Đôi mắt đỏ tươi của nhân ngư hơi sáng lên, vẻ mặt lộ rõ vẻ chờ mong.
"Nhanh thôi," Hắn nói với Khấu Đông, "Nhanh thôi....."
"Ta sẽ mang em trở về."
Trở về nơi biển sâu kia.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy người này, hắn đã hiểu được thế nào gọi là ngóng trông, từ cái nhìn đầu tiên đó, nhân ngư cũng đã chọn được bạn lữ của mình.
Đuôi cá của hắn di chuyển trên mắt đất, khiến lòng người cảm thấy chẳng thể đợi thêm một giây nào nữa.
Trong đầu Khấu Đông lo lắng, động tác tìm kiếm của y càng chậm lại.
Cứ theo tình hình này, nếu y không tìm được quả trứng kia thì hiển nhiên tên nhân ngư này sẽ kéo y trở về.....!
Y tuyệt vọng hỏi thằng con mình: "Làm sao bây giờ?"
Ba của cưng phát hiện cưng không phải con ruột của hắn rồi nè!
Khấu Đông mang theo một nỗi lo như nỗi lo của những người cắm sừng bạn đời của mình, sốt ruột cực kỳ, mắt cũng không dám nhìn người đang bị mình đội mũ xanh.
Diệp Ngôn Chi túm lấy áo y, vẻ mặt cũng hơi căng thẳng, một hồi sau mới nói: "Chờ thêm xem sao."
"Còn chờ cái gì?" Khấu Đông nhỏ giọng nói, "Chắc là cửa đã mở ra, hay chúng ta chạy ra đó đi?"
"Cậu chạy thoát được khỏi hắn ta hả?"
"......"
Đương nhiên là không chạy nổi rồi.
Người tí hon lạnh lùng.
"Nếu chạy trốn rồi bị túm lại, hắn ta sẽ càng tức giận." Hắn nói, "Phải chạy —— nhưng không phải lúc này."
Thế thì bao giờ?
Khấu Đông không biết nên làm gì.
Nhưng con trai y lại cứ như đinh đóng cột, nằng nặc bảo y phải làm vật thí nghiệm kia bình tĩnh lại đã.
Khấu Đông: "......"
Thôi được rồi, nhân sinh vốn gian nan mà.
Giấu cũng không giấu nổi, y không thể làm gì khác hơn là đem vỏ trứng nát bét đến trước mặt vật thí nghiệm.
Nhân ngư liếc nhìn vỏ trứng lại nhìn y, vẻ mặt dần dần lạnh.
"Đây là cái gì?"
Khấu Đông nhắm mắt nói: "Con của anh."
Nhân ngư dùng bàn tay thon dài lật một miếng vỏ trứng to nhất ra.
Dưới đó trống trơn, chẳng có cái gì.
Hắn mím chặt môi, vẻ mặt có chút đáng sợ, "Nó ở đâu?"
Khóe miệng Khấu Đông giật giật hai cái, y cúi đầu, khuôn mặt chậm rãi hiện lên nét bi thương từ trong lẫn ngoài.
Lách tách một tiếng, hai giọt nước mắt rơi xuống quần áo y, nơi đó dần hiện ra hai điểm nhỏ sẫm màu.
"Không còn," Khấu Đông tuyệt vọng như một người ba già vừa làm lạc mất con mình, há mồm gào khóc, "Làm sao bây giờ, ba thằng bé ơi, đứa nhỏ của chúng ta đâu mất rồi...."
Nhân ngư: "......"
Diệp Ngôn Chi: "......"
Diệp Ngôn Chi cũng không biết mình nên tức giận vì cái gì.
Tại sao lại lắm người muốn tự nhận làm ba của hắn như vậy?
Khấu Đông vẫn đang nghẹn ngào, y dụi đầu vào lồng ngực của nhân ngư, trong lòng thật sự không dám nghĩ gì.
Y lừa hắn như vậy, với chỉ số IQ cao ngất ngưởng của hắn, liệu nhân ngư này có biết được hay không.
Nhưng bất kể có ra sao, y không thể cứ ngồi chờ chết được —— ít nhất cũng phải tìm ra cái cớ để giải thích với hắn rằng con của hắn giờ không thấy đâu nữa.
Nhân ngư cũng không trả lời, hắn nghiêm mặt.
Một hồi lâu sau, bỗng nhiên hắn khẽ cười, biểu tình còn có vẻ ôn tồn.
"Không còn?"
Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Khấu Đông giật đầu, nhìn có vẻ cực kỳ khổ sở.
"Không sao," Nhân ngư chậm rãi nói, "Sẽ còn đứa khác mà."
"......"
Khấu Đông dù đang dựa lên người hắn, không nhịn được mà rùng mình một cái.
Y nghe thấy âm thanh của nhân ngư, có thể cảm thấy được hàn ý bên trong giọng nói ấy, lạnh như băng.
"Còn có rất nhiều......!rất nhiều."
Hắn hé miệng cười, răng nanh bên trong lộ ra sáng như tuyết.
Hắn không lưu tình nữa, cánh tay lập tức dùng lực bắt Khấu Đông lại — dầu gì Khấu Đông cũng là một người trưởng thành, tuy nói là dáng người tinh tế, nhưng xấu đẹp gì vẫn có da có thịt, thế mà lúc này y chẳng khác nào một con gà con bị người cá bế lên, không có cách nào phản kháng lại.
Nhân ngư nhấc y lên, từng bước một đi về phía căn phòng trên lầu.
Hắn một lần nữa thả người vào trong dịch dinh dưỡng màu lam nhạt của bồn nuôi cấy.
Không biết từ đâu tới một chuỗi vòng cổ bằng vàng được đặt ngay cạnh Khấu Đông, nhìn qua có vẻ như là từ một vị nghiên cứu viên đáng thương nào đó.
Nhân ngư lấy những hạt châu màu trắng xâu vào nó, đồng tử màu đỏ tươi khẽ động, có vẻ như là đang không vừa lòng.
Chưa đủ.
Hắn bỗng nhiên quẫy đuôi lên, con mắt bắt đầu nhìn ngó xung quanh.
——Vẫn chưa đủ.
Muốn trang trí lại sào huyệt của mình, hắn cần thêm rất nhiều, rất nhiều vật như vậy.
*
Ở một chỗ khác, trong lòng Tống Hoằng cũng đang tuyệt vọng vô cùng.
"Nếu theo như lời em nói, chẳng phải chúng ta chẳng có một cách nào sao?"
Bọn họ đã tìm được tư liệu về vật thí nghiệm S kia trong viện nghiên cứu, sức chiến đấu của nhân ngư kia có thể so sánh với mười lăm người đàn ông trưởng thành.
Mà hai người bọn họ đây, cùng lắm thì được tính là một người rưỡi.
Còn chưa đủ nhét kẽ răng người ta nữa là.
A Tuyết nói: "Không, chắc còn cách khác thôi."
Cô liếm liếm môi, tiếp tục nói: "Trong truyền thuyết Bắc Âu, nếu như nhân ngư đã chọn được người đẻ trứng cho mình, vì muốn động viên bầu bạn, hắn sẽ mang vàng bạc châu báu về để trang trí lại nơi đẻ trứng của mình ——"
"Bọn họ thường thường đi nhặt vàng bạc từ đáy biển sâu, muốn nơi ở của mình được bao phủ bởi châu báu."
Ở nơi đen sì sì đó, dưới đáy biển sâu không có nổi một tia sáng, nhân ngư sẽ cố gắng tạo ra một mảnh kim sắc quang mang, bọn họ sẽ chẳng lưu tình chút nào mà liên tục rót trứng của mình vào trong bạn lữ.
Họ sẽ rót đến khi bụng của bạn lữ căng cứng, những quả trứng đó sẽ ở trong bụng hai ba tháng rồi sẽ từ từ ra ngoài, lăn xuống bên trong ổ vàng.
Số lượng trứng lên tới hàng ngàn hạng vạn nhưng số nhân ngư con được nở ra cũng chỉ đếm đến đầu ngón tay.
Chúng nó sẽ đánh nhau đến chết, vì sống sót mà giết anh em ruột của mình, chúng sẽ tìm cách dụ nhau vào miệng của cá mập hay cái gì đó tương tự.
Cá lớn nuốt cá bé, dù là con non thì cũng như vậy thôi.
Tống Hoằng thả lỏng mặt, cuối cùng cũng hiểu rõ ý của cô.
"Ý em là ——"
A Tuyết lấy ra từ trong túi đồ của mình một sợi dây chuyền vàng.
Sợi dây chuyền là vật phẩm cô có được khi hoàn thành phó bản trành quỷ [1] cuối cùng, nó còn có chức năng biến một nơi cố định thành không gian bị khóa, tương đương với việc thêm một ổ khóa vô hình cho nơi này.
Người bước vào sẽ không ra được, người bên ngoài cũng không vào trong được.
[1] Trành quỷ: Ma cọp vồ, theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt sẽ biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà còn giúp cọp ăn thịt người khác.
Nhưng mà số lần sử dụng của đạo cụ này có hạn, cô cũng chỉ còn một lần cuối cùng để dùng, món đồ này có thể cứu mạng cô nên cô cũng không dám đem ra dùng hết.
Bây giờ, cô muốn dùng sợi dây chuyền này thử một lần.
Cô để sợi dây ở một gian phòng thí nghiệm, giấu sau một cái vali.
Tống Hoằng nói: "Sao em không vứt thẳng vào trong?"
Cô nhóc lại cười.
"Anh nghĩ nhân ngư như thế nào?" Cô nói, "Bọn họ không phải loài vật dễ bị lừa đâu."
" —— Bọn họ là mãnh thú."
Mãnh thú là loài mà chỉ tin vào những thứ mà nó tìm thấy.
Cô đặt sợi dây vào một nơi kín kín, bảo Tống Hoằng trốn đi với mình rồi ngồi chờ vật thí nghiệm đến.
Cuối cùng thì họ cũng nghe thấy âm thanh cọ sát nho nhỏ, cứ như có một con rắn đang nhanh chóng bò đến chỗ họ —— vật thí nghiệm đứng ngay sau bàn nơi họ trốn, hắn ngẩng đầu nhìn quanh, bọn họ cũng thấy được nhân ngư.
Cái liếc mắt của hắn lúc này sắc bén hơn hẳn trước đó.
Nhân ngư khịt khịt mũi, có vẻ như đã ngửi thấy mùi gì.
Chợt, hắn tăng tốc độ, không chút chần chờ lao thẳng về phía hai người giấu đồ, hắn tìm kiếm xung quanh rồi đột nhiên ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn bốn phía.
A Tuyết nào còn biện pháp khác, cô chỉ có thể cầu khẩn tên nhân ngư này đừng phát hiện ra điều gì khác thường.
Cũng may vật thí nghiệm tìm tòi xong cũng không phát hiện ra điều gì nữa, hắn đi vòng quanh nơi có được sợi dây chuyền.
Ngón tay thon dài đột ngột hất lên chiếc vali giấu ở góc tường, lúc này hắn mới thấy một phong thư đặt cạnh nó.
Bên trong là sợi dây chuyền bằng vàng.
Vật thí nghiệm lấy ra sợi dây từ trong đó, nắm thật chặt trong tay.
Bản năng của nhân ngư là xây tổ cho bạn lữ, huống hồ dù sao cũng là cá, hắn cũng rất thích những thứ xinh đẹp.
Nhân ngư cầm nó rồi thuận tay nhét vào túi.
Hắn quay lưng muốn rời khỏi.
Chính là lúc này!
A Tuyết đã lên kế hoạch cho việc đọc câu thần chú, bỗng nhiên cô nghe thấy một tiếng gì đó như cửa bị khóa lại.
Cứ như là ở một nơi nào đó mà họ không thấy có một cánh cửa đã bị đóng sập.
"Thành công chưa?"
Cô lo lắng nói.
Tống Hoằng không hề trả lời, anh vẫn chăm chú nhìn nhân ngư.
Nhân ngư ở trong không trung đẩy mạnh một cái, dĩ nhiên không thể mở được cánh cửa vô hình này, hắn mở miệng gào một tiếng khiến cho người ta cảm thấy lay động cả linh hồn.
Đạo cụ có tác dụng, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Tống Hoằng nói: "Đi thôi! Nhanh lên, không chờ được nữa, chạy thẳng lên trên đi."
Cô gái chạy thẳng một đường lên trên quay đầu lại nhìn, cô nghe thấy tiếng tên nhân ngư kia va vào bức đường vô hình vang lên tiếng kêu loảng xoảng, ngay sau đó là âm thanh vỡ toang khiến lòng người sợ hãi.
Tống Hoằng quay đầu lại, da đầu cũng tê rần, "Không ổn, đấy chỉ là một đạo cụ cấp thấp, không giữ hắn được lâu đâu, hắn ra được rồi!"
" —— Nhanh, mau tìm người!"
A Tuyết khẽ cắn răng, nói: "Có lẽ là ở trên lầu:"
Nhưng mà họ vừa mới chạy lên lầu đã nghe được một âm thanh sắc bén của người cá từ bên dưới truyền đến.
Âm thanh này chẳng khác gì tiếng tù và, vô số vật thí nghiệm khác nghe thấy âm thanh này đi ra, từ thấp đến cao, từ to đến nhỏ, từ hình dáng xinh đẹp đến hình thù kỳ quái....!Chúng lít nha lít nhít ở trước mắt họ, thậm chí còn đông đến độ phải đè lên nhau.
Chúng thay đổi thái độ, không còn ngoảnh mặt làm ngơ với người chơi như trước, lúc này chúng đang nhìn về phía hai người, hoàn toàn lộ ra nanh vuốt.
"Đi bên này!"
Hai người cũng quen thuộc với cấu tạo của viện nghiên cứu này, lập tức đổi đường khác chạy như điên.
Lũ quái vật theo sau đông đến độ đếm không xuể, xúc tu chen chúc nhau lao đến, cảnh tượng chẳng khác gì tang thi vây thành.
Khấu Đông đương nhiên cũng nghe thấy âm thanh vừa rồi.
Tay chân y như nhũn ra, khó khăn lắm mới có thể bò ra từ ống nuôi cấy siêu lớn này.
Trước khi rời đi, vật thí nghiệm S đã khống chế tinh thần y, hắn ra lệnh y không thể rời khỏi đây nửa bước.
Diệp Ngôn Chi có tác dụng ở chỗ này, trước chiêu này của nhân ngư hắn đã chuẩn bị từ trước, lúc nhân ngư thôi miên thì hắn đã dùng tay che kín tai thanh niên.
Thấy thanh niên vẫn cứ bị dính chưởng, hai mắt đăm đăm đi về cõi trời như thế này, hắn đành phải đánh Khấu Đông hai phát, cuối cùng cũng thành công đánh thức y thoát khỏi khống chế tinh thần.
Thoát chết nhờ bạo lực gia đình.
Chỉ là sắc mặt Khấu Đông vẫn khó coi như cũ, động tác đi ra cũng có vẻ khó khăn.
Cũng đúng lúc này, y thế mà lại nhìn thấy Tống Hoằng qua lớp kính.
Khấu Đông sửng sốt.
"Hai người ——"
Tại sao vẫn chưa đi?
Chìa khóa trong ống nuôi cấy đã không còn, y còn tưởng rằng ba người sót lại đã sớm mở cửa chạy trốn.
Tống Hoằng không có thời gian giải thích, anh nhanh chóng đưa tay về phía y, "Mau xuống đây! Hắn sắp đến rồi ——"
Anh làm điểm tựa cho Khấu Đông dựa vào, giúp đỡ thanh niên nhảy ra khỏi ống nuôi cấy ướt sũng.
Tóc của Khấu Đông cũng đã dính đầy nước, cả người run cầm cập nhưng giờ chẳng còn thời gian lau nữa.
"Đi đâu đây?" Cô gái nói, "Bên ngoài đám vật thí nghiệm đã lấp cửa rồi!"
Đại quân áp thành.
Con đường duy nhất để trốn thoát đã bị phá hỏng, tiếng gầm gừ của nhân ngư ngày càng rõ ràng, hung hăng vang lên.
Không cần nghe cũng biết cánh cửa vô hình kia không chặn được hắn thêm bao lâu nữa.
Da đầu của Khấu Đông tê dại, y khẽ cắn răng, từ trong balo lấy ra một cái gì đó, ném thẳng vào đám vật thí nghiệm ——
Đó là bộ blouse trắng y mặc trên người lúc mới vào phó bản.
Sau khi cởi ra, Khấu Đông sợ sau sẽ còn dùng đến nên vẫn luôn cất nó vào balo.
Cái áo bay phần phật trong không trung, bị ném đi thật xa.
Đám quái vật bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sự căm hận trong mắt của chúng vượt qua cả khống chế của nhân ngư.
Những vật thí nghiệm không có linh trí đồng loạt lao về phía cái áo, chúng giày vò cho đến khi nó chỉ còn mảnh vải rách.
Dù cho số ít trong số chúng vẫn còn lý trí nhào đến ngăn cản, nhưng cũng bị số lượng đông đảo hơn cản lại, lập tức dẫn đến tắc nghẽn.
Cơ hội!
Không cần Khấu Đông nhiều lời bọn họ cũng tự hiểu trong lòng, bọn họ lập tức chạy như điên!
Đến lúc này, Khấu Đông thật sự cảm ơn độ thiện cảm gần đầy của đám NPC này —— nếu chúng hạ quyết tâm giết y, chỉ sợ kể cả y có chín cái mạng cũng phải bỏ mạng ở chỗ này.
May rằng, dù chúng có tỉnh táo cũng chỉ có thể kêu thảm, gầm thét, cố gắng muốn giữ y lại.
Cuối cùng thì họ cũng chạy đến cánh cửa, nhìn thấy