Trưởng thôn hiển nhiên cũng không ngờ đến, thế mà lại có người có thể xem nhẹ sự u ám của ông ta, mở miệng nói chuyện với ông ta.
Điểm chết người chính là, sau khi Khấu Đông nói những lời này xong, đứa nhóc nói nhiều nhất trong đám trẻ con lại ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn y —— dáng vẻ nhìn coi như vậy, không cần nói cũng biết được rằng hiện giờ nó thực sự động tâm với đề nghị của Khấu Đông.
Hơn nữa, thoạt nhìn qua thì có vẻ là trẻ con nhà ông ta.
Trưởng thôn há miệng thở dốc, chính mắt nhìn thấy cháu trai mình chạy lệch đường ray, ông ta quả thực là thở không ra hơi.
Ông ta trừng mắt liếc cháu trai một cái, lại ấn đầu đứa nhóc lần nữa, lúc này mới chợt nói: "Người xứ khác, các cậu được mời đến đây để diễn Na hí, không cần lo mấy chuyện dư thừa."
Khấu Đông từ trên mặt đất đứng lên, hoàn toàn bỏ qua vẻ uy hiếp trong lời nói của ông ta, chỉ khẽ cười nói: "Trưởng thôn, thân thể của ngài rất tốt đấy nhỉ."
Phút chốc ông lão đột nhiên nhấc mí mắt lên, đổi thành trừng mắt với y.
Lá gan của Khấu Đông cũng lớn, bị ông ta nhìn như thế nhưng cũng không có một chút sợ hãi nào, thậm chí còn tán gẫu việc thường ngày với ông ta: "Ba của tôi mới ngoài 40 tuổi mà cơ thể cũng không cường tráng được như ngài."
Lời này khiến cho vẻ mắt của ông lão hơi dịu đi một chút, rốt cuộc cũng mở miệng trả lời, nói: "Đó là đương nhiên rồi."
Khấu Đông: "Có phải là bởi vì ngài đã thờ phụng vị thần được thờ ở trong ngôi miếu kia không? Tôi có thể hành lễ được không?"
Trưởng thôn lại nhíu mày một lần nữa.
Ông ta liếc mắt cảnh cáo nhìn Khấu Đông, khóe miệng đột nhiên cong lên, cười lạnh một tiếng, nói: "Người xứ khác —— thần không thể tùy tiện bái."
Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ bị ngữ khí giả thần giả quỷ của lão già này dọa sợ không ít.
Nhưng Khấu Đông chỉ à há một tiếng, nói ra nghi vấn trong lòng: "Nhưng mà tôi thấy đồ cúng tế của mấy người cũng không có gì đặc biệt nhỉ."
Không phải chỉ là một chút trái cây không đáng tiền sao?
Y dương dương tự đắc nhướng mày, "Hay là nói...!Na hí do chúng tôi diễn, chính là thứ đặc biệt?"
Nụ cười nơi khóe miệng của ông lão không thể duy trì được nữa, cũng không thèm nói tiếp với y, phất tay xua đuổi đám nhóc trên mặt đất như đang đuổi gà.
Ánh mắt của ông ta lạnh xuống, xoay người đi vào hẻm nhỏ.
Khấu Đông thì thào: "Nhìn cái phản ứng này, xem ra thật sự đặc biệt."
Y gạt nhãi con ở trên vai mình xuống, nâng ở trong lòng bàn tay, suy nghĩ sâu xa: "Rất kỳ quái."
Diệp Ngôn Chi: "Ánh mắt lão ta tan rã, nhưng bước chân lại vững chắc, hồn thể cùng cơ thể không quá tương đồng."
Khấu Đông có chút ngạc nhiên: "Con trai cưng, cái này mà con cũng nhìn ra được à?"
Diệp Ngôn Chi không trả lời lại.
Trên thực tế thì người thuộc gia tộc họ Diệp đều am hiểu vu hồn thuật, cũng hiểu được bí pháp phong thủy, cũng có thể coi là một thế gia phong thủy hàng đầu.
Hắn là một người thừa kế, tất nhiên cũng phải học tập từ nhỏ, chưa có một ngày nào được thả lỏng.
Còn về những lời cái gì như cây quýt, đài ngắm trăng...!thì hắn thực sự chưa bao giờ được học qua, ngược lại thì hắn lại biết hết mọi thứ về truyền thuyết dân gian quỷ thần của cả phương Tây và phương Đông, nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay.
Khấu Đông đi lượn lờ vòng vo quanh thôn nhưng cũng không có nhiều thu hoạch lắm.
Thôn làng này nhìn cũng không lớn lắm, nhưng có làm thế nào thì cũng không đi ra được, mỗi khi đi đến cuối đường rồi thì sẽ lại tự động quay về đường cũ vừa đi qua.
Vô cùng vô tận.
Không có nhiều người trong thôn này, chỉ có ít ỏi hơn mười gia đình, mỗi ngôi nhà đều là xà cao.
Ngoài ra thì cũng chỉ có một thần miếu bí ẩn được xây dựng, cũng chẳng biết là thờ phụng vị thần linh nào.
Thôn dân qua lại không ít, không ai nói chuyện cùng với y.
Khấu Đông đã thử nghiệm vài lần nhưng đều thất bại, nhưng sau lưng lại có một giọng nữ mỏng manh vang lên: "Đừng hỏi nữa, mỗi người bọn họ đều là một cái hũ nút, trước sau đều không mở miệng đâu."
Khấu Đông xoay người lại...!nhìn thấy "Thổ Địa".
"Thổ Địa" này mặt mũi hiền lành, nghe giọng có vẻ tuổi tác cũng không lớn, giọng nói còn lộ ra chút trẻ con, "Thật sự đấy."
Khấu Đông dừng một chút, sau đó mới trả lời: "Đúng vậy."
"Mặt nạ đuổi tà của anh là cái gì?" Thổ Địa hỏi y, những ngón tay trắng nõn vạch ra trên khoảng không, vẽ dung mạo bên trên mặt nạ của y, "Nhìn qua cũng khá đẹp."
Khấu Đông mỉm cười đáp lại: "Của cô mới đẹp."
Đây là sự thật, Thổ Địa là thiện thần, Thần Chung Quỳ là hung thần, có khuôn mặt giận dữ, mặt mày hung tợn, tất nhiên cũng khó có thể coi là xinh đẹp được.
Thổ Địa như hiểu ra được điều gì đấy, cũng cười lên.
"Ôi...! thật có lỗi," cô ấy nói, "Tổ tiên của tôi có người chế tác những thứ này, chỉ là chưa từng vẽ vị thần này.
Có phải đã dọa đến anh không?"
"Không," Khấu Đông nói, "Không có việc gì."
Tay của y không chút đấu vết mà vuốt nhẹ người tí hon trong tay.
Diệp Ngôn Chi bám ở trên quần áo của y, cũng thuận tiện quay lại sờ sờ đầu ngón tay của y.
Thổ Địa đề nghị: "Đi cùng với nhau không?"
Ánh mắt bên dưới lớp mặt nạ trừ tà của Khấu Đông dừng lại trên người cô.
"—— Được."
Bọn họ chỉ đơn giản đi dạo một vòng quanh thôn, đến sáu giờ, mắt thấy trời đang tối dần thì liền tạm biệt, từng người tự về nghỉ ngơi.
Khấu Đông quay trở lại căn phòng ban đầu, nằm ở trên giường.
Thực ra y không ngủ được, tin rằng những người khác cũng như thế.
Y đặt tay phủ lên trên tấm mặt nạ, câu được câu không nói chuyện cùng Diệp Ngôn Chi.
"Nhãi con này, cưng nghĩ cái trò chơi này nên chơi như thế nào?"
Diệp Ngôn Chi ngồi ở trên ngực y, nhíu mày nhìn y.
Chiếc mặt nạ trừ tà này khiến cho người tí hon như hắn cảm thấy thật bất tiện —— che khuất hết mặt của thanh niên này rồi.
Cơ thể của Khấu Đông lên xuống phập phồng theo tiết tấu hô hấp, Diệp Ngôn Chi cũng theo đó mà nhấp nhô lên xuống.
Hắn nói: "Cậu đang nói về người hay quỷ?"
Phương pháp chơi của hai cái kiểu này khác nhau rất lớn đấy.
Khấu Đông cười rộ lên, đột nhiên chìa tay đem hắn xách đứng lên, rồi nhào nặn mặt mặt hắn, "Thông minh."
Diệp Ngôn Chi muốn tránh cũng không tránh được, hai bên quai hàm của hắn bị xoa đến đỏ bừng, trông cứ như bị ai đánh má hồng cho ấy.
Hắn cau mày giữ tay Khấu Đông, rất không vui nói, "Cậu đừng có niết mặt tôi như thế."
"Xoa xoa mặt cưng thì làm sao nào?" Khấu Đông vô cùng không hiểu, "Ba không thể xoa sao? Đây là bởi vì ba yêu con lắm đó con trai à!"
Diệp Ngôn Chi: "..."
Được lắm, hắn u ám suy nghĩ, tốt nhất là em nên nhớ rõ những gì mà em nói ra đấy.
Đến lúc đó, cho dù có bị tôi xoa đến mức khóc ở trên giường thì cũng phải chịu.
Tất cả đều xuất phát từ tình yêu.
7 giờ 30 phút, Khấu Đông ra khỏi cửa, đi về phía ngôi thần miếu kia.
Quy tắc không cố ý nhấn mạnh phải đúng 8 giờ mới được đến, mà y cũng không ngu mà nghĩ rằng đến muộn sẽ là chuyện tốt đâu.
Có cùng ý tưởng như vậy cũng không ít, dọc đường Khấu Đông gặp được vài cái mặt nạ đuổi tà, trong lúc đó cả hai bên cũng đều gật gật đầu, không ai nói nhiều với ai cả.
Ở khu đất phía trước thần miếu được bày ra thêm mười hai chiếc ghế, chúng được xếp theo trình tự chỗ ngồi, được đánh số theo thứ tự từ trái sang phải.
Khấu Đông ngồi ở lô ghế đầu tiên, vị trí thứ ba.
Đất trống không hề có ánh sáng, chỉ có ánh nến ảm đạm phát ra từ bên trong thần miếu.
Bóng dáng của mọi người bị ánh nến chiếu lên, kéo dài ra trên nền đất, dung mạo hiện lên trên mặt nạ cũng được phản chiếu rõ ràng hơn, trông giống như hung thần đã thực sự sống lại.
Một mảnh yên tĩnh, thậm chí ở trong bụi cỏ cũng không có tiếng côn trùng kêu vang.
Không khí áp lực nặng nề, có một vài người lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn trời.
Trên trời có một vầng trăng tròn, chỉ cần nhìn thoáng qua ai cũng biết rằng không được bình thường.
Mặt trăng này so với thứ bình thường hay nhìn thấy còn to hơn, mà lại không phải màu trắng bạc, càng giống như màu đỏ —— trông cứ như là bị phủ một tầng mây máu ở phía trước, muốn tản ra cũng không được.
Ánh trăng như vậy càng khiến cho người ta có cảm giác không được tốt lắm.
Tầm mắt của Khấu Đông dời xuống phía dưới, nhìn thấy một bóng dáng ở phía xa xa.
Có ai đó đang cầm theo một ngọn đèn dầu, chậm rãi đi đến từ phía cuối con đường nhỏ.
Trên mặt gã cũng đeo một cái mặt nạ đuổi tà, nhưng nó hoàn toàn là màu trắng, ở trên không có chút hoa văn hay hình vẽ nào.
Gã đem đèn giơ lên, chiếu đến trên ghế dựa, ồm ồm nói: "Đều tới rồi?"
Không ai hé răng.
Chính gã tự nhìn, mười hai chiếc ghế đều đã được ngồi đủ.
"Tốt lắm".
Mặt nạ trắng nói, "Có thể bắt đầu rồi."
Gã đặt ngọn đèn dầu lên trên mặt đất.
Cái này giống như một tín hiệu, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm không rời mắt.
Mặt nạ trắng nghiêm nghị cúi đầu vái lạy trước tượng thần được che bằng vải đỏ, lúc này mới cất bước đi vào, từ bên hông lấy ra một ống thăm bằng gỗ.
Tay mặt nạ trắng dùng sức, ống thăm gỗ lay động lên xuống.
Lạch cạch ——
Lạch cạch ——
Âm thanh đơn điệu lặp đi lặp lại, tiến hành lặp đi lặp lại ngay trước mặt tượng thần.
Rốt cục cũng có một cái thẻ lung lay với biên độ lớn, nó lắc lư ở ngay sát biên, mắt thấy cũng biết sẽ rơi xuống.
Cạch một tiếng, phần đầu của nó nghiêng xuống rồi hoàn toàn rơi thẳng xuống mặt đất.
Mặt nạ trắng nhặt tấm thẻ lên.
Khuôn mặt của gã bị chiếc mặt nạ cổ quái che khuất, không ai có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của gã, chỉ có thể nhìn thấy tay hắn đang chậm rãi cầm tấm thẻ kia đưa đến trước mặt.
"Xin mời vị khách thứ chín." Gã khàn khàn nói, trong thanh âm tràn ngập một loại ý cười đầy kỳ dị.
Những người chơi ngồi trên ghế chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía bên phải chính mình.
Ngồi trên chiếc ghế thứ chín là Tiếu Hòa Thượng, tay chân cậu ta lúc này đều run rẩy, rõ ràng đang vô cùng sợ hãi.
"Không," Cậu ta run rẩy nói, "Không..."
"Xin mời vị khách thứ 9."
Mặt nạ trắng đem những lời vừa nãy lặp lại một lần nữa, chữ trên tấm thẻ quay về phía hắn ta —— phía dưới tấm thẻ gỗ được vẽ một số chín nho nhỏ.
Áo choàng trắng của Tiếu Hòa Thượng kia cũng đang run lên, rõ ràng cậu ta không hề muốn đứng dậy, cũng không biết sức mạnh ở đâu đã kiềm chặt lấy tay rồi cưỡng ép cậu ta đứng dậy.
Quỷ!
Có quỷ!
Cậu ta gần như muốn hét lên một tiếng chói tai, nhưng một tiếng cũng không kêu lên được —— cánh tay bị tóm lấy của cậu đột nhiên được buông lỏng ra, cậu ta liền lảo đảo bổ nhào về phía trước, ngã xuống dưới chân của mặt nạ trắng.
Mặt nạ trắng quay mặt ra nhìn cậu ta.
"Vị khách thứ 9," Mặt nạ trắng hỏi cậu, "Ngài đã tìm được thân phận của vị khách nào?"
"...."
Tiếu Hòa Thượng run rẩy, không hề trả lời
Cậu ta nâng mắt lên, tuyệt vọng nhìn về phía mười một tấm mặt nạ đuổi tà không rõ mặt mũi đó.
Đây mới là ngày thứ nhất, cậu ta đặc biệt sợ hãi nơi này nên ban ngày gần như không bước chân ra khỏi cửa.
Làm sao có năng lực biết được những người này là người hay là quỷ?
Mãi lâu sau đó cậu ta vẫn không thể trả lời được.
Mặt nạ trắng cúi đầu nhìn cậu ta, lại đem lời nói ban nãy lặp lại lần nữa.
"Xin mời nói cho ta biết —— ngài tìm được thân phận của vị khách nào?"
Diệp Ngôn Chi ngồi ở trên vai Khấu Đông, bỗng nhiên nói: "Cậu ta nhất định phải trả lời."
Khấu Đông: "Hử?"
Lời còn chưa dứt, y chợt nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên —— một bàn tay khác được mặt nạ trắng đặt sau lưng từ đầu đến cuối, vậy mà lại là oan cốt đao (đao khoét xương) sắc bén.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nhóm mặt nạ đuổi tà, gã ta bất ngờ đâm thanh đao vào cánh tay của Tiếu Hòa Thượng, từng chút như muốn cắt lìa tay cậu ta xuống.
Mùi máu tanh đột nhiên lan tràn trong không khí, Khấu Đông lờ mờ cảm thấy hơi buồn nôn.
Cảnh tượng này khiến cho y thấy không được khỏe lắm.
Giữa những mặt nạ đuổi tà đang ngồi trên ghế cũng nổi lên rối loạn nho nhỏ.
Mặt nạ trắng cầm đao nhọn trong tay, chậm rãi rút đao ra khỏi da thịt của người kia.
Đao này không còn ánh sáng sắc bén nữa, những giọt máu chảy dài từ trên thân đao, nhỏ giọt xuống nền đất.
Gã giơ đao lên, đúng góc áo của chính mình để lau nó.
Tiếu Hòa Thượng thở hổn hển, giống như là sắp đau đến mức ngất đi, cố dùng sức ôm chặt lấy chân mặt nạ trắng.
"Làm ơn," cậu ta đứt quãng cầu xin, "Làm ơn..."
Nhưng mà đối phương không hề để ý tới.
Ánh đao chợt lóe lên, chuyển hướng về phía cánh tay phải của cậu ta.
"Vị khách thứ 9." Mặt nạ trắng dùng âm thanh cổ quái nói, "Ngài không tìm ra được đáp án là bởi vì vô dụng sao?"
Trong nháy mắt này, nỗi sợ hãi chiếm trọn lấy trái tim của Tiếu Hòa Thượng.
Cậu ta cao giọng nói: "Không! Tôi tìm ra...!tôi tìm ra!"
Mặt nạ trắng vẫn chưa buông thanh đao nhọn kia, ánh mắt gã xuyên thấu qua lớp mặt nạ dày, nhìn thẳng vào cậu ta.
"Vậy mời ngài nói ra."
"Tôi phát hiện ra được..." Thanh âm của Tiếu Hòa Thượng mang theo vẻ nức nở, "Số 2, tôi tìm ra được số 2...."
Khấu Đông chợt nhìn về phía bên trái của chính mình.
Người ngồi ở vị trí thứ 2 là Tần Đồng, là mặt nạ đuổi tà có biểu hiện bình thường nhất ngày hôm nay, ở trong đám người cũng có lực kêu gọi.
Phản ứng của anh ta giống như phản ứng bình thường của tất cả các tay chơi già đời khác, đó là nhắc nhở mọi người tới đúng giờ.
Khấu Đông đã đoán được Tiếu Hòa Thượng kia muốn nói cái gì.
Quả nhiên, Tiếu Hòa Thượng run run nói: "Anh ta....!anh ta là người..."
Mặt nạ trắng lại giơ ngọn đèn dầu lên một lần nữa, chiếu sáng Tần Đồng.
"Như thế thì," gã nói, "Xin mời vị khách thứ 2 tiến lên đây."
Đôi mắt lé cùng với cái miệng nghiêng vẹo của Tần