Ánh trăng mờ ảo.
Bỗng nhiên mọi người chợt nghe thấy một tiếng kêu kẽo kẹt, tiếng kêu như kiểu xương cốt bị kéo dài ra.
Táo Quân đứng trước mặt dần dần cao lên.
Bộ đồ trắng trên người hắn cũng dần dần kéo lên, thân thể bên trong cứ như măng tre bị giãn ra.
Tuyệt đối không nhầm được, đây là cơ thể của một người đàn ông.
Có người hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhìn thấy cảnh này xong ai nấy đều ngơ ngác cứ như đang nằm mơ.
Táo Quân đặt tay lên mép mặt nạ.
Cánh tay kia vừa dài vừa khỏe, chẳng khó khăn gì đã che kín mặt mình, hắn ta dùng sức gỡ mặt nạ đuổi tà trên mặt mình ra, chiếc mặt nạ bị lấy ra làm khuôn mặt đằng sau từng chút từng chút bị lộ ——
Đó là một khuôn mặt vừa tuấn mỹ vừa thâm thúy, từ mặt mày đến đường nét đều y như đúc với Tượng thần, cứ như là cùng một khuôn khắc ra.
Cái kiểu chẳng có gì khác này lại càng khiến mọi người kinh hoảng hơn, họ ngậm chặt miệng, dù có kinh hãi cũng chẳng dám thốt lên câu nào.
"Em đoán đúng rồi."
Hắn ta đứng đối diện thanh niên, lạnh nhạt nói.
Khấu Đông rõ ràng còn mang mặt nạ nhưng y cứ mơ hồ có một loại ảo giác cứ như y đang bị đôi mắt kia nhìn xuyên qua cả lớp mặt nạ này.
Ánh mắt đó hòa tan vào tận da thịt y, chui cả vào trong cốt nhục y.
"Thế nên anh thật sự là...?"
Có người đeo mặt nạ ngơ ngác hỏi, "Anh là thần ư?"
Táo Quân không đáp lời.
Thậm chí ngay cả dư quang trong mắt hắn cũng không thèm cho người đàn ông kia một chút mà chỉ chăm chăm nhìn người trước mặt.
"Em về rồi," Hắn nói, "Ta rất vui."
Khấu Đông nhíu mày, y vì một câu "trở về" này mà sinh ra chút cảm giác quái dị mơ hồ.
Nhưng người đàn ông không nói thêm gì mà chỉ cúi xuống.
Hắn ta đưa tay về phía Khấu Đông, thấp giọng: "Tới đây nào ——."
Khấu Đông nhìn hắn ta mở lòng bàn tay ra.
"Đến đây," Tà Thần lần thứ hai nói, hắn ta không hề cho y cơ hội từ chối, "Em đã vượt hai lần trò chơi này, ta muốn mang em đi xem phần thưởng."
"Phần thưởng gì?"
Có người bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy nhìn về phía Khấu Đông, "Tại sao nó lại lấy được phần thưởng?"
Hệ thống nhắc nhở: 【 Chỉ có người chơi mở ra cốt truyện ẩn mới lấy được phần thưởng tương ứng.
】
"Cốt truyện ẩn cái mẹ gì!?" Tên đeo mặt nạ đuổi tà kia hoàn toàn không mắc bẫy, gã ta chỉ vào Khấu Đông, "Nó làm việc có thèm nghe theo quy tắc nào đâu, thích làm gì thì làm, đây cũng gọi là cốt truyện à ——? Chứ không phải thằng đấy chỉ chạy ngang chạy dọc lung tung thôi chắc?"
Không có ai tiếp lời, ngược lại có người thấp giọng nhắc nhở: "Đừng nói nữa...."
Cứ nói nữa sẽ chạm phải quy tắc trò chơi mất.
Phó bản tổ đội đã yêu cầu từng người không được phép nhắc đến từ "game" hay bất kì tên game nào trong phó bản, đồng thời cũng không được tiết lộ thân phận thật sự của mình, quy tắc này đã được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần.
Không có ai ngu ngốc muốn biết nếu họ động phải quy tắc này sẽ bị làm sao.
Thế mà gã đeo mặt nạ này lại hoàn toàn kệ đi cái quy tắc đấy.
Mấy ngày nay gã không bị bốc xăm phải cũng chẳng bị ai chọn ra để xác nhận thân phận, ăn chơi cẩu thả mấy ngày nay, giờ thấy phó bản sắp kết thúc thì mới nhớ ra điểm cống hiến.
"Bọn tao cũng phải có phần chứ!" Gã ồn ào với Tà Thần, "Bọn tao đi cùng nhau! Tại sao lại cho có mình nó?"
Tà Thần quay đầu ra nhìn, con ngươi đen không thấy đáy của hắn dừng lại trên người gã.
Sự mơ hồ là thứ khiến con người cảm thấy sợ hãi, đặc biệt còn là một sức mạnh cường đại như vậy còn chưa biết là thế nào lại càng kiến cho người ta sợ hãi hơn, dưới ánh mắt này những người đeo mặt nạ khác mặt đều trắng bệch, sau lưng phát lạnh, duy chỉ có gã đàn ông kia lẽ thẳng khí hùng vẫn cứ cho là mình đúng.
Gã vốn cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì, bởi vì ăn cướp mấy lần nên gã cũng từng ngồi tù.
Thế mà càng ở trong tù thì gã lại càng không giữ được mồm được miệng, gã nhổ một bãi nước bọt ra đất, hung dữ nói thêm.
"Xem ra cái game rách này muốn cho thằng kia đi cửa sau!"
"......"
Nói xong câu này, toàn bộ sân bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.
Tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.
—— Gã nói "game".
Lúc này, yên tĩnh chính là điềm báo của bão táp, gã đàn ông ít nhiều cũng nhận ra được điều này.
Dù gã có tự nhận mình không sợ trời không sợ đất đi nữa thì giờ khắc này gã cũng ý thức được trong vô thức mình đã nói ra từ cấm của trò chơi, da đầu tê rần.
Nhưng gã lo lắng chán chê cũng chẳng thấy điều gì xảy ra.
Trời vẫn là trời, trăng máu vẫn chỉ là trăng máu.
Gã vẫn còn khỏe khoắn đứng ở đây không hề hấn gì.
Sự yên bình này lần nữa cấp thêm dũng khí cho gã.
Gã ta ngẩng đầu lên lườm những người có mặt ở cạnh.
"Sợ đéo gì!" Gã hùng hùng hổ hổ nói, "Đúng là một bọn thỏ đế ——."
Lời nói còn chưa hết.
Trong nháy mắt, có một cái xương tay trắng nhơn nhởn từ trong lòng đất chui lên túm chặt lấy mắt cá chân gã.
Sau đó ngày càng nhiều cái xương tay khác nhô lên.
Chúng nhiều chi chít cứ như là được mọc trên người thứ sinh vật nào đó, bọn chúng kết bè kết lũ leo lên người gã đàn ông.
Gã đàn ông liều mạng hất chúng xuống nhưng số lượng của chúng quá nhiều, đã vậy còn túm chặt, chúng không chút lưu tình tóm lấy tay lấy chân gã —— chỉ trong phút chốc gã đàn ông đã bị đám khớp xương trắng toát bao lấy.
Từ đầu đến chân.
Hình ảnh này cứ như một đàn mối gặm nuốt con voi lớn.
"A a a a a a a a!"
Gã đàn ông kêu lên tiếng rít gào kinh tâm động phách, cứ như là phát ra từ trong nỗi đau xé rách tim gan.
Khấu Đông nhìn xuyên qua khe ở của đám xương tay kia thấy được màu đỏ của máu mới biết chúng đang làm gì.
Chúng nó đang lột da lột thịt, hút máu của gã.
Y chợt nhớ đến ao máu ở ao đổi thưởng cũng có những cái xương tay san sát như thế này, y nhíu mày định bước lên một bước.
Người tí hon đè dùng tay đè lên vai y, nhẹ giọng nói: "Đừng."
Khấu Đông dừng chân, chỉ là lông mày còn nhíu lại.
"Đừng đi," Diệp Ngôn Chi lặp lại, hắn chăm chú nhìn cảnh này, "Nó rất để ý quy tắc.
Người này đã vi phạm quy tắc, dù bây giờ cậu cứu gã thì gã vẫn sẽ chết thôi, thậm chí còn chết thống khổ hơn hiện tại —— cậu cứu không kịp đâu."
Khấu Đông không tiến lên nữa nhưng cũng không quay lại nhìn.
Trong tiếng kêu gào thê thảm, thân hình người đàn ông từ từ uể oải ra rồi xụi lơ.
Đầu tiên là chân rồi tiếp đến là cẳng chân biến mất không chút tăm hơi, kế đến là eo, người....
Cuối cùng, đầu lâu của gã ta cũng từ từ thu nhỏ lại, sau cùng trên đất chỉ còn dư lại chiếc mặt nạ tinh xảo, không thấy người đâu.
Toàn sân yên lặng.
Chuyện này thật sự là một phát sấm sét đánh ngang tai họ.
Có người mãi mới phản ứng lại, người nọ run run rẩy rẩy, họ chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi cái thứ quy tắc kia đến thế.
Diệp Ngôn Chi có vẻ không kiên nhẫn lắm, hắn thấp giọng nói: "Lại là cái chiêu giết gà dọa khỉ này."
Khấu Đông: "Cưng nói gã ta là gà?"
Diệp Ngôn Chi: "......"
Không, tôi nói em là khỉ ấy.
Hắn nhìn cái mặt nạ rơi trên đất, mang theo ý tứ sâu xa liếc hệ thống một cái.
Màn tuồng này của hệ thống hắn nhìn ra hết ý tứ trong đó.
Nó dần dần cảm nhận được mình đang mất đi sự khống chế với Khấu Đông nên mới gấp gáp sử dụng phương pháp tàn nhẫn đó trước mặt y để y có thể khiêm tốn một chút, không dám nghĩ cách nữa mà thành thành thật thật rơi vào bẫy rập của nó, bị vây trong trò chơi này.
Chỉ tiếc là cái mục đích này chẳng bao giờ được thực hiện.
Khấu Đông đối với cái màn kia cũng chẳng có phản ứng gì quá lớn, chớ nói chi là bảo y thu liễm lại xíu.
Đùa chắc! Khấu Đông không làm bậy mà còn là Khấu Đông chắc?
Khác nào cá không có nước, chim không có cánh, Tôn Ngộ Không không có gậy Như Ý —— thế thì chết từ lâu rồi.
Khấu Đông đã sớm bình tĩnh lại.
Nhưng những người chơi khác bị một màn này dọa cho sợ ngây người, họ ngoác mồm lè lưỡi nửa ngày cũng không ai dám mở mồm than về vụ Khấu Đông đi lĩnh thưởng một mình nữa.
Tà Thần đưa tay về phía Khấu Đông ra hiệu y đi với mình,
Khấu Đông nhìn lòng bàn tay hắn ta trước mặt mình nhưng lại không thèm bước chân.
Tà Thần nhìn y, giọng nói mang theo mấy phần dịu dàng.
"Sao thế?"
Khấu Đông cũng nhìn lại hắn.
"Thật sự có thưởng hả?"
Tà Thần sững sờ một chút, khóe môi cũng hơi cong lên, hắn ta nói: "Đương nhiên."
Diệp Ngôn Chi cũng hơi khó hiểu.
"Vừa rồi hệ thống nói chỉ khi tìm ra cốt truyện ẩn mới có thể nhận thưởng," Khấu Đông nhẹ giọng nói, y nhìn chằm chằm đối phương, " —— Tôi tìm ra cốt truyện ẩn nào hả?"
Nói xong câu này mọi người cũng ngơ ra.
Diệp Ngôn Chi lập tức phản ứng lại, đúng rồi, cho tới giờ Khấu Đông mới chỉ phát hiện ra thân phận của Tà Thần thôi.
Nhưng thân phận này cũng có được tính là nội dung ngoài lề cốt truyện gì đâu, nó là ở trong nội dung phó bản đấy chứ.
Không biết thân phận của Tà Thần thì sao có thể tìm ra số lượng người với quỷ chính xác?
Tà Thần trầm thấp cười rộ lên.
Tiếng cười kia vang vang cứ như là không thể kiềm chế được nữa.
Cuối cùng hắn nói: "Bị em nhìn thấu rồi."
"Chứ sao," Khấu Đông trả lời, "Anh diễn đạt lắm."
Y dừng một chút, từ tận trong lòng tán thưởng, "Nếu ở bên ngoài biết đâu còn được cả giải Oscar ấy chứ."
Thân hình cao lớn của Tà Thần lẳng lặng đứng trước mặt y, rất có hứng thú hỏi: "Em còn hoài nghi điều gì?"
"Đương nhiên là còn nhiều thứ lắm."
Khấu Đông từ sau lớp mặt nạ có thể nhìn ra gương mặt quen thuộc của người đàn ông này.
NPC Bá tổng, có tính chiếm hữu mạnh lại còn tâm cơ, thận trọng từng bước.
Để lấy được sự tin tưởng của y là mà suốt khoảng thời gian trước đều dùng giọng của nữ, giả trang nữ cũng chẳng khác tý gì.
Ngay cả tôn nghiêm của một thằng đàn ông cũng chẳng thèm nữa, điều này đủ để chứng minh hắn ta có chấp niệm sâu cỡ nào với y.
Người như vậy có thể là đứa bé đơn thuần trong câu chuyện cũ, vì vị Thần của mình bị hại chết mà phẫn nộ sa đọa ư?
Khấu Đông cảm thấy không phải.
Ít nhất thì không hoàn toàn là như vậy.
Ý cười của Tà Thần ngày càng sâu.
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như," Khấu Đông bình tĩnh nói, "Hay là anh thử nói xem, tại sao anh lại biến thành Thần sa đọa?"
Trong câu chuyện xưa mà Tần Đồng nhắc đến có hai thông tin rất quan trọng.
Thứ nhất là tất cả các thôn trang đều có Thần linh.
Thứ hai là, thôn Cố Gia ngay cạnh có Thần nhưng người nọ không có địa vị.
Vì thế mà thôn dân không có người che chở, dân chúng lầm than.
Tại sao lại không có địa vị?
Liên hệ đến Thần linh của thôn Sơn Hải sau khi ngã xuống lại lòi ra một Tà thần, Khấu Đông cảm thấy đáp án này không thể rõ ràng.
Dù sao thì Thần linh cũng không phải là mấy cái tờ rơi được phát trên đường cái, cứ thấy ai cũng cho họ được.
Tà Thần sở dĩ xuất hiện nhanh đến vậy là bởi vì hắn ta vốn dĩ đã là thần rồi.
Càng có khả năng, hắn chính là Thần linh của thôn sát vách kia.
Trong truyền thuyết Hy Lạp cổ, Thần linh vì muốn thử thách nhân tính nên mới tự mình hạ phàm xin một cốc nước.
Nhưng mà tên Quốc Vương mắt cao hơn đầu đã đuổi vị thần nọ ra ngoài, trong cơn tức giận, vị thần kia đã triệu hồi nước lũ tới nhấn chìm thành trấn dẫn đến sự diệt vong của nhân loại —— đó được gọi là thời đại Bạc[*] (Silver Age).
Thần của thôn Cố Gia không có địa vị nên dù có khổ sợ cầu nguyện nhiều năm cũng không có kết quả, có thể là vị này không thể qua được thử thách.
Thử thách gì mới được?
Vừa vặn nhắc tới, trong thôn đó có một đứa nhỏ được gọi là thiên sát cô tinh, cha mẹ đã mất hết vô thân vô cố.
Điều này làm Khấu Đông không nghĩ nhiều cũng khó.
Tà Thần trả lời xong cũng ấn chứng điều này.
"Vốn là không có địa vị gì thật, nhưng sau đó là do không muốn có địa vị."
Khấu Đông: "Vì sao?"
"Vì sao ư?" Tà Thần đưa tay ra chạm vào mặt nạ đang đeo trên mặt y.
Khấu Đông bỗng nhiên nhìn thấy ma khí, cái khí tức đen nhánh kia bao lấy vị Thần trước mặt, cứ như vậy mà dâng trào rồi phun ra khắp nơi.
"Tất nhiên là không thể."
Hắn hạ giọng, lưu luyến nói.
"Nếu trở thành Thần linh thật sự, sao ta có thể quang minh chính đại xxx em ở trong thần điện đây?"
- --
Thần linh nên như nào?
Nếu vấn đề này được đưa ra hỏi, e là chẳng ai biết được câu trả lời.
Gương mặt hiền hậu? Từ bi? Hay là phù hộ thế nhân? Những thứ này cũng chỉ là lời nói của con người chứ không phải quy định của Thần linh.
Thực tế, những yêu cầu đó đối với Thần linh vừa hoang đường vừa vô nghĩa.
Vì sao hắn phải che chở?
Thần linh vô tâm vô tình, đám người kia với hắn có quan hệ gì chứ.
"Nếu không thì thử một lần xem," Có một vị thần khuyên hắn, "Thử xem, con dân của ngươi có đáng để được che chở bảo hộ không."
Tà Thần tin những lời nói này nên mới tự mình xuống trần gian thử.
Hắn biến thành một đứa nhỏ khóc hu hu, vì khó sinh nên lúc mới chào đời đã