Những gì Tống Hoằng nói sau đó Khấu Đông nghe không còn rõ nữa.
Y làm như không có chuyện gì xảy ra mà thả lỏng chiếc điện thoại đang nắm chặt trong tay ra, cảm giác bàn tay mình hơi rịn mồ hôi.
Khấu Đông trừng mắt nhìn mỹ nhân xà.
Mỹ nhân xà đối với thứ y đang cầm không có phản ứng gì, chỉ nâng người lên dùng chóp đuôi câu lấy một cái rổ trúc đưa tới trước mặt y.
Khấu Đông liếc mắt nhìn, bên trong rổ trúc đựng mấy cái bánh hấp, còn có cả một gói bánh đậu xanh tráng miệng.
"Ăn trước đi," Mỹ nhân xà nói, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, đôi đồng tử màu nâu của hắn chưa từng rời khỏi Khấu Đông, lần nữa nó biến hóa thành đồng tử vàng dựng thẳng của loài rắn, "Không sẽ bị đói đó."
Khấu Đông không có khẩu vị ăn uống lúc này, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của hắn đành cầm lên một cái bánh.
Y không dám ăn thật vì sợ NPC này động tay động chân vào bánh, chỉ giả vờ cắn một miếng.
Mỹ nhân xà ở bên cạnh trông, hắn đưa ấm nước qua ra hiệu cho y uống một ngụm.
Bên ngoài mành cửa, người dân và đường phố cũng dần thưa thớt rồi biến mất, chậm rãi đập vào mắt là một màu xanh lục trải dài đến thê lương.
Xe ngựa có vẻ như đã đi khỏi thị trấn, chạy càng ngày càng xa.
Khấu Đông hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"
Mỹ nhân xà rũ mái tóc đen tựa như vải satanh của mình xuống, nghe xong lời này hắn làm ra vẻ mặt cười nhưng chẳng phải cười, hỏi ngược lại: "Thiếu gia muốn đi đâu?"
Khấu Đông nghĩ thầm, đâu chẳng được, chỉ cần anh mang tôi ra khỏi cái thôn trấn quỷ quái này là ok.....
Chân trời nào thì ai quan tâm chứ.
Tui chỉ cần thoát khỏi cái trấn Đào Nguyên này là xong.
Mà đáng tiếc, ngay sau đó mỹ nhân xà nói: "Chúng ta vẫn chưa thể rời khỏi trấn này, nhưng ở đây thì tiên sinh cũng không thể tìm tới đâu."
Khấu Đông thất vọng cực lớn, y không kiềm được thốt lên: "Sao không thể rời khỏi trấn này?"
Mỹ nhân xà nhẹ nhàng bật cười hai tiếng.
Đuôi hắn cuốn lấy vài sợi tóc của Khấu Đông, ung dung thong thả đáp: "Đúng vậy nhỉ, tại sao chứ?"
Khấu Đông cẩn thận suy nghĩ, cũng hiểu ra: "Anh sợ ngài ấy canh ở cửa trấn hả?"
Bấy giờ tất cả thành viên trong đoàn xiếc thú đều đã lấy lại được tro cốt từ chỗ mẹ mìn, bọn họ hoàn toàn không bị trói buộc linh hồn ở đây nữa, việc chạy trốn khỏi trấn Đào Nguyên cũng rất dễ dàng.
Lấy tính cách của Diệp Ngôn mà đoán thì sau khi phát hiện mỹ nhân xà mang Khấu Đông đi, hắn chắc chắn phải có biện pháp bắt y về.
Đến lúc đó thì lối ra khỏi đây chính là nơi đứng mũi chịu sào đầu tiên.
Mỹ nhân xà không hy vọng mình có thể lừa Diệp Ngôn mang người chạy được lâu dài.
Đứa nhỏ này được Diệp Ngôn để ý nhiều, trong lòng hắn rõ như kính, muốn từ trong miệng cọp cướp đồ ăn....
Nếu không có hơn một ngàn kế hoạch từ trước đó thì sao có thể thành công chứ?
Hắn ngâm nga một khúc nhỏ, không một chút gì gọi là hoảng hốt, cực kỳ thong thả nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mai hơi rối bên tai Khấu Đông.
Hơi thở phả vào tai, lạnh lẽo khiến người ta rùng mình dữ dội, run rẩy từ đầu đến chân.
Mỹ nhân xà trầm giọng nói: "Thiếu gia quả nhiên là một người thông minh."
Câu này nghe xong, cứ như là đang được khích lệ.
Khấu Đông nhíu mày, nói: "Nếu như anh cứ ở trong trấn thì trước sau vẫn bị phát hiện thôi."
Dù sao cũng là Diệp Ngôn, thủ đoạn của BOSS cuối không phải là trò đùa được.
Diệp Ngôn....
Khâu Đông ngẫm đến dáng vẻ nổi trận lôi đình của đối phương đã thấy da đầu mình tê dại —— Diệp Ngôn vốn là rất thương y, hắn tuyệt đối sẽ không tiến hành thí nghiệm thải sinh với y.
Nhưng lần này y chạy đi như vậy thì không chừng cũng sẽ bị bắt rút người gỗ.
Biết đâu còn chặt nát bét tên mãng xà hoàng kim này thành bọt nước ấy chứ.
Mỹ nhân xà lắc đầu, hắn nói: "Không sao, người ta đã nói rồi, trời tối dưới đèn, không còn chỗ nào an toàn hơn trấn Đào Nguyên này đâu."
Khấu Đông nghe xong trong lòng hơi gấp gáp, vậy thì sao được?
Ai thèm quan tâm cái thôn trấn này có an toàn hay không cơ chứ? Y chỉ muốn chạy ra ngoài thôi....
Y cố gắng thương lượng với NPC, "Anh thật sự không mang tôi ra ngoài được sao?"
Tiếng hát ngâm nga của mỹ nhân xà dừng lại một chút, đôi đồng tử dựng thẳng của hắn nhìn chằm chằm vào Khấu Đông.
Dưới ánh mắt chằm chằm này Khấu Đông cảm giác mình đã thật sự biến thành con thỏ nhỏ lông trắng với đôi mắt đỏ rực —— con thỏ con có thể bị NPC trước mắt này dùng một tay túm lấy nhét vào miệng làm đồ ăn.
Khấu Đông: "......."
Trời ạ, thôi vậy.
Nhìn kiểu này có vẻ không ổn rồi.
Y ngồi về chỗ nhưng lại cảm giác xe đột nhiên dừng lại, bánh xe ngựa như bị cái gì cản lại kêu lên một tiếng cọt kẹt không chịu nổi sức nặng.
Người đánh xe trên trán lấm tấm mồ hôi, dùng sức quật lên con ngựa đằng trước, thúc giục: "Chạy đi! Chạy đi!"
Nhưng bất luận gã có đánh như nào thì con ngựa cũng không cất bước đi thêm xíu nào.
Nhìn kiểu này cứ như là nó vừa bước vào một vũng bùn và giờ đang bị vũng bùn đó dính chặt lấy móng.
Trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt thế này mà gã phu xe chảy ra một thân mồ hôi đầm đìa.
"Không đi được." Gã rít lên, một tay kéo lên tấm mành xe, "Không đi được rồi.....!cứ như gặp phải quỷ đả tường ấy."
Trên xe chỉ có một con quỷ chân chân chính chính đó chính là mỹ nhân xà.
Hắn liếc mắt nhìn đằng trước rồi lại lần nữa chuyển tầm nhìn qua gã phu xe: "Đưa roi cho tôi."
Phu xe thấy hắn quỷ quái vô cùng, sao mà dám nói nữa? Gã ngoan ngoãn đưa roi đang cầm trên tay cho hắn.
Mỹ nhân xà cũng không nhiều lời, hắn cuốn lấy cái roi rồi dùng sức vung ra —— không trung như có tiếng kim thạch tan vỡ, chợt con ngựa nhảy ra đằng trước một cái, mạnh mẽ chạy đi.
Toa xe lay động, Khấu Đông cũng ngã trái ngã phải, thiếu chút nữa là nhào cả ra ngoài.
Đuôi rắn nhọn hoắc của mỹ nhân xà ôm lấy y, trong thanh âm còn pha chút tiếng cười.
Chỉ là tiếng cười này không còn ôn hòa bình tĩnh như trước mà nghe vừa uy nghiêm vừa đáng sợ, nghe vào lạnh cả sống lưng.
"Muốn dùng chiêu đó ngăn ta lại ư....."
Khấu Đông với Diệp Ngôn Chi liếc mắt nhìn nhau, rõ ràng nhận ra hai vị NPC đang làm gì.
Xem ra thì bản lĩnh của mỹ nhân xà không kém bao nhiêu so với thiếu niên, nếu như hai con quỷ này thật sự đánh nhau thì chưa chắc ai thắng ai thua.
Nhưng việc này đối với y mà nói thì chắc chắn là việc tốt.
Khấu Đông lại bắt đầu hùng hục tính toán trong lòng.
Câu này nói thế nào nhỉ? —— Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Khấu Đông tuy rằng không được coi là ngư ông mà ngược lại không khác gì con cá bị người ta đặt trên thớt gỗ —— nhưng nếu hai người tranh nhau muốn giành lấy y thì chẳng phải y sẽ sống được thêm một lúc ư?
Xe ngựa lại lần nữa khởi hành, mỹ nhân xà phân phó: "Chạy ngay đi."
Con ngựa tung móng, chạy như mất mạng về phía trước.
Khấu Đông cũng đã bắt đầu có tính toán, lúc này y không chút biến sắc hỏi thăm mỹ nhân xà: "Nơi chúng ta muốn tới có sông không? Tôi hơi hơi thèm cá."
Biểu hiện của y chẳng khác nào mấy đứa nhỏ đang thèm thuồng cái gì đó, mỹ nhân xà cũng không nghĩ nhiều, hắn thuận miệng đáp: "Nếu như cậu thích thì sẽ có thôi."
Ngay sau đó Khấu Đông lại hỏi: "Vậy chúng ta sẽ đến chân núi ở ư?"
Nói là núi chứ thật ra tất cả trấn Sơn Hải này ngọn đồi nhỏ cao không quá 200 mét, nói cũng cảm thấy hơi mất mặt.
Mỹ nhân xà gật đầu, dễ nói chuyện ngoài tưởng tượng.
"Nếu cậu muốn thì chúng ta sẽ ở dưới chân núi."
"........."
Khấu Đông tự nhủ, anh hai à, đây là thời điểm mà chúng ta có thể nói chuyện thân mật như thế này sao....
Nhìn tư thế của người nọ dường như không phải muốn ở dưới chân núi mà giống như là muốn chôn người xuống chân núi thì có.
Toàn thân tỏa ra mùi vị tìm chết, nồng nặc kinh khủng.
Y nói với mỹ nhân xà mình muốn xuống xe để xè xè, mỹ nhân xà cũng không biến thái đến độ bảo y tìm một cái chai trong xe để đi vào nên mặc cho y đi xuống.
Khấu Đông không để hắn ôm mà tự mình trèo xuống xe, cà nhắc cà nhắc đi cả một đường.
Mãi đến khi y đi đến một mảnh đất hoang cách xa cái xe mới thôi.
Mỹ nhân xà đứng cách đó không xa trông chừng, cảnh cáo nói: "Đừng đi xa, cẩn thận có rắn đấy."
.......!Người anh em này, có con rắn nào khiến tui bận tâm lúc này hơn anh hả?
Dù sao thì những con rắn khác là muốn ăn tui còn anh muốn biến tui thành thỏ......
Khấu Đông không thèm nghe mà cách xa cái xe thêm xíu nữa.
Dùng cỏ che chắn, y lấy ra chiếc điện thoại di động cũ trong balo của mình.
Âm thanh của Tống Hoằng đầu bên kia vẫn hồng hộc nhưng đã bình tĩnh hơn nhiều so với lần trước, anh mở miệng hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
Khấu Đông cũng không nói rõ mình ở đâu.
Y đang ngẩng đầu đánh giá thì từ bên vai có một âm thanh lạnh nhạt cất lên: "Đi hai dặm về bên trái, rẽ vào đường mòn rồi đi thẳng về trước ba dặm......"
Hắn thuật lại đoạn đường mà họ vừa mới đi.
Khấu Đông lúc này mới nhớ ra là nhãi con nhà mình có trí nhớ siêu tốt, căn bản có thể xem như hoa tiêu dẫn đường.
Y lập tức nhỏ giọng báo lại địa điểm của mình đang ở cho đồng đội.
Âm thanh bên kia của Tống Hoằng có vẻ kích động hơn, nói: "Vậy là cậu đang ở phía Nam của bọn tôi.
Cậu nhìn qua hướng Bắc xem có thấy đường không?"
Khấu Đông: "......"
Khấu Đông: "Chỗ nào cơ?"
Tống Hoằng: "Hướng Bắc!"
Khấu Đông trầm mặc một lát, thật lòng hỏi: "Bắc là chỗ nào?"
Tống Hoằng: "....."
Khấu Đông do dự nói: "Trên Bắc, dưới Nam, trái Tây, phải Đông...."
Tống Hoằng: "........."
Hả gì, cậu muốn thăng thiên luôn à?
Anh không trì hoãn nữa, nói chính sự: "Hắn đưa cậu ra ngoài để làm gì?"
Anh líu lưỡi, "Người kia ở trước mặt cậu và sau lưng cậu khác nhau hoàn toàn, cứ như là tên hai mặt ấy."
Tống Hoằng từng thấy Diệp Ngôn phát rồ lúc mà Khấu Đông không biết tại sao lại đột nhiên té xỉu trên giường.
Anh với A Tuyết bấm nhân trung nửa ngày cũng không làm