Khấu Đông này cái gì cũng tốt nhưng lại có một tật xấu, y cứ tự nhận mình là ba người khác.
Diệp Ngôn Chi thật sự không hiểu nổi, cái tình phụ tử dâng trào mãnh liệt của y từ đâu lòi ra....!
Sau đó hắn suy nghĩ một hồi mới đưa ra kết luận, chẳng qua người này chỉ cảm thấy chiếm tiện nghi của người khác vui nên mới vậy thôi, y là điển hình của kiểu cho y ba phần nhan sắc là y sẵn sàng mở nguyên cái phường nhuộm tính cách cho người kia.
Cái kiểu tính này chỉ cần hai chữ ngắn gọn là có thể miêu tả được: Thiếu - đánh.
Cần phải có ai đó xử lý được cái tật xấu này của y —— làm cho hết sạch thì thôi.
Hắn trầm tư nhìn Khấu Đông vài lần, tự nhủ "Phải lớn lên nhanh thôi" lần thứ hai trong ngày.
Không thể chậm trễ nữa.
Nếu cứ lề mề thì người này trèo lên trời mất.
Người chuẩn bị trèo lên trời – Khấu Đông xoay xoay hai vòng trong thôn nhưng cái bóng của mấy đứa nhỏ y cũng không thấy.
Có lẽ là lần trước do mấy đứa nhỏ suýt nữa bị người lớn có động cơ thầm kín này mua chuộc, nên giờ nhà nào nhà nấy đều nhốt con nhỏ lại trong nhà, không dám thả ra.
Hiện giờ mấy cái tượng đất của Khấu Đông đã hoàn toàn hết tác dụng, y chẳng thể làm gì hơn khác là đưa cho nhãi con nhà mình, quảng cáo rằng: Cái này có lợi cho quá trình phát triển của trẻ con, giúp trẻ con khỏe mạnh trưởng thành về cả thể xác và tinh thần.
Diệp Ngôn Chi – người đàn ông thành thục có thể xác và tinh thần 21 tuổi: "........"
Cái kỹ năng nghịch đất với tính trẻ con đấy, rốt cuộc là cậu lấy đâu ra can đảm nói ra lời này vậy Khấu Đông?
Hắn lảng sang chuyện chính, "Về quỷ thì có manh mối gì không?"
Khấu Đông nheo mắt, nhìn bộ dáng có chút lười nhác.
Y khảy khảy chân lên cỏ, nói: "Có."
Khấu Đông có vẻ như đang suy tư.
Sau đó y lề mề đáp lại: "Thật ra ba có một phương pháp rất đơn giản."
Người tí hon từ trên vai y đứng lên, nhìn y.
Khấu Đông: "Thật ra cũng không cần ngạc nhiên lắm đâu.
Ví dụ như ba tự tung tin mình muốn đi tắm ra ngoài...."
Diệp Ngôn Chi: "???"
Thế thì liên quan gì đến tắm rửa?
Khấu Đông: "Nếu mà đến nhìn lén thì đều là quỷ —— đơn giản thế thôi."
Diệp Ngôn Chi: "......"
Diệp Ngôn Chi không thể phân biệt mình đang điên tiết hay buồn cười, giờ hắn chỉ hận không thể gõ đầu y.
Ở trong lòng thanh niên này, ma quỷ trong game đứa nào cũng vừa ngu vừa simp chúa thế chắc?
Diệp Ngôn Chi có cảm giác mình nằm không cũng trúng đạn.
Khấu Đông cực kỳ oan ức: "Đừng trách ba coi họ hèn mọn như vậy, cưng xem bọn họ đã làm ra những chuyện gì —— đứa thì đòi rót đầy, đứa thì đòi sinh con, chẳng lẽ không phải chính họ cũng u muội sao?"
Còn cả cái tượng thần kia, mi đừng tưởng thằng này không biết mi kéo cái đồ thế thân kia vào trong vải đỏ để làm gì nhá, tuy rằng có vải phủ kín nhưng cái tiếng đó nó không che được đâu!
Cái tiếng kiểu đó thì có chỗ nào phù hợp với các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội?
Toàn bộ phải mang về xào nấu lại hết!
Diệp Ngôn Chi càng nói đầu gối càng đau.
Hắn trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Ý nghĩ của bọn họ hẳn là hơi cực đoan quá thôi."
Khấu Đông cực kỳ khó tin mà nói: "Cưng gọi cái đó là cực đoan ấy hả?"
Chẳng lẽ đấy không phải biến thái à?
"......"
Người tí hon hoàn toàn im bặt.
Nửa ngày sau hắn mới kéo kéo một sợi tóc của Khấu Đông, rầu rĩ nghẹn ra một câu: "Nhưng dùng cái lý do đó phán xét thì cũng hơi qua loa."
Lấy thanh xuân của mình làm cầu nối —— Diệp Ngôn Chi cũng hơi ngẫm lại nhưng không tiếp thu nổi.
Khấu Đông cũng nghĩ, sao có thể bị hắn làm thuyết phục được nhở.
"Cũng đúng, biết đâu trong đám người chơi kia cũng có biến thái thì sao."
Dù sao thì cũng khó nói, từ lúc đi vào game đến giờ y cứ có cảm giác mình có tiềm chất hấp dẫn mấy đứa dở hơi...!
Đầu gối Diệp Ngôn Chi bị đâm thành cái sàng, nhấp miệng không nói được câu nào.
*
Quan tài của người chết được khiêng lên, đánh trống thổi kèn vòng quanh thôn một vòng rồi đi thẳng về hướng nam.
Chỉ nhìn bề ngoài thì đây cũng chỉ là một đám tang bình thường.
Người nhà họ khóc sướt mướt, mấy tên đàn ông cường tráng thì gánh quan, theo sau là đội đánh trống thổi kèn, vô cùng náo nhiệt tiến đến nghĩa địa.
Đồ tang, hoa trắng, tiền giấy cũng trắng nốt, chỉ có mỗi người giấy được tô vẽ đủ màu sắc.
Trên mặt nó còn được chấm thêm hai con mắt đen thui làm người ta nhìn vào mà sợ hãi.
Khấu Đông đụng phải người đeo mặt nạ trừ tà bị đánh ban nãy ở trước nhà một thôn dân.
Mặt nạ của người này vẽ rất nhiều con mắt, các con mắt chẳng cái nào giống cái nào, ngó thôi đã khiến phạm nhân sợ vỡ mật.
Là Nhị Lang Thần.
Nhị Lang Thần đang ngồi chồm hỗm trên đất, cực kỳ chuyên chú nhìn cái gì đó.
Khi Khấu Đông đến gần mới phát hiện người nọ đang nhìn mấy vết chân.
Đó là vết chân mà những người vừa gánh quan tài đề lại, nơi đây cũng có bùn đất nên việc lưu vết là chuyện bình thường.
Nhị Lang Thần nhìn chằm chằm một hồi cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Anh cũng thấy có gì không đúng, đúng không?"
Người nọ vừa tên tiếng, Khấu Đông mới nhận ra, đây là Thổ Địa ngày hôm qua.
Duy chỉ giọng nữ ấy là không hề thay đổi.
Khấu Đông cũng ngồi xuống theo, nghiêm túc nhìn nhìn.
"Cái gì không đúng?"
Nhị Lang Thần nói: "Nhìn nông sâu không đúng."
Ý cô là Khấu Đông thử dẫm một vết chân sang bên cạnh.
Chờ Khấu Đông nhấc chân ra, Nhị Lang Thần mới bắt đầu đánh giá: "Anh lùn hơn họ, cũng nhẹ hơn nữa, quan trọng hơn là bọn họ còn vác theo quan tài, theo lý mà nói thì vết chân phải sâu hơn của anh mới phải."
Khấu Đông: "......???"
Nói rất đúng, nhưng sao tự nhiên lại lôi chiều cao vào??
Muốn công kích cá nhân à?
Y uất ức, "Tôi cũng cao mà."
Chẳng qua do cái phó bản này dìm y xuống thôi!
Nhị Lang Thần nói: "Đây không phải là trọng điểm — trọng điểm là, vết chân của họ nông hơn của anh.
Điều này có ý nghĩa gì?
Khấu Đông giả vờ không biết, "Nghĩa gì?"
Nhị Lang Thần thở dài, tiếc nuối mài sắt không nên kim: "Điều này chứng tỏ rằng trong quan tài trống rỗng, ít nhất là không có người chết."
Cô đứng lên, giục: "Nhanh lên, chúng ta đi xem xem."
Hai người không xa không gần bám theo đoàn đưa ma, đoàn đưa ma cũng chỉ lo thổi sáo đánh trống rồi đi thẳng về trước, hoàn toàn không để ý tới bọn họ.
Cho dù là vậy hai người vẫn cẩn thận từng li từng tí một.
Bọn họ đi đến cuối đường mới phát hiện con đường dưới chân bắt đầu thay đổi.
Không còn là đường đất bằng phẳng nữa mà là một con đường nhỏ hẹp quanh co.
Trên đường mọc không ít rêu xanh, trên mặt rêu được phủ một tầng hơi nước mỏng.
Cảnh tượng trước mặt cũng biến đổi khác hoàn toàn, những mô đất nhọn san sát đập vào mắt, dưới sắc trời ảm đạm nhìn chẳng khác nào rừng cây.
Bởi vì không ai chăm sóc nên trên mộ phần đã có nhiều cỏ dại mọc tươi tốt, chúng mọc dày đặc che đi đất vàng phía dưới.
Mộ hoang, khô lâm.
[1]
[1].
Khô lâm: Khô là khô cằn, lâm là rừng.
Nhị Lang Thần nhỏ giọng hỏi: "Hôm qua anh đến chỗ này chưa?"
Khấu Đông lắc đầu.
Ngày đầu tiên đến đây y đã đi toàn bộ thôn này, nhưng bất kể là đi thế nào cũng chỉ là đường phố thôn xóm, đi mãi cũng không đến điểm dừng, đây là lần đầu tiên đi đến nghĩa địa.
Nhị Lang Thần nói: "Trước đó tôi cũng chưa đến đây."
Cô chuyên tâm chú ý động tĩnh trước mặt, âm thanh cố gắng ép xuống nhỏ hết cỡ: "Ồ, hạ quan rồi."
Đất đã được đào ra, mấy góa phụ cầm xẻng vứt sang một bên.
Mấy người đàn ông cường tráng hợp lực nâng quan tài lên chậm rãi đặt xuống mộ.
Khấu Đông nhìn chằm chằm những người kia, y cứ cảm thấy có gì không đúng, thế mà y nhìn từ bên mặt của người ta mà còn thấy được cả răng người ta.
"......"
Y chợt nhận ra, bọn họ đang cười.
Y nhìn sang từng người, càng nhìn da đầu càng tê dại.
Không phải là một người mà là người nào cũng vậy —— những người đang vây kín phần mộ này, mặt ai cũng đang nở nụ cười.
Trong cái tình cảnh này mà cười chẳng khiến người ta cảm thấy được an ủi, ngược lại khiến người nhìn vào mà sởn cả tóc gáy.
Khấu Đông nhẹ nhàng huýt Nhị Lang Thần, muốn ra hiệu với cô là bây giờ rời đi.
Nhưng người đeo mặt nạ bên cạnh không biết đang suy nghĩ gì mà vẫn nhìn chằm chằm vào cảnh kia, đầu cũng không dám quay, vẻ mặt ngây dại.
Khấu Đông kéo cô mấy lần cũng không thấy cô có phản ứng gì, cuối cùng y bất đắc dĩ vỗ vỗ vào người cô.
Lúc này, cô run run mấy cái rồi quay qua.
Mấy chục con mắt trên mặt nạ của cô cũng theo động tác mà quay ra nhìn Khấu Đông, cô hỏi: "Làm —"
Khấu Đông tay nhanh mắt lẹ bịt miệng cô lại, chặn đứng từ còn lại của cô nàng trong họng, tim đập thình thịch.
Cũng không biết có phải vì vừa thất thần hay không mà cô còn lên giọng, âm thanh vừa phát ra không hề đè nén.
Bọn họ bây giờ đang ngồi xổm phía sau một ngôi mộ, cách đám người đang chôn cất kia không tính là xa, nếu như dùng âm lượng như vậy nói chuyện thì chắc chắn sẽ bị đối phương nghe được.
Y cẩn thận ngó đầu ra, quả nhiên nhìn thấy đám người kia đang xoay ngang xoay dọc, vẻ mặt nghi ngờ tìm tìm khắp nơi.
Cả người Nhị Lang Thần cứng đơ, chắc là bây giờ cô nàng mới ý thức được mình vừa làm gì, cuộn mình một góc không dám cử động.
Đám người đưa ma đang nói chuyện, chợt, bốn phía đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Tim Khấu Đông vừa mới hơi thả lỏng còn chưa kịp thả xuống, lúc này lại bắt đầu nhảy cẫng lên —
Y nghe thấy tiếng bước chân.
Có ai giẫm lên lá cây tạo ra tiếng sột soạt, càng ngày càng gần.
Khấu Đông thậm chí còn không dám quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang nhìn đi khắp nơi.
Tay y từ từ bốc một nắm đất từ dưới mộ phần.
Gần quá.
Càng gần.
Bọn họ bây giờ đang ở bên trái của ngôi mộ này, chỉ cần người kia đi thêm hai bước nữa ——
Diệp Ngôn Chi ôm lấy y thật chặt, động tác cứ như là đang an ủi.
Nhị Lang Thần dựa sát vào người y bịt chặt miệng, ngăn cả tiếng hít thở của mình.
Khấu Đông nghe được cả tiếng vật nặng kéo lê.
Người kia cứ như vừa đem cái xẻng nặng trình trịch nhấc lên, nếu như bọn họ không chạy trốn được thì giờ đành phải ngồi đây chịu đựng.
Chạy ư? Nào có được.
Nơi này liếc mắt một cái là thấy được tất cả, ngoại trừ những ngôi mộ thì chẳng còn chỗ nào có thể che chắn.
Huống hồ những gã bê quan tài cũng cường tráng khỏe mạnh, hai người có muốn chạy cũng chẳng chạy được.
Nếu không chạy?
Vậy thì chỉ cần cái xẻng kia cũng đủ để đánh người vỡ đầu chảy máu.
Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra? Có ai dám nghĩ đến đâu.
Dù sao thì cũng phải liều mạng một phen.
Khấu Đông cắn răng, y tính đến tình huống xấu nhất nên ra hiệu Nhị Lang Thần chờ một lát nữa sẽ chia nhau ra chạy.
Bọn họ nín thở, cảm nhận được bóng của người kia chậm rãi phủ qua đầu ——
"A a a a a!"
Phía bắc bỗng nhiên vang lên một tiếng hét thảm cứ như của người chơi nào đó kêu lên.
NPC cách họ đúng một bước ngẩn người, lập tức quay đầu lại nhanh chân chạy về phía phát ra âm thanh.
Tiếng xẻng kéo lê dần dần đi xa, Khấu Đông lúc này mới biết mình vừa tránh được một kiếp.
Y kéo Nhị Lang Thần ra hiệu đi nhanh lên.
Hai người bấy giờ mới ngó đầu ra từ phần mộ rồi lặng lẽ dọc theo đường nhỏ trở về, cũng may hữu kinh vô hiểm, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy mấy ngôi nhà trong thôn.
Sự việc lần này mang đến bất ngờ chẳng phải nhỏ, Nhị Lang Thần ôm tim, nói cô dù không bị bệnh tim nhưng bị dọa đến mức tim sắp nhảy ra ngoài rồi.
Khấu Đông còn tốt chán, lúc này y mới nhận thấy nhãi con nhà mình tốt thế nào.
Nếu không có Diệp Ngôn Chi ở cạnh thì y chắc chắn không có được cái may mắn này.
Nói thật, hắn là điển hình của mấy cái người chỉ tiện tay rút thăm ở siêu thị cũng trúng độc đắc....!
Nhị Lang Thần sợ hãi không thôi, cô quay đầu nhìn lại.
"Bọn họ bắt được ai thế?"
Khấu Đông lắc lắc, trong lòng cũng trầm xuống, "Không biết."
Tóm lại cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Hai người im lặng không nói gì, một hồi lâu sau Nhị Lang Thần mới nói: "Hôm nay nhờ anh giúp nhiều rồi."
Khấu Đông: "Tôi đâu có làm gì."
"Không phải đâu," Nhị Lang Thần nhẹ giọng nói, "Thiếu chút nữa là tôi chọc vào phiền toái rồi.
Tôi cũng không rõ sao lúc đó mình lại ngẩn người..."
Cô đưa tay lên đỡ mặt nạ, tay cầm lên con mắt lồi ra trên chiếc mặt nạ dừng lại, có vẻ như đang hạ quyết tâm cái gì đó.
"Thật ra, tôi cũng chẳng có gì báo đáp được anh," Cô nói, "Nếu như đêm nay anh bị rút trúng, anh —— anh hãy chọn tôi đi."
"Tôi là người."
Khấu Đông có chút bất ngờ.
Thực tế, theo suy đoán của y, cho dù có chọn đúng người thật thì cũng chẳng phải kết quả gì tốt đẹp.
Ngược lại, điều này chẳng khác gì đem thân phận của người nọ vạch trần trước mặt những người khác, căn cứ vào cái câu "Quỷ tìm người", e rằng đây là điều kiện tử vong, đêm đó