Cái đầu lớn hơn người thường của nó vào lúc này thấy càng rõ ràng hơn, thứ ở trên cổ kia cứ như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Bấy giờ khuôn mặt nó cười toe toét, nụ cười này không chỉ ở ngoài mặt mà dường như còn xuất phát từ nội tâm, nó cười từ tận cõi lòng, cười đến sung sướng —— nụ cười này trái lại không những làm nó trở nên ôn hòa hơn mà trông quỷ dị cực kỳ.
Khấu Đông cảm thấy phía sau lưng mình lạnh toát một mảng nhưng y không hề sợ, chỉ mở to mắt nhìn bé đầu to chằm chằm.
Hai người đan xen ánh mắt.
Bé đầu to: "......"
Khấu Đông: "......"
Bé đầu to nhăn mày, có vẻ như nó đã cảm thấy có gì không đúng, chần chờ nhìn người trước mắt.
Theo lý mà nói, nó đã bắt được người này tỉnh giấc, có thể kéo được người nọ ra ngoài ——
Nhưng Khấu Đông lại không kêu lên.
Nó do dự, mơ mơ màng màng không biết phải làm sao.
Từ trước tới giờ đây là lần đầu nó đã bắt được người nhưng người kia lại chẳng hét gào lên một tiếng nào, đây là cái tật xấu quái quỷ gì vậy chứ?
Tiếng chiêng trống ngoài cửa cũng đã ngừng lại, một cái đuôi rắn dài ngoằng xuất hiện ở cửa.
Bé đầu to há miệng, vừa định gọi bọn chúng tới thì đã thấy đứa nhỏ trước mặt đang nhìn mình nở nụ cười.
Bé đầu to: "???"
Đang lúc nó mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Khấu Đông nâng tay, dùng cái chuôi dao đập thẳng vào gáy mình ——
Dứt khoát lưu loát tự làm mình hôn mê bất tỉnh.
Bé đầu to: "!!!"
Nó bối rối hết sức —— sao có thể chơi theo kiểu này vậy!
Nó không cam lòng còn muốn dùng tay chạm vào y thì nghe thấy đằng sau có âm thanh nhàn nhạt truyền tới, "Cậu ấy không tỉnh."
Không biết từ bao giờ, mỹ nhân xà đã lặng yên không động tĩnh tiến vào phòng.
Mái tóc dài đen nhánh của hắn ta như vải satanh xõa xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Có lẽ là do thường ngày hay hát thanh y tiểu đán nên bây giờ dù không mở miệng nhưng mặt mày vẫn tỏa ra vẻ nhu mị, sóng mắt lưu chuyển như nước mùa xuân.
Bé đầu to nghẹn lời, nó cực kỳ không cam tâm tình nguyện: "Cậu ấy vừa tỉnh!"
Nhưng lời này đã quá muộn.
Bởi vì không lâu sau Khấu Đông lại tự làm mình ngất xỉu.
Bây giờ bé đầu to muốn kéo y ra ngoài nhưng đối phương đang hôn mê bất tỉnh, quy tắc thì có hạn chế, căn bản không cách nào làm vậy.
Nó khó chịu hạ đầu xuống, vẻ mặt không vui, ngón tay gầy gò vuốt vuốt gương mặt mềm mại của đứa nhỏ.
truyện ngôn tình
"Thỏ nhỏ của tôi....."
Nó đã xem trọng người này từ sớm, đứa bé xinh đẹp như này rất thích hợp với thỏ.
Nó muốn người này mang trên mình bộ lông thỏ mềm mại mượt mà nhất, cái tai thì hơi dài, chỉ cần đưa tay nắm chặt lấy cũng cảm nhận được nó mềm mượt biết bao nhiêu.
Nó đã nghĩ kỹ nhưng mãi không kiếm được cơ hội bắt lấy, hơn nữa lại còn bị đứa nhỏ này né được.
Nó không thể từ bỏ được, điều này chẳng những không làm nó bỏ cuộc mà còn khiến nó hưng phấn hơn.
Con mồi một khi đã có động thái kháng cự sẽ càng khiến nó có ham muốn xâm chiếm hơn.
Mỹ nhân xà mặt không chút biến sắc, chỉ không nhanh không chậm nghịch đuôi rắn của mình, "Không thể nóng vội."
Bé đầu to nhẹ nhàng hừ một tiếng, trong giọng nói ẩn hàm sự móc mỉa, "Anh không vội?"
Mỹ nhân xà đáp: "Gấp để làm gì? Kế hoạch phải chu đáo mới tốt."
Hắn hơi cúi đầu nhìn người đang nằm ngủ trên đất, trong mắt nổi lên tia lửa y như bé đầu to.
"Đứa nhỏ này thông minh mà." Hắn ung dung thong thả nói, "Vì thế......!phải chuẩn bị thật vẹn toàn."
Chờ đến cái lúc có thể hoàn toàn bóp lấy cổ họng của người này.....
Thì hắn mới để lộ ra nanh vuốt sắc bén của mình.
Đây mới là phẩm chất mà thợ săn ưu tú nên có.
*
Khi Khấu Đông tỉnh lại, bầu trời bên ngoài cũng hửng đông.
Bé đầu to, mỹ nhân xà lúc này không thấy bóng dáng đâu, cứ như hôm qua chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Y đưa tay sờ cổ mình vẫn cảm thấy hơi nhưng nhức.
Diệp Ngôn Chi đu trên áo y, mặt không có biểu tình gì xoa xoa cổ y, thanh âm không hề ôn tồn: "Lúc này mới biết đau à?"
Khấu Đông: "Haiz, dù gì thì ba cũng tự ra tay mà."
Y không phải là người hay đánh nhau, cái chiêu này là do một người bạn quen hồi đại học dạy cho y, người nọ cũng tốt nghiệp từ trường an ninh ra.
Khi ấy y cảm thấy mình bị ai đó theo dõi nhưng không tìm ra được cái gã cứ theo đuôi mình là ai.
Người bạn học trường an ninh kia mới nói là để anh ta dạy cho y một chiêu, nếu như gã theo dõi kia muốn cướp sắc thì y chỉ cần ra tay đánh ngất gã thôi.
Tuy rằng Khấu Đông cảm thấy mình không có sắc gì để cho người ta cướp.....!nhưng đối phương nhiệt tình chủ động như thế, y từ chối cũng không phải lẽ.
Thế nên đây trở thành cái chiêu tự vệ duy nhất mà Khấu Đông biết.
Đáng tiếc y học nghệ không tinh, không có cách nào để tiếp cận người khác chứ chẳng nói đến vụ bất tình lình đánh ngất người ta.
Nếu như đụng phải đám cao lớn thô kệch thì cái hình thể này của y còn không bằng nổi cái mắt muỗi.
Cho nên cái chiêu này cũng chỉ có tác dụng duy nhất là tự làm mình ngất đi thôi, hơn nữa đảm bảo dùng phát xỉu luôn.
Điều này có nghĩa gì?
Khấu Đông nhân cơ hội dạy dỗ con trai, "Trên đời không có kỹ năng nào là vô dụng, biết nhiều không thiệt đâu, cưng phải học tập chăm chỉ nha."
Diệp Ngôn Chi không lên tiếng, hắn chỉ ném cho y một ánh mắt thâm sâu.
"Tôi muốn học, cậu dạy được chắc?"
Hắn rất ít khi nhận cái danh xưng con trai này, càng ít khi phản ứng lại với mấy lần tự xưng ba của Khấu Đông, thế mà giờ lại tự nhiên tiếp lời làm cho Khấu Đông thấy thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Đương nhiên, chỉ cần ba có thể dạy thì sẽ dạy hết!"
Ai bảo y là ba người ta chứ! Khấu Đông kiêu ngạo nghĩ thầm.
Diệp Ngôn Chi ừ một tiếng, đường hoàng đem câu nói này ghi vào sổ nhỏ.
Đối phương nói, sẽ dạy.
—— Cái hắn muốn học không hề ít đâu.
Ban ngày lúc gặp mặt ở quán trà, Khấu Đông có kể lại chuyện xảy ra đêm qua, hai người nghe thấy thì mồ hôi lạnh ứa đầy, không nhịn được trách cứ y gan to, việc nguy hiểm như vậy cũng dám làm.
"Cậu đúng là gan trời...."
Cô gái trẻ đăm chiêu nhìn Khấu Đông, không hé răng nửa lời.
Khi còn ở phó bản nhân ngư cô đã cảm thấy, thái độ của NPC trong game đối với người này không bình thường chút nào; lại thêm cái phó bản này đã hoàn toàn nghiệm chứng được suy nghĩ của cô.
Đâu chỉ là không bình thường thôi đâu?
Cô thậm chí còn có một ý nghĩ hoàng đường —— cứ như là toàn bộ NPC trong game đều xoay quanh người trước mắt này.
Trước khi vào game A Tuyết cũng loáng thoáng nghe được một vài lời đồn.
Ví dụ như ban đầu trò chơi mang tên 《 Vong Nhân 》 không hề dính dáng tới mạng sống của người chơi, chỉ là một trò chơi đơn thuần; nhưng một ngày nọ game bắt đầu xuất hiện chế độ đặc thù, trong chế độ này phần thưởng rất phong phú, thậm chí bằng cả gia tài cả đời của nhiều người.
Mà ngược lại, cái giả phải trả cũng trở nên đắt đỏ.
Không chỉ là thời gian.
Còn cả sinh mệnh.
Ở trên diễn đàn cũng có không ít người thảo luận về vấn đề trò chơi làm sao lại có sự thay đổi lớn như thế, mỗi người một ý.
A Tuyết khi đó cũng chỉ ngó qua một xíu, mơ hồ nhớ đến có người nói là sự việc liên quan tới một cậu thanh niên.
Nhưng trong lời suy đoán đó lại nhắc tới thế giới khác, thần thần quỷ quỷ nên không được người khác để tâm lắm, hơn nữa còn không liên quan tới game lắm.
Bởi vậy, với cái suy đoán chẳng được mấy người tin tưởng này A Tuyết cũng chỉ liếc qua một cái.
Bây giờ nhớ lại, cô mới cảm thấy có gì không đúng.
Vì một cậu thanh niên sao.
Là....!một thanh niên như nào chứ?
Cô không nghĩ được gì, quyết tâm sau khi hoàn thành phó bản phải về tra cẩn thận hơn.
Khấu Đông nói tiếp: "Như vậy thì, Tiểu Xuyên Tử có lẽ ở trong đoàn xiếc thú.
Mà chúng ta lại chưa từng nhìn thấy cậu ta."
Tống Hoằng cũng đồng ý với quan điểm này của y, "Những đứa trẻ đó rất quen thuộc với từng thành viên của đoàn xiếc thú, nhưng chúng không phản ứng mạnh như cậu nhắc tới."
Nếu đúng là Tiểu Xuyên Tử thì sao đám trẻ lại tỏ ra sợ hãi như vậy.
Anh dừng một chút, nói: "Xem ra, chúng ta phải đi vào đó lần nữa."
Càng nói lại càng khiến mọi người trở nên lo lắng, nhưng còn cách nào nữa đâu.
Vì manh mối, cũng phải mạo hiểm một lần.
Dù sao thì cố gắng không bị vây bên trong là được.
Khấu Đông thoáng trầm tư, nói: "Liệu có nguy hiểm không?"
Tống Hoằng: "Đám NPC kia đều ở đó, chúng ta muốn trốn vào đương nhiên là nguy hiểm rồi."
Anh còn nửa câu chưa nói hết, nếu như bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bị biến thành quái vật.
Khấu Đông nghi hoặc, "Vậy sao chúng ta phải trốn vào trong đó?"
".......?"
Lời này làm Tống Hoằng đơ người.
"Nếu không thì vào cách nào?" Anh hỏi, "Chỉ xem biểu diễn thôi thì không thể thấy được Tiểu Xuyên Tử."
Hơn nữa họ cũng không có tiền.
Khấu Đông: "Dù sao thì cũng là làm công, chỉ cần đưa cho tôi tiền thì đâu cũng được."
Tống Hoằng: "......."
Chờ đã, có ý gì.....
Khấu Đông ngập tràn phấn khởi nói ra suy nghĩ của mình.
"Chúng ta cùng vào đoàn xiếc làm công chứ?"
Tống Hoằng: "......"
A Tuyết: "......"
Lời này là như nào, chẳng lẽ cậu còn chờ cái đoàn xiếc đó chia tiền cho chắc, cậu nghĩ chúng muốn giúp cậu thoát khỏi số mệnh rút người gỗ ư?"
Có nhầm không đấy —— bọn chúng là người một nhà!
Đâu ra cái suy nghĩ chui vào hang địch làm công vậy?
Suy nghĩ của hai người đều hiện rõ trên mặt, trông cực kỳ đặc sắc.
Nhìn cái người muốn đến bên bờ nguy hiểm để thăm dò, Tống Hoằng nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Chúng ta cũng không thể đánh lại chúng đâu, chẳng lẽ phải giả dạng thành cái gì sao?"
Không tay không chân, hình thù kỳ quái, ngẫm lại cũng khiến người ta rùng mình.
Khấu Đông lắc đầu, nói: "Cần gì phải làm vậy?"
Tống Hoằng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khấu Đông nói tiếp: "Thu tiền, mời khách.
Việc này chúng ta vẫn làm được mà."
Chỉ bằng độ thiện cảm gần đầy, Khấu Đông có thể tự tin nhận mình là người mời khách chuyên nghiệp nhất ở đây!
Y rất tin tưởng, nhưng hai người còn lại thì hoàn toàn không, nhưng cuối cùng hai người vẫn theo y đi tới trước cửa son của đoàn xiếc.
Khấu Đông nói rõ mong muốn của mình ra cho tên gác cổng, gã ta liếc y từ trên xuống dưới vài lần rồi đi vào trong thông báo.
Chẳng mất bao lâu, mỹ nhân xà từ trong cửa đi ra, giọng nói mềm mại.
"Mấy người muốn làm người gác