Bọn họ là quỷ!
Cái suy nghĩ này không khiến Khấu Đông căng thẳng hơn mà trái lại nó làm y thở phào nhẹ nhõm.
Đối mặt với tình huống này thì con người mang lại cho y cảm giác kinh dị hơn quỷ quái nhiều.
Y nâng mắt nhìn, không ngoài dự kiến, mỹ nhân xà, mỹ nhân lọ hoa, người chuột, người gấu, chó hát,....!đang ở trên sân khấu kia, không một ai có bóng dưới chân.
Sân khấu đen kịt nên nếu có bóng người đổ xuống nhìn cũng không rõ, nếu không phải Khấu Đông phát hiện ra và nhìn chằm chằm xuống sàn sân khấu thì có lẽ y cũng không phát hiện ra điểm khác biệt nhỏ bé này.
Bé đầu to giơ tay đụng vào người y, động tác dịu dàng cực độ.
"Cậu không giống như họ," Nó trầm giọng, "Cậu còn là con người ——"
Nói xong câu này nó dừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên cao hơn.
"Tốt thật, cậu còn là con người."
"—— Cậu có thể làm người ở trong cái căn phòng đó thêm được mấy ngày nữa ta?"
Cuối cùng trên sân khấu truyền tới tiếng kèn xô na vang dội, lần này âm thanh sục sôi hơn rất nhiều so với lần trước.
Khán giả cũng dần dần đứng dậy từ ghế ngồi, hóa ra đây là khúc tan cuộc.
Diệp Ngôn Chi vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía sân khấu, hắn nói: "Bọn họ xuống rồi."
Những vật phẩm triển lãm kia từng bước từng bước đi xuống sân khấu, bọn họ đi tới chỗ Khấu Đông.
Một đứa còn dễ bàn chứ một đám quỷ vây y như này thì mọi việc sẽ trở nên khó khăn phiền toái hơn nhiều.
Diệp Ngôn Chi: "Ngay bây giờ, đi mau!"
Khấu Đông tới đây để xác minh suy đoán đám người này là quỷ của bản thân, hiện giờ y không cần nhìn trực diện mà đã xác minh được vấn đề rồi nên cũng không có ý định ở lại đây thêm làm gì.
Y hít một hơi dài, liếc mắt qua nhìn bé đầu to cũng đang bị đám người kia làm phân tâm, lập tức thoát khỏi tay của nó chạy ra xa.
Bé đầu to không kịp phản ứng đã thấy Khấu Đông chạy ra xa, nó không đuổi theo.
Khấu Đông chạy tới cửa mới quay đầu lại nhưng vẫn thấy đối phương đứng ở chỗ cũ.
Thân hình nó bị tấm bình phong che mất một nửa, chỉ lộ ra một nửa thân hình vẫn còn ở trong tầm nhìn của y, y thấy nửa người này của nó bắt đầu vặn vẹo quỷ dị, cái chân của nó nhìn vừa gầy vừa bé không khác gì một cái com-pa không hài hòa cân xứng đứng yên một góc.
Nó còn đang nở nụ cười.
Ở sau lưng nó bắt đầu lộ ra đầu của đám diễn viên ban nãy, hoặc là một nửa người hoặc là toàn bộ cơ thể, không có chỗ nào là không kì dị.
Bọn họ chen chúc nhau trong khung cửa nho nhỏ, mãi đến khi Khấu Đông vội vàng chạy ra khỏi cửa rồi nhưng họ vẫn cố chấp đứng đó, không hề nhúc nhích nhìn y chằm chằm.
Không có ý tốt, ánh mắt đầy vẻ dò xét.
"Đoán xem, đoán đi nào." Có một âm thanh lanh lảnh vang lên, nó kéo dài âm điệu.
"Xem cậu ấy còn có thể ở lại đó...."
"Làm người thêm được mấy ngày."
Khấu Đông chạy ra khỏi cửa lớn màu đỏ son của đoàn xiếc thú.
Hai bên cửa còn treo hai cái biển hiệu, một bên đề chữ "tuyệt vời" một bên đề chữ "kỳ quái", bây giờ nhìn vào thì thấy ở bên hai dòng chữ là cánh cửa, hai tấm biển hiệu đó lúc này trông chẳng khác nào cái miệng lớn toàn máu, cái cửa son kia là đôi môi đỏ chóe đang há ra đợi người đi vào để nuốt chửng lấy.
Y không dám dừng lại, vội vội vàng vàng bước đi.
Mãi cho đến khi về đến quán trà, hai người Tống Hoằng đã ngồi đó chờ y đã một lúc.
Giờ thấy y trở về không mất cọng tóc nào thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"May quá." Tống Hoằng nói, "Còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì...."
May là bình yên vô sự.
Chủ quán lúc này bưng lên một khay trà, bên trong khay có một cái chung trà.
Trong cái nhìn chăm chú của ba người, lão ta cực kỳ tự nhiên mà nâng chung trà lên đưa đến trước mặt Khấu Đông.
"Mệt không?" Lão ân cần hỏi han, "Bên ngoài lạnh đấy, uống chút cho ấm người."
Hai người còn lại: "......."
"Lúc cậu không ở đây, thái độ của ông ta đối với bọn tôi rất khác." Tống Hoằng nói với giọng bối rối, "Muốn hòa nhã cũng không có hòa nhã, muốn thân thiết cũng không có thân thiết, cứ như thể muốn đá đít bọn tôi ra ngoài đến nơi."
Thật sự khiến người ta thấy sợ hãi.
Khấu Đông uống một hớp trà, y đơn giản kể lại việc vừa xảy ra ở đoàn xiếc thú cho mọi người, đương nhiên y cũng cực kỳ uyển chuyển bỏ qua đoạn bé đầu to muốn biến mình thành thỏ.
Tống Hoằng nghe xong hơi đăm chiêu, đặc biệt là nghe xong câu bọn chúng là quỷ, gần như là tóc gáy anh dựng thẳng rồi lại cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một cái.
"May thật may thật...."
Anh cũng nghĩ giống Khấu Đông lúc trước, trong tình huống này thì quỷ đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn so với con người.
Người mà có ác ý không khác gì ác quỷ như thế mới là thứ khiến cho họ cảm thấy sợ hãi.
Cô gái nhỏ thì không quá tán đồng, cô lắc đầu nói: "Vẫn có chỗ nào đó không được thông lắm.
Ví dụ như, vì sao bọn họ lại là quỷ?
Tống Hoằng: "Nhìn bộ dáng của bọn chúng, hẳn là đã chết trước khi vào đoàn xiếc thú đó.
Nên chắc là trước khi chết đi bị người ta cắt đi vài bộ phận."
Cô hỏi ngược lại: "Vậy người bọn họ hận phải là đám mẹ mìn, sao có thể giúp sức cho mẹ mìn đi hại đám trẻ con khác được?"
Câu nói này khiến cho Tống Hoằng hơi ngẩn ra.
Chợt, anh lắc đầu, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ bọn chúng chính là mẹ mìn ư?"
—— Nhưng suy nghĩ này cũng không thông.
Bọn họ đã gặp được mẹ mìn, ví dụ như tên mắt tam giác, đám người kia đều có thân thể cường tráng nhưng lại không phải là người bên trong đoàn xiếc thú.
Nếu như mỹ nhân xà thực sự là mẹ mìn thì hắn có cần phải biến bộ dạng của mình thành như thế hay không? Dù sao thì đó cũng không phải là loại nghề nghiệp làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Cô nói tiếp: "Bọn họ hận mẹ mìn, hận người trấn này đều là một lời giải thích đúng.
Hận mẹ mìn đã hại bọn họ, hận đám người ở trấn này ngày nào cũng tới xem bọn họ biểu diễn, những người này đứng dưới đài nhìn bọn họ biểu diễn nhưng lại chẳng hiểu được nỗi thống khổ của họ.....!nhưng những đứa trẻ khác thì sao, chỗ ấy không thông nổi."
Vẫn còn tồn tại điểm kỳ lạ nào đó.
Tống Hoằng: "Làm quỷ thì có thể đi hận người vô cớ, muốn người khác cũng phải chịu đựng thống khổ như mình ư?"
Cô gái nhỏ nhìn anh: "Thế thì phải giống như anh nói."
"......"
Tống Hoằng thử tưởng tượng đã thấy lông tơ dựng ngược.
Đúng rồi, vốn dĩ ban đầu đoàn xiếc thú không có chó hát, nếu thật sự muốn người vô tội phải chịu thống khổ giống như mình thì đáng ra nhóc mập kia phải bị biến thành mỹ nhân xà hoặc bé đầu to gì đó chứ.
Chứ sao lại an bài cho nó biến thành một nhân vật chưa từng xuất hiện trước đó bao giờ.
Đã là như thế thì tất cả cách nói trước đó không thể biện minh được, lông mày Tống Hoằng nhíu càng chặt hơn, cuối cùng anh nói: "Nhất định còn cái gì đó mà chúng ta chưa phát hiện ra."
Chuyện xưa của đám người này vẫn còn thiếu một cái gì đó vô cùng trọng yếu mà đến giờ bọn họ chưa biết.
Sau khi ba người bàn bạc xong thì ông chủ cũng cầm tiền lương ngày tới.
Tiền lương thật ra cũng không có bao nhiêu, chỉ là ông chủ đau lòng Khấu Đông nên mới cho y thêm một chút, thậm chí lão còn thả thêm một đồng bạc vào.
Khấu Đông không lấy, y bảo lão ta đổi thành một chuỗi tiền đồng cho mình.
Hai người còn lại thấy hành động này của Khấu Đông cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là y muốn lấy đủ.
Mặt trời nhanh chóng xuống núi, người đi trên đường cũng ít dần, xe ngựa quen thuộc dừng lại ở góc ngõ ban đầu.
Mắt tam giác cùng mấy gã đàn ông khác cũng đang đứng đó trông coi, vài người đứng kiểm kê nhân số.
Mấy người Khấu Đông leo lên xe ngựa thì mới phát hiện trong góc xe đã có người ngồi từ bao giờ.
Nhìn kỹ, lại còn là người quen cũ.
Còn ai ngoài Tiêu Ngọc.
Cô ả co ro ngồi trong góc xe, người run lẩy bẩy, có lẽ cảnh ban ngày đã khiến ả sợ hãi đến mức độ này.
A Tuyết ngó đầu nhìn vào bát của cô ả rồi trở về chỗ ngồi, vẻ mặt cô bé vẫn hờ hững bình tĩnh như chẳng nhìn thấy gì khác thường.
Khấu Đông cũng liếc mắt qua, y thấy được trong bát đối phương thế mà chứa không ít tiền.
Y hơi giật mình, vốn còn tưởng rằng cô ả sau khi bị dọa sợ mất mật thì không có tâm trạng đi xin tiền, ngờ đâu cô ta lại có thể xin được nhiều tiền đến vậy.
Một hồi sau thì đám trẻ con khác cũng lục đục lên xe, có đứa thở dài nhẹ nhõm, cũng có những đứa vẻ mặt ngây ngô, phần nhiều là tỏ vẻ lo lắng mím chặt miệng không dám nói gì.
Mắt tam giác đẩy đứa nhỏ cuối cùng lên xe, bốn chiếc xe ngựa lục tục đi về phía trước, Khấu Đông tính toán đường đi một chút mới phát hiện ra cái xe ngựa này đi quanh trấn vài vòng.
Có lẽ là đề phòng nhỡ bị ai đó theo dõi, cũng có lẽ là để đám trẻ ăn mày không nhớ được đường bỏ trốn.
Khả năng định vị phương hướng của Khấu Đông không được tốt lắm, hơn nữa bọn mắt tam giác còn cố tình đi đường vòng nên dù có muốn nhớ cũng rất khó khăn, mơ hồ không rõ ràng.
Y ôm đầu gối cuộn người vào một chỗ, cố gắng không lôi kéo sự chú ý của những người khác.
Xe tới nơi, bọn họ giống như một đám gà con bị lùa vào chuồng.
Hôm nay phòng ngủ được sắp xếp lại, ba người đã đoán trước nên cố tình tụ tập vào một chỗ, thuận lý thành chương được xếp vào chung một gian, là căn phòng ban đầu mà Khấu Đông ở, Tiêu Ngọc cũng ở chung với họ.
Mắt tam giác vội vã rời đi, gã không quên nhắc nhở bọn họ là lát nữa sẽ quay lại lấy tiền.
Chỉ một câu này đã làm đám trẻ con trong phòng sợ ngây người, chúng vội vàng đem số tiền chẳng có mấy trong bát ra đếm.
Khấu Đông nhìn vào bát của mình rồi lại quay ra hỏi Tống Hoằng với A Tuyết xem họ được bao nhiêu.
Hai người không hiểu y muốn làm gì nên đành nói với y.
Trước đó Khấu Đông cũng ghi nhớ số tiền mà những người khác trong phòng kiếm được.
Sau đó, y lấy ra một số tiền, kín đáo đưa cho A Tuyết.
A Tuyết ngẩn ra, tay siết lấy những đồng tiền vừa được đưa, trên mặt hiện ra chút mơ hồ hiếm gặp.
"Làm gì thế?"
Khấu Đông giải thích ngắn gọn: "Quy tắc rất rõ ràng, ai nộp ít tiền nhất sẽ phải rút người gỗ.
Nếu thế thì mọi người gom lại rồi chia đều sẽ tốt hơn chứ."
A Tuyết: "......"
Tống Hoằng: "......"
Tống Hoằng trừng mắt, nói: "Cộng vào rồi chia đều ư? —— Cách này quả là rất hay!"
Trước đó bọn họ chưa từng nghĩ tới còn có thể làm như này.
Nếu theo quy tắc thì người đưa ít tiền nhất sẽ phải chịu hình phạt là rút người gỗ, đại đa số mọi người chỉ muốn tránh khỏi số phận của người nộp ít tiền nhất kia.
Thế nên là họ mới cạnh tranh một hai đồng tiền, thậm