Tống Hoằng lần theo hành tung của mẹ mìn.
Anh không bị trông coi chặt chẽ như Khấu Đông, lại được gắn thêm cái mác bạn bè của thiếu gia nên so với trước đó còn thuận tiện hơn hẳn.
Cho dù trên đường có bị bọn mắt tam giác nhìn thấy, nhưng e ngại người của đoàn xiếc thú được phái đi bảo vệ cho bọn họ nên cũng không dám nói gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Do đó mà Tống Hoằng có thể hoạt động tự do, bám theo mẹ mìn liên tiếp vài ngày, thật vất vả mới mò ra được chỗ ở của đối phương.
Người ta đều nói thỏ khôn thì có ba cái hang, những chuyện mà đám mẹ mìn này làm toàn là chuyện không có đạo đức, tất nhiên cũng không dám đặt nơi ở tại những nơi rõ ràng sáng sủa, chỉ có thể lén lút âm thầm mà thôi.
Nơi ẩn nấp của chúng nằm sâu bên trong ngõ hẻm, người bình thường về cơ bản đều không bao giờ đặt chân đến, đương nhiên cũng không nói đến việc sẽ bị phát hiện.
"Phải dừng lại ở đầu ngõ đằng kia," anh thấp giọng nói, "Nếu đi tiếp vào bên trong thì sẽ bị bọn họ nhìn thấy mất."
Khấu Đông gật đầu, tới sát lề đường thì xuống xe.
Quả nhiên ở phía xa xa nhìn thấy một tên ăn mày đang ôm tay đó đứng ở một góc, đôi mắt sắc bén của gã thăm dò trái phải đủ kiểu, trông diện mạo có vẻ yếu ớt, chỉ là từ đầu đến chân đều mang theo một vẻ hung ác không thể nào che giấu, vẻ hung ác này không phù hợp chút nào so với diện mạo của gã.
Khấu Đông nhìn một lát rồi cau mày lại.
"Làm sao vẫn còn trẻ con?"
Y thấp thoáng nhìn thấy có mẹ mìn ôm theo một cái gì từ chỗ đó ra, bên trong được quấn lại bằng tã lót, trông như là một đứa nhỏ ít tuổi.
Từ xa nhìn lại thì trông nó chỉ như một mớ mền.
Nói xong lời này y cũng tự phản ứng lại, trong đầu lập tức trầm hẳn xuống.
—— Cũng đúng.
Nếu là mẹ mìn thì làm sao bọn họ có thể mặc kệ bỏ qua hoạt động mua bán cơ chứ.
Y cười lạnh, "Phải công nhận rằng chuỗi hoạt động của bọn họ rất hoàn chỉnh."
Nhỏ tuổi nhất không nhớ được gì thì đem đi bán, hơi lớn một chút thì cho đi lên đường phố để ăn xin.
Nếu đi ăn xin không xin được tiền, hoặc là phạm phải sai lầm thì bỏ lại trong đoàn xiếc thú để cải tạo rồi đi ra ngoài biểu diễn kiếm tiền —— cứ như thế ép sạch sẽ giá trị của mỗi người, một chút cũng không thừa ra được.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn buông mắt xuống, cứ như đã nhìn mãi thành quen, đối với trường hợp như này không hề có chút phản ứng nào.
Từ lúc lên xe đến giờ hắn chưa mở miệng nói một lời nào, lại càng không hỏi đang đi đâu, mãi cho đến lúc này khi được kéo xuống, mới nói: "Là muốn đến chỗ này sao?"
Khấu Đông quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Tiên sinh, ngài biết được cái gì ư?"
Giọng nói thiếu niên nhàn nhạt, nói: "Cũng không phải là cái gì tốt đẹp."
Lời này khiến cho Tống Hoằng không khỏi hoảng hốt trong lòng.
Tuy rằng bọn họ suy đoán rằng đám mẹ mìn cùng với đoàn xiếc thú không đứng cùng phe với nhau, nhưng cuối cùng thì đây vẫn chỉ là suy đoán.
Nếu như bọn họ đột nhiên gọi đám mẹ mìn này đến đây....
Ánh mắt của anh có hơi do dự, âm thầm vào tư thế chuẩn bị.
Khấu Đông không hề bị kích động bởi câu nói này, y nhìn người trước mắt, nói: "Vì sao lại không tốt đẹp? Em nghĩ nó rất thú vị đấy chứ."
Ngược lại y còn biểu thị ra bộ dáng làm nũng đến mức chói lọi, một bộ dạng bị nuông chiều đến mức ngang ngược, tưởng chừng như đang nói chuyện cùng với bậc cha chú anh em thân thiết.
Tống Hoằng càng nhìn càng hoảng loạn.
Tuy rằng có thể nói Khấu Đông là một phần bên lề của nội dung cốt truyện, nhưng y lại cứ đi nũng nịu cùng với một NPC khiếp người như vậy, đã thế đối phương còn có khả năng chính là boss cuối....
Nhìn thế nào cũng khiến tinh thần người khác hoảng loạn mà.
Nhỡ đâu người ta không chịu để cho cậu xoay vòng vòng thì làm sao bây giờ?
Nhỡ đâu chọc người ta tức giận, không nói hai lời đã bắt rút người gỗ thì sao hả?
Những ngón tay nhợt nhạt của thiếu niên nhẹ nhàng gõ lên tay vịn xe lăn, bộ dáng không có một chút vẻ tức giận nào, hơi thở quanh người càng trở nên dịu dàng hơn.
Hắn lấy một cái khăn lụa màu trắng từ trong túi ra để lau mặt cho đứa nhỏ trước mặt mình, rồi mới trả lời lại: "Em cẩn thận không bị thương."
"....."
Quả nhiên, ở chỗ của con hàng Khấu Đông này không hề tồn tại cái thứ tên là nhỡ đâu.
Tim Tông Hoằng quay trở lại trong người, răng của anh còn hơi cảm thấy ê buốt lạ thường.
Nói về điều này, sao mà lại giống như một đôi tình nhân bé nhỏ thích dính sát lấy nhau mọi lúc mọi nơi thế hả....
Anh không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung ta lung tung một hồi, cho đến tận khi cô gái nhỏ không dấu vết vỗ một phát, ý bảo anh nhìn ống quần trống rỗng của thiếu niên kia, lúc này Tống Hoằng mới tỉnh táo lại.
Đúng rồi.
Làm gì có người bình thường nào như thế này chứ?
Huống hồ đây cũng không phải dạng người tốt lành gì cho cam.
Bụng dạ nham hiểm, tính tình thay đổi thất thường —— nhưng người chơi trước kia bị tra tấn thành như vậy, đương nhiên người cầm quyền của đoàn xiếc thú này cũng không thể tránh được liên quan.
Thiếu niên này một chút cũng không phải loại có suy nghĩ lương thiện gì, chỉ là kiên nhẫn hơn một chút với Khấu Đông mà thôi.
"Em định đi vào."
Khấu Đông nói, chỉ tay vào người bên trong, "Bọn họ bắt nạt em, chẳng lẽ em không được đánh lại ư?"
Thiếu niên cất khăn tay của mình đi, trả lời: "Đương nhiên được."
Khi nhận được câu trả lời này Khấu Đông mới thấy yên tâm, biết rõ cho dù người này không giúp đỡ y nhưng tuyệt đối sẽ không cản trở y.
Y vẫy tay về phía hai người Tống Hoằng, sau đó ngồi xổm xuống góc tường, cả ba người yên tĩnh chờ cơ hội đến.
Khi đến gần giờ cơm trưa, tinh thần của người canh gác rõ ràng đã lơi lỏng xuống, đang chờ đợi đồng nghiệp đến thay chỗ cho mình.
Khi Khấu Đông chạy khỏi phòng đã mang theo một số món đồ chơi có giá trị mà người thiếu niên đưa cho y, bây giờ y lấy một phiến lá vàng ra đưa cho phu xe, ý bảo phu xe lái xe tiến lên trước.
Phu xe không nhận lá vàng này, mà trái lại ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía thiếu niên.
Mãi cho đến khi người ngồi trên xe lăn gật đầu thì gã mới nhận lấy đồ vật này, cằm chặt trong lòng bàn tay.
Mẹ mìn đang đứng lững thững ngoài đầu ngõ, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi qua sát bả vai của gã, khiến cho bụi đất bắn tung tóe lên không ít.
Suýt chút nữa gã bị bụi đất bắn đầy mặt, qua loa lau mặt, trong lòng không tránh khỏi tức giận, "Không nhìn thấy đường à?"
Khi nhìn lại xe ngựa vừa chạy qua phía trước lần nữa, thùng xe hơi nghiêng sang một bên.
Đôi mắt sắc bén của mẹ mìn lập tức nhìn thấy một thứ gì đó có ánh vàng rực rỡ lăn ra từ trong khe hở cửa xe
Bọn họ làm cái nghề này nên thị lực cũng vừa nhanh vừa chuẩn.
Thậm chí gã không thèm do dự đã ngay lập tức tỏ vẻ lơ đãng bước lên vài bước, muốn nhìn thử xem đó là cái gì, tròng mắt của gã ngay lập tức không hề di chuyển.
Vàng!
Là vàng!
Gã nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai để ý thì ngay lập tức kiểm tra lá vàng kia.
Đầu ngõ ở đằng sau vắng vẻ không ai trông giữ, thừa dịp cơ hội này, Khấu Đông vội vàng muốn đẩy người tiến lên, thiếu niên lại kịp thời ngăn cản y lại.
"Đi vào trước đi," hắn nói, "Ta sẽ đi theo sau."
Thân là một NPC nên chút bản lãnh này hắn vẫn phải có, huống chi về cơ bản hắn cũng không phải người.
Khấu Đông gật đầu rồi cùng với hai người Tống Hoằng chui vào đó trước.
Vóc người của bọn họ đều nhỏ nên không thu hút sự chú ý của người khác, mẹ mìn thì vẫn đang tập trung tinh thần vào khoản tiền từ trên trời rơi xuống này nên cũng chẳng phát hiện ra.
Ba người thuận lợi đi vào trong ngõ nhỏ, đi một hồi lâu trong đó mới nhìn thấy được một tiểu viện không có gì nổi bật, chỗ cửa vô cùng bẩn thỉu, chỗ nào cũng có dấu vết bùn đất bị dẫm lên.
Bây giờ là ban ngày nên phần lớn mẹ mìn đều chưa rời khỏi giường.
Bởi vì hay có người lạ ra vào nên bên trong viện không nuôi thêm chó, chẳng qua cửa viện bị móc lại từ bên trong, không dễ để lẻn vào.
Tống Hoằng đi vòng quanh viện này lại tìm được một khe hở, "Có một chỗ ở đây này."
Xem ra có vẻ đã có con chó nhà ai đào ra một cái lỗ ở đây, nó là một cái lỗ khá nhỏ.
Cũng may cả ba người bây giờ đều là trẻ con, cố gắng chui người vào thì vẫn có thể lọt qua được.
Bọn họ chui qua cái lỗ này, đứng ở bên trong viện của mẹ mìn.
Tiền viện là nơi ở của đám mẹ mìn, còn có thể nghe được tiếng ngáy phát ra từ đó.
Ba người liếc nhau, Khấu Đông nói: "Đến hậu viện trước chứ?"
Hai người Tống Hoằng đều đồng ý, lén lút sờ soạng đi dọc theo chân tường về phía sau.
Mặt sau là một cái kho củi, bên trong chồng chất rất nhiều rơm củi, ở giữa còn có hai gian phòng đơn nhỏ độc lập đã khóa chặt lại, cửa khóa cực kỳ chặt chẽ.
Đi đến gần, bên trong truyền ra âm thanh của một người phụ nữ đang dỗ dành trẻ con.
"Ngủ đi nha, ngủ đi...."
Chỉ có một gian phòng không hề có động tĩnh gì.
Khấu Đông lấy ra một dây kẽm mỏng từ trong túi, quen thuộc ngồi xuống ở cửa.
Mặc dù đã từng nhìn thấy tư thế này của y nhưng khi thấy lại lần nữa vẫn khiến cho người ta phải kinh hoàng, Tống Hoằng hạ giọng nói: "Cậu lại cạy khóa đấy à?"
Khấu Đông gật đầu, dây kẽm chọc ngoáy qua lại ở bên trong lỗ khóa.
"Nhưng chưa chắc đã mở được, tôi cũng chưa thử cách này được mấy lần ——"
Lời còn chưa dứt thì đang nghe thấy âm thanh lách cách nhẹ vang lên, mở khóa.
Tống Hoằng: "....."
A Tuyết: "....."
Diệp Ngôn Chi: "....."
Khấu Đông dừng lại trong chốc lát rồi sửa lại lời định, uyển chuyển nói: "Thi thoảng vận may cũng tương đối tốt."
Thực sự thì y không phải cái loại trộm cắp gì đâu nhá.
Thoạt nhìn qua thì tâm tình của Tống Hoằng có vẻ phức tạp, nửa ngày sau mới nói: "Không sao đâu, tôi hiểu mà."
Anh hiểu nhưng Khấu Đông không hiểu, cơ mà cảm thấy ánh mắt anh nhìn y đã có sự thay đổi.
Trông giống như đang nhìn một phần tử phạm pháp gây nguy hại đến an ninh xã hội vậy.
Cửa phòng bị kéo ra một khe hở nhỏ, ba người đều vội vàng chen chúc đi vào.
Phòng này không lớn, bỗng chốc bị bọn họ chen vào đến chật phòng.
Tống Hoằng nhỏ giọng: "Giẫm vào chân anh rồi!"
"Suỵt," Cô gái nhỏ rút chân về, vỗ thật mạnh lên người anh, "Đừng có mở mồm....! Có mùi máu tanh nồng thế, hình như bên trong có cái gì đó."
Trước mắt rất tối, không có một chút ánh sáng nào.
Tống Hoằng sờ soạng lấy một bao diêm từ trong túi ra, đánh một que diêm rồi chiếu về trước mắt.
Một lần chiếu sáng này thật sự hù dọa anh đến mức nhảy dựng lên, đột nhiên ném que diêm đi, cúi đầu văng một câu chửi tục.
"Đờ mờ...."
Một chốc kia nhanh quá nên cả hai người không thấy rõ, đều có vẻ hơi mờ mịt.
"Làm sao thế?"
Tống Hoằng nhìn chằm chằm một mảng đen tối nặng nề trước mắt, do dự vài giây mới đáp: "Mắt."
"Cái gì cơ?"
"—— Mắt." Tống Hoằng lặp lại, "Mắt đầy trên mặt đất...."
Nghe xong năm chữ này, tự dưng có một hình ảnh gây rung cảm mạnh mẽ hiện lên, không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
A Tuyết luôn gan dạ từ trước đến nay cũng không nói gì trong chốc lát, ngược lại Khấu Đông vẫn rất bình tĩnh, hỏi: "Là mắt người hay là mắt động vật?"
Tông Hoằng nói: "Nhìn không rõ."
Diệp Ngôn Chi ngồi trên vai Khấu Đông trả lời, "Là mắt của động vật."
Trái tim của Khấu Đông hạ xuống, nói với Tống Hoằng: "Vậy lại nhìn thêm lần nữa xem."
Tống Hoằng: "....."
Lá gan của con hàng này lớn thật đấy.
Nhưng lời Khấu Đông nói đúng, dù sao thì cứ nán lại chỗ này lâu cũng không phải cách hay.
Anh lại sờ soạng lấy ra một cây diêm nữa, dùng chút sức lên tay rồi mạnh mẽ quẹt một đường bên cạnh hộp diêm ——
Một đốm lửa nhỏ bùng lên, phản chiếu lại sắc mặt nhợt nhạt của cả ba người, cũng chiếu sáng một khoảng nhỏ ở xung quanh.
Trong nháy mắt nhìn qua, cô gái nhỏ cũng phải hít một hơi thật sâu.
Tống Hoằng nói không sai chút nào cả, đầy đắt toàn là mắt.
Những tròng mắt này rơi rụng đầy đất, chi chít dày đặc, thoạt nhìn qua tưởng như một kiểu trang trí đặc biệt nào đó.
Trong góc còn chất đống một đám đồ vật cùng với lông tóc rối tung, tất cả đều gom vào cùng một chỗ đấy, chỉ là màu sắc của các bộ lông này khác nhau, khi nhìn kỹ thì mới nhận ra cái đống chồng chất kia đều là đầu của động vật.
Có một đống được xếp không vững chắc, nó lộc cộc lăn thẳng từ trên xuống, mãi cho đến cạnh chân của A Tuyết thì mới dừng lại.
Con ngươi của nó trợn to, giống như đã chết không nhắm mắt.
Lúc này A Tuyết đã giữ được bình tĩnh, dùng chân lật cái đầu kia lại, nói: "Là đầu chó."
"Vẫn chưa bị lột da," Khấu Đông nói, "Đoán chừng là muốn gom lại bán lấy tiền."
Cô gái nhỏ gật đầu, lại nói: "Chỉ là nơi này khiến cho tôi có cảm giác hơi kỳ quái.
Chúng ta lại tìm kiếm thêm đi, không nhất định chỉ có mỗi như này."
Ba người cầm diêm, cẩn thận tránh mấy vệt máu khô trên mặt đất, tìm kiếm lục lọi bên trong.
Khi lục tìm đến trong cùng, đột nhiên tay của Khấu Đông chạm phải một thứ gì đó, là một cái hộp gỗ rất cứng rắn.
Y cầm nó lên nhưng hộp gỗ lại không hề di chuyển.
"Giúp một tay với."
Y nói với Tống Hoằng.
Tống Hoằng cũng thò tay xuống, cả hai người mất không ít sức lực mới có thể nhấc hộp gỗ kia lên.
Thì ra cái này không phải là một cái hộp gỗ, nhìn độ lớn nhỏ của nó càng giống với một nửa cái quan tài hơn —— nhưng mà dùng làm quan tài thì hơi ngắn, không thể chứa nổi một người trưởng thành.
Nắp trên chi chít đều là đinh sắt, không biết đã đóng bao nhiêu cái đinh, cái nào cũng phải dài bằng bàn tay, tất cả đều được đóng chặt vào quan tài.
Diệp Ngôn Chi: "Cẩu huyết lâm đầu, đinh sắt phong hồn.
Bọn chúng sợ cái này."
Khấu Đông: "Mở ra nhòm thử không?"
Tống Hoằng cẩn thận kiểm tra lần lượt, trả lời: "Muốn mở ra được chỉ sợ hơi tốn sức lực.
Phía trên đây đóng nhiều đinh lắm nên rất khó để cạy ra."
Hơn nữa bây giờ bọn họ đang ở địa bàn của người khác nên không thể tạo ra tiếng động quá lớn.
Nhỡ đâu bị đám mẹ mìn nghe thấy phát hiện thì lại vướng thêm phiền phức.
Khấu Đông nghe xong lời này thì dứt khoát vòng hai tay, trực tiếp ôm thẳng quan tài kia lên.
Tống Hoằng: ".....?"
Muốn làm cái gì đấy?
Khấu Đông: "Nếu ở đây không thể mở được cái hòm này, vậy thì chúng ta đành mang nó đi thôi."
Tống Hoằng sững sờ ngu người.
Mang nó đi á???
"Đổi chỗ khác có thể mở hòm," Khấu Đông nói, "Đây có thể là đạo cụ mấu chốt, tuyệt đối không bỏ lại chỗ này."
Thực ra thì y nghi ngờ đây chính là hài cốt của thiếu niên, bởi vì quan tài này ngắn hơn so với bình thường một đoạn.
Đương nhiên trong phòng này đa số đều là trẻ con, thân hình vốn sẽ không cao nên quan tài cũng không cần phải lớn.
Chỉ là Khấu Động nhìn độ rộng của quan tài này, trong lòng y cảm thấy đây có thể thuộc về thiếu niên kia ——