu đâu?"
Tống Hoằng tinh mắt, chỉ cần liếc qua đã thấy trên người Khấu Đông chỉ còn lại cái áo len, áo khoác ngoài không thấy đâu.
Khấu Đông nói: "Đốt rồi."
Y nói suy luận của mình cho mọi người nghe, "Áo blouse và bảng điều khiển.
Khi hai điều kiện này cùng đi với nhau sẽ xảy ra bạo loạn."
Con ngươi Tống Hoằng rụt lại, có chút ảo não, "Thế mà lại quên mất điều này."
Dựa theo bối cảnh của phó bản thì vật thí nghiệm và nghiên cứu viên là hai phe đối lập.
Ngày ngày chúng bị những nghiên cứu viên kia hành hạ dằn vặt, thậm chí còn giật điện, làm thí nghiệm, môt xẻ, sao có thể không sinh ra oán hận?
Nhưng họ, những người chơi lại không để ý đến trang phục, bởi vì quần áo này khi họ vào phó bản đã có rồi.
Bọn họ nào có quyền lựa chọn, tất cả bọn họ đều mặc áo blouse trắng như nhau nên đâu có ai nhận ra bộ đồ này có vấn đề chứ.
Điều này khác gì là ác ý của trò chơi đâu.
Nếu ngày thứ nhất bọn họ đi đến bảng điều khiển thì có khác nào tự tìm tới bạo loạn đâu?
Điều duy nhất đáng vui mừng là vật thí nghiệm ở tầng trên tạm thời vẫn yên tĩnh.
Chỉ có đám vật thí nghiệm cấp A bị ảnh hưởng, không đến nỗi diệt toàn bộ bọn họ.
Tống Hoằng kêu mọi người trở về nghỉ ngơi, "Vụ tấn công cũng đã qua rồi, tạm thời sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Thừa dịp quãng thời gian an toàn này, mọi người đi ngủ sớm chút."
Có vài tiếng ậm ờ đáp lại, mọi người sau khi chạy trốn ai cũng mệt mỏi vô cùng, từng người từng người lê cái thân tàn về phòng.
Khấu Đông cũng đi về phòng mình như bao người, y chợt nghe có một giọng nữ vang lên: "Chờ chút đã."
Khấu Đông quay đầu lại thì thấy A Tuyết, cô gái trong đội của Tống Hoằng.
Vẻ mặt cô gái này vẫn bình tĩnh, cứ như là chẳng có cảm giác gì với trận truy đuổi ban nãy, cô hỏi y: "Anh có biết, tại sao chúng lại đi về không?"
Khấu Đông lắc lắc đầu.
Cô gái suy tư đánh giá y, ánh mắt dừng lại trên quần y vài giây, cuối cùng chẳng nói thêm gì, chỉ vẫy vẫy tay ra hiệu y đi đi.
*
Khấu Đông chui vào phòng ấp trứng.
Y ôm lấy quả trứng, nhưng ôm kiểu gì cũng không thấy thuận tay, cuối cùng y đành dứt khoát xé ga trải giường ra, thô bạo nhét quả trứng vào trong, buộc nơ ở hai đầu rồi đặt cố định nó bên người.
Quần áo của nghiên cứu viên cũng khá rộng, Khấu Đông kéo cái áo len xuống một chút, bụng y nổi lên một cục.
Hệ thống: 【......】
Nó thật sự chẳng biết miêu tả thế nào, nhưng cái hình ảnh này làm người ta cảm thấy ngại lắm luôn.
Ba Khấu mang theo tình yêu ngập tràn mà vuốt ve quả trứng mấy lần, cảm thán, "Không bao lâu nữa cưng sẽ được nở ra."
Hệ thống cực kỳ sáng suốt chọn im lặng.
quả nhiên, câu tiếp theo của Khấu Đông vẫn túm lấy nó kéo ra: "Ê hệ thống, mày nói coi, tao nên để tên nó là gì nhở?"
Hệ thống thật sự không chịu nổi việc tùy tiện đặt tên cho đạo cụ trong trò chơi, mà nó lại chẳng tin tưởng một chút nào về cái trình độ đặt tên của Khấu Đông, nó đành vội vàng lên tiếng: 【 Sau khi ấp xong thì game sẽ tự đặt tên.
】
Không đến lượt cậu đặt nhá!
Khấu Đông không đồng ý, y cực kỳ oan ức, cãi: "Rõ ràng là tao vất vả lắm mới ấp được, chẳng lẽ đến quyền đặt tên cho nó cũng không có sao?"
【......】
Y nói như vậy khác nào bảo hệ thống trò chơi giống mấy thằng phắc boi.
Nó đành lùi bước, 【 Người chơi có thể nói ý kiến của mình, 】
Vẻ mặt Khấu Đông toát ra hào quang thành thánh, y nghiêm túc nói: "Tao muốn nó tên là Đại Căn."
【......】
"Hoặc là Vĩ Khí."
【......】
Cho hỏi là tại sao, bởi vì cậu không có à?
Khấu Đông cực kỳ không biết xấu hổ, nói tiếp: "Bởi vì nếu đặt tên vậy thì sẽ thể hiện được phong độ của ba nó."
Nếu như hệ thống trò chơi là người thì chắc chắn bây giờ nó đã bị tức chết rồi.
Khấu Đông ôm quả trứng ngồi dậy, đột nhiên hỏi: "Hệ thống, mày cảm thấy đêm nay liệu còn động tĩnh gì không?"
Không đợi hệ thống trả lời, y đã nói: "Tao cảm thấy là sẽ còn."
【 Sao lại nói thế? 】
"Người đói bụng ngủ không ngon đâu," Khấu Đông nói, "Thế nên phải ăn khuya thôi."
Bọn họ chỉ là mấy cái bánh quy nhỏ làm đồ nhắm cho đám vật thí nghiệm kia thôi.
Ôi, chỉ tiếc rằng, y là một cái bánh quy ngọt ngào, người khác chỉ là vị nguyên bản còn y là vị dâu nè...!
Chất lượng giấc ngủ của họ vốn không tốt như này, cũng chẳng hiểu tại sao, đêm nay lưng vừa dính vào giường mà mắt bọn họ đã nặng trĩu, làm cách nào cũng không mở ra được.
Khấu Đông ngủ mơ cả đêm.
Mới đầu y mơ thấy mình làm streamer, có một tài khoản không rõ tên lúc nào cũng tặng quà cho y, vị kia cứ như cái cây hái ra tiền, lần nào cũng tặng y trăm triệu, giấc mơ tuyệt đến độ Khấu Đông cười hề hề ra tiếng.
Nửa sau giấc mơ thì y mơ thấy đứa trẻ mà mình ấp ra, nó không thèm gọi y là ba, mà còn dám gọi là vợ...!
Chắc chắn đây là một cơn ác mộng, Khấu Đông túm lấy đứa nhỏ trong mơ đánh cho một trận.
Vừa mới sinh ra được có mấy giây đã lộn xộn hết cả lên thế à? Mất công lắm mới ấp được cưng ra ngoài không phải là không đòi công đâu nhé!
Quả trứng ủy khuất hu hu, nó liều mạng lắc lư.
Sau đó nó hỏi y: "Cậu thấy tôi ư?"
Khấu Đông mở miệng, muốn đáp đương nhiên rồi.
Nhưng chẳng hiểu tại sao tần suất quả trứng lắc lư càng ngày càng nhanh, làm y cảm thấy mơ hồ choang choáng, câu