Suy đoán này làm người ta lạnh cả sống lưng.
Sau khi cẩn thận quan sát, dáng vẻ nằm trên đất của Hiểu Oánh cũng không giống như cái kén bị bỏ lại của một con sâu.
Tim của mọi người những giây này như ngừng đập, tiếng khóc đứt quãng của Tiểu Khải truyền tới.
Một hồi lâu sau Tống Hoằng mới thấp giọng nói: "Đừng để cậu ta khóc nữa."
Nếu suy nghĩ của bọn họ là đúng thì những tâm tình tiêu cực chính là điều kiện tử vong của phó bản này.
Tiểu Khải vốn mang trong lòng cảm xúc sợ hãi, nếu bây giờ cậu ta quá đau buồn, chỉ sợ mục tiêu tối nay chính là cậu ta.
Anh với Khấu Đông cùng nhau kéo người ra, tuy rằng việc này có chút tàn nhẫn nhưng dù sao cũng phải khuyên cậu ta bình tĩnh lại.
Những người đứng vây xem ai nấy đều cảm thấy sợ hãi, họ cố gắng giữ khoảng cách với cái xác đầy quái dị này, chỉ có A Tuyết dám ngồi xổm xuống cạnh thi thể, khẽ chạm vào đôi môi hơi hé mở của cô ta
Cô vuốt vuốt ngón trỏ rồi lại lặng lẽ đứng dậy mà không phát ra một tiếng động nào.
Cảnh sát lần này đến nhanh hơn so với lần trước, họ cấp tốc mang xác chết đi.
Tiểu Khải bị gọi đến đồn cảnh sát với tư cách là bạn trai của nạn nhân, còn dư lại người đàn ông đầu địa trung hải, lão vuốt vuốt đầu mình buồn rầu, Đao Ba không biết đi đâu mà không thấy.
A Tuyết vẫn đăm chiêu, đợi đến khi chỉ còn lại ba người bọn họ, cô giơ tay ra hiệu Khấu Đông nhìn vào bàn tay của mình.
Khấu Đông không hiểu lắm, hỏi: "Làm sao vậy?"
Y nhìn qua bàn tay vừa mịn lại vừa trắng nhưng có vài vết chai vì ngày thường làm việc nhiều của cô.
"Cô vừa mới bị thương à?"
"Không" cô bình tĩnh nói "Tôi đang muốn mấy anh nhìn rõ lớp bột phấn này."
"...?"
Bột phấn?
Nghe xong hai chữ này, hai người đàn ông tụm lại một chỗ, chằm chằm mấy ngón tay của cô.
Sau khi quan sát một lúc lâu mới nhìn thấy lòng bàn tay cô quả thực có dính một chút vụn bột phấn, giống như là màu trắng có hơi ngả vàng, cũng có chút giống với màu da lại còn mịn nên hơi khó thấy.
A Tuyết nói: "Cái này ở trên môi cô ta."
Tống Hoằng nhìn một hồi, hỏi: "Có khi nào là thức ăn còn sót không?"
Nghe có vẻ hợp lý nhưng cô lại lắc đầu, nói: "Mặt cô ta đã được rửa sạch rồi."
"?"
A Tuyết nói: "Cô ta đã tẩy trang rồi."
Hình ảnh ba chiều của game làm rất thực, tẩy trang cũng cần phải rửa mặt.
Tuy rằng không gây tổn thương gì cho da nhưng dù sao đây cũng là thói quen thường ngày của con gái.
Như vậy liền biết rõ cô ta nhất định đã bị giết hại sau khi rửa mặt sạch sẽ
Nhìn cô ta một lần là A Tuyết đã phát hiện ra điều này, Tống - thẳng nam - Hoằng nghi ngờ: " Vậy thì không thể ăn sau khi tẩy trang hả?"
"...."
A Tuyết không nói gì liếc mắt nhìn anh.
"Anh nghĩ vóc dáng của một người thường xuyên ăn đêm có thế này không?"
Tống Hoằng sờ sờ mũi, ngây người bảo không biết.
Cô cũng không có tâm tư đề giải thích cho anh hiểu khi phụ nữ muốn giảm cân có thể liều mạng đến mức nào, chỉ nói "Không giống như loại bột phấn bình thường, cũng không phải là mỹ phẩm.
Tôi cảm thấy, đây có lẽ là một manh mối"
"Ví dụ như là," cô nhẹ giọng nói, ngữ khí lạnh nhạt khiến người ta sởn cả tóc gáy, "Thứ đó ăn sạch cô ta, vậy thì nó sẽ chui ra từ đâu?"
Người Tống Hoằng nổi đầy da gà.
"Ý của em là..." Anh không ngờ việc lại có thể như này, nói "....!Từ trong miệng?"
Sự liên tưởng này khiến người ta cảm thấy không thoải mái chút nào, thậm chí còn có chút buồn nôn.
Khấu Đông nhớ đến cái cảm giác cổ họng mình bị thăm dò lúc nửa tỉnh nửa mê bất giác mím môi, nhận ra rằng đây có lẽ là bằng chứng cho suy đoán của A Tuyết.
Bên trong phó bản đúng là nơi mà những tâm tình tiêu cực của họ sinh sôi nhanh chóng.
Sắc mặt Tống Hoằng tái xanh, hiển nhiên trong đầu đã tưởng tượng ra vài hình ảnh.
Anh nhìn Khấu Đông nói: "Vậy người xuất hiện trong ký túc xá của chúng ta hôm nay...."
Chẳng lẽ cũng không phải là người?
Khấu Đông gật đầu, không có phản ứng gì lớn:"Có lẽ là vậy."
"...." Tống Hoằng nhìn y, trong lúc nhất thời không biết nên khen cậu dũng cảm hay có một trái tim mạnh mẽ.
Nghĩ đến cảnh bất kể lúc nào cũng có thể có thứ gì đó chui từ trong xác chết ra tập kích người này, để lại dấu vết trên cổ người này và đây chính là cách người nọ phản ứng???
Có lẽ là vậy???
Là cái kiểu thái độ gì vậy trời?
Khấu Đông cũng rất là vô tội, "Không thì sao? Tôi cũng muốn sợ hãi lắm chứ, nhưng càng sợ thì chết càng nhanh hơn thôi."
Vốn dĩ y là mục tiêu mà các NPC nhắm đến, nếu y biết đường bình tĩnh, giữ một cái đầu lạnh thì may ra sống dài thêm một chút.
Tống Hoằng không còn gì để nói, một lát sau mới quay về đề tài chính.
"Vậy bây giờ chúng ta phải để ý tới...." anh ta nói "Người có khả năng gặp nguy hiểm tiếp theo trong đêm nay."
Hôm nay lúc trên lớp không được an ổn, hầu như ai cũng bị những thảm án xảy ra liên tiếp này dọa sợ vỡ mật, mọi người cúi đầu lặng lẽ viết ra mấy tờ giấy nhỏ, thừa dịp thầy giáo không để ý mà ném tới ném lui.
Thầy giáo trong lớp cũng không mù, thấy bọn họ không tập trung thì cho đổi sang tự học, phát ra hai tờ bài thi cho bọn họ làm.
Còn lão thì ngồi trên bàn giáo viên chữa bài tập hôm qua của học sinh.
Trên cổ Khấu Đông quấn mấy vòng khăn quàng cổ, chôn cằm vào trong lớp vải kẻ sọc dày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.
Y không có làm bài mà cúi đầu sắp xếp lại manh mối, chợt nghe thấy thầy giáo trên bục giảng quay mặt ra hành lang bắt chuyện: "Thầy Tư xong việc rồi à?"
Khấu Đông ngẩng đầu, trùng hợp nhìn thấy bóng dáng kia dừng lại ở cửa.
Vị giáo viên trẻ tuổi lạnh nhạt nói: "Ừ, buổi cố vấn tâm lý vừa mới kết thúc."
"Vất vả cho cậu quá." Lão thấy hắn dừng bước nói chuyện với mình đúng là có chút thụ sủng nhược kinh – vị giáo viên tâm lý này có gia cảnh rất tốt, vốn là học tập ở nước ngoài mới về nước, giờ tới trường dạy học cũng chỉ để cho vui.
Hơn nữa thái độ của hắn với người khác lúc nào cũng ôn hòa bình thản, lão còn tưởng đối phương không tiếp lời mình, "Hai ngày nay nhiều việc xảy ra quá, hù chết mấy đứa nhóc này..."
Giáo viên tâm lý ừ một tiếng, đôi mắt nhạt màu giấu sau lớp kính nhẹ nhàng liếc mắt vào bên trong phòng học
"Lớp thầy Triệu đang tự học à?"
"Không hẳn, là do mấy đứa nó có nghe cũng chẳng vào."
Khóe môi giáo viên tâm lý hơi nhếch lên như đang cười.
Hắn mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, dáng người cao lớn và thon dài, màu sắc cũng cực kì hợp với đôi đồng tử.
Nhưng trong chốc lát, hắn thu lại ánh mắt, hơi hạ thấp người, "Vậy tôi đi trước."
Hắn cất bước đi về hướng phòng làm việc của mình.
Còn chưa đi đến cầu thang đã nghe thấy tiếng thở dốc ở phía sau, "Thầy Tư!"
Giáo viên tâm lý quay đầu lại nhìn thiếu niên đang chạy tới chỗ mình, thân thể thiếu niên 16, 17 tuổi chưa trưởng thành, khung xương còn mảnh mai, có lẽ là sợ lạnh nên trên cổ còn quấn thêm một cái khăn quàng cổ, chiếc tua rua nhỏ của khăn quàng rũ xuống đồng phục của y.
Giáo viên trẻ tuổi nhìn y, hắn đưa tay vuốt nhúm tóc rối tung trên đầu Khấu Đông khiến chúng nó ngoan ngoãn xẹp xuống.
"Làm sao vậy?" Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngẩng cao lên của cậu "Có việc gì à?"
Hô hấp của Khấu Đông còn chưa ổn định lại, cơ thể trập trùng theo nhịp thở gấp.
Từ góc độ của người đàn ông còn có thể thoáng nhìn thấy một mảng da thịt trắng như tuyết lộ ra bên dưới lớp khăn quàng cổ, y mím môi, vẻ mặt có chút do dự nhưng rồi vẫn gật gật đầu, "Có ạ."
"Cơ mà chỗ này thì không tiện nói," không chờ hắn đặt câu hỏi, y đã nhanh chóng bổ dung, "Thầy ơi....!Vào phòng thầy nói chuyện được không ạ?"
"...."
Xung quanh trở nên yên lặng trong chốc lát.
Ngay lập tức, giáo viên trẻ tuổi khẽ cười, lặp lại: "Em muốn vào phòng làm việc của tôi ư?"
Trực giác động vật nhỏ của Khấu Đông bật ra, trong lòng y không kiềm được mà chửi người trước mắt này nghìn lần, cuối cùng y nuốt nước miếng và gật đầu không do dự.
"Em có chuyện muốn hỏi thầy mà," y nhẹ giọng nói "Em không được chào đón ạ?"
"Sao lại thế được."
Nụ cười trên khóe môi người đàn ông tựa như sâu thêm đôi chút, bàn tay đang vuốt tóc y nhẹ nhàng trượt xuống, vuốt nhẹ chiếc cổ nhỏ mảnh mai của Khấu Đông.
"Chỉ cần em muốn đến," hắn thấp giọng nói," Cánh cửa nơi này luôn rộng mở đón chào em."
Khấu Đông cảm giác được hắn đang đè nén hô hấp của mình, cứ như là một ngọn lửa cháy bị bọc lại trong tảng băng, khiến y không nhịn được muốn quay đầu bỏ trốn.
Không được, Khấu Đông thầm nhắc nhở bản thân.
Manh mối trong tay của bọn họ quá ít, khi có cơ hội kết thân cùng NPC then chốt thì y không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
Ánh mắt lúc y nhìn người đàn ông chậm rãi thay đổi, như là nhìn manh mối hình người biết đi.
Văn phòng của giáo viên tâm lý ở tầng trên cùng.
Nhà trường rất coi trọng công tác giáo dục tâm lý, để tạo sự thuận tiện đối với việc cố vấn tâm lý cho học sinh nên phòng làm việc của hắn được tách riêng biệt ra, bên trong trừ hắn ra thì không còn người thứ hai.
Người đàn ông vặn tay nắm cửa, đưa tay mời Khấu Đông đi vào, Khấu Đông không vội đi vào, trước tiên y thò đầu vào nhìn ngó xung quanh.
Cách bài trí trong phòng không có gì là cầu kỳ, chỉ có một cái bàn, ghế và sô pha.
Trên bàn làm việc chất đầy tài liệu, rèm cửa sổ kéo lại kín mít che lại ánh nắng bên ngoài, chỉ có một cái đèn bàn phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Trên ghế sô pha để vài cái gối ôm chubby, bên cạnh là cái kệ được đặt một hàng xương rồng nhỏ, rất dễ dàng khiến người ngồi cảm nhận được sự ấm áp dễ chịu.
"Ngồi đi."
Người đàn ông xoay người rót cho cậu một ly sữa bò nóng.
Khấu Đông ngồi trên chiếc ghế sô pha hạt đậu màu vàng, không kìm được quan sát xung quanh.
Y không phát hiện ra điều gì đặc biệt ngoại trừ bức tranh có chút kỳ dị trên tường, thoạt nhìn như có mấy con mắt đen xì đang chằm chằm theo dõi y.
Nhìn một lúc lâu Khấu Đông mới phát hiện đó không phải con mắt mà là hoa văn trên cánh bướm.
Con bướm khổng lồ yên lặng nằm trên tờ giấy, đầu cánh của nó hơi dựng lên cứ như là một giây sau có thể thoát ra khỏi bức tranh mà bay ra ngoài.
"Em thích bức tranh này?"
Giọng người đàn ông nghe trầm ấm, xa xa gần gần như tiếng ca trên gác xép, hồi lâu sau mới truyền vào trong đầu y.
Khấu Đông không nói thích cũng không nói ghét, hỏi ngược lại hắn: "Thầy thích bươm bướm ạ?"
"Em không cảm thấy nó đẹp sao?" Giáo viên tâm lý ngồi xuống đối diện y, vắt chéo đôi chân thon dài, "Sở hữu một đôi cánh xinh đẹp vậy mà."
Tay hắn gõ vào thành ly, nhìn thiếu niên đang đăm chiêu trước mắt, hỏi: "Em có điều gì muốn nói với tôi?"
Khấu Đông liếc mắt nhìn hắn, chủ động mở khăn quàng cổ ra.
Không còn khăn che chắn, dấu tay cực kỳ bắt mắt trên cổ lộ ra, nhìn thoáng qua là có thể thấy được.
"Là cái này ạ," Mi mắt y run rẩy, vẻ mặt có chút sợ sệt, "...!Thầy nhìn thấy không?"
"Nhìn thấy."
Giáo viên tâm lý hơi nheo mắt, thân thể hơi nghiêng về phía trước, bình tĩnh nói, "Ngẩng đầu lên một chút nào."
Khấu Đông nghe lời nâng cằm lên, cái cổ đầy những dấu ấn xanh tím hoàn toàn lộ ra.
Ngón tay người đàn ông chạm nhẹ vào chỗ ấy, hắn mơn trớn vuốt ở ngoài rìa cổ, giọng nói cổ quái, "Sao lại không cẩn thận thế chứ."
Tay hắn bỗng nhiên hướng lên khóe miệng Khấu Đông.
Nó vẫn còn đang sưng, đỏ lên bất thường
"Nơi này." Hắn ấn ấn, nhẹ giọng nói " Nơi này...!cũng bị làm?"
Chữ "làm" thốt ra từ trong miệng hắn khiến cho không khí xung quanh kỳ dị hẳn lên.
Khấu Đông hơi co người lại về sau, trả lời: "Vâng."
Giáo viên tâm lý vẫn cứ ấn lên khóe môi của y, hắn nói: "Liếm đi."
"...?"
"Liếm đi." Người đàn ông nhắc lại, "Tôi muốn biết, đây có phải dấu vết tự em tạo ra không."
"..."
Khấu Đông suýt chút nữa là nhảy dựng lên.
Nhưng cậu lúc này đang bị hắn áp chế, bầu không khí hơi khó nói, ánh mắt nhạt màu đằng sau lớp kính nhìn cậu hình như vừa lóe sáng.
Ma xui quỷ khiến như thế nào mà y lại nghe lời hắn, lè lưỡi liếm qua nơi đang bị hắn chạm vào.
Tay của người đàn ông cũng không tránh khỏi mà bị liếm tới, xúc cảm ướt át nhẹ nhàng lướt qua.
Hắn buông người trước mặt ra, nhẹ nhàng đứng dậy
"Tốt lắm." Hắn lạnh nhạt nói, giống như lúc nãy chỉ là để nghiệm chứng cho khả năng này "Hẳn là vậy rồi."
Khấu Đông: Ha ha
Tui chỉ thấy anh đang ăn không nói có.
Y nói: "Thầy ơi, em không thể tự làm mình ra như này được."
"Tại sao lại không?" Giáo viên tâm lý bình tĩnh nói: "Em không cũng không biết thói quen sau khi ngủ của mình là gì mà.
"..."
Cứ xạo đi, có ai bóp cổ mình đến nghẹt thở như này không anh trai?
Khấu Đông lúc đầu cũng không chắc chắn lắm nhưng mà vào lúc này thì y xác định được rồi.
Y nhìn cái người đang chơi xấu giả bộ vô tội, quen cửa quen nẻo ăn đậu hũ của mình — chuyện này nếu mà không liên quan đến hắn thì Khấu Đông thề sẽ vặt đầu NPC chính của phó bản này xuống làm bóng để đá.
Chắc chắn này là cái nồi của anh hai NPC đây chứ sai sao nổi!
Ngoại trừ tên NPC này ra thì còn ai biến thái được đến thế?
Trong lòng y đã nắm chắc, nhưng không thể nói ra được, chỉ hỏi: "Thầy cho rằng em tự tạo ra vết thương này?"
Giáo viên tâm lý thoáng cười, nói: "Tôi không có nói như vậy."
Khấu Đông càng cảm thấy bứt rứt.
"Nhưng nếu như em cảm thấy không an toàn." Giáo viên tâm lý ngả người ra đằng sau, "Vậy thì một là không ở trong ký túc xá nữa."
Khấu Đông: "..."
Khấu Đông: "???"
Trong lòng y bắt đầu có linh cảm không tốt.
Quả nhiên, một giây sau giáo viên tâm lý chầm chậm nói: "Hai là, tới ở cùng tôi."
Khấu Đông: "!"
Linh cảm trở thành sự thật, y kích động đến mức chỉ muốn chửi vị NPC này —— làm người có thể không biết xấu hổ như vậy sao!
Hắn tự mình làm ra nhiều việc như vậy, sau đó đề nghị y chuyển nơi ở?
Đây đâu chỉ là không cần mặt mũi nữa đâu, rõ ràng là một tên lưu manh.
Tên lưu manh nọ giờ đang ngồi ổn định, giống như là đang vô cùng đắc ý với đề nghị của mình: "Em cảm thấy thế nào?"
Khấu Đông cảm thấy đề nghị này chẳng ra làm sao.
Y cũng không phải người hiền hòa gì, lập tức phản bác lại: "Sao có thể làm như vậy được? Nếu có nguy hiểm gì xảy ra thì những bạn học khác phải làm sao ạ? Chẳng phải như vậy thì em đang đẩy họ vào nguy hiểm ư?"
Câu nói này quá mức đại nghĩa làm cho hắn nhất thời không biết nói gì, "Ừ...."
"Cái chuyện vô nhân đạo như vậy em không làm nổi!"Khấu Đông vỗ vào chân một cái, cuối cùng nói ra mục đích của mình: "Nếu không thì thầy đi cùng với bọn em tới phòng thể chất đi?"
Phòng thể chất là một nơi rộng, nó lớn đến mức có thể chứa tới mấy ngàn học sinh cùng mấy trăm giáo viên.
Tất cả mọi người mang chăn gối tới nằm dưới sàn là được.
Người nhiều như vậy, Khấu Đông cũng không tin là NPC còn có thể làm gì y.
Lông mày giáo viên tâm lý nhíu chặt, rõ ràng là hắn không hề thích đề nghị này.
Khấu Đông đang chiếm thế thượng phong, từng bước ép sát: "Được không ạ? Thầy Tư đã giúp đỡ chúng em nhiều như vậy rồi, thầy có thể nói với hiệu trưởng giúp chúng em thêm xíu được không?
Giọng nói của NPC dần dần mất đi cảm xúc: "Hiệu trưởng nhất định sẽ không đồng ý."
"Sao lại không!" Khấu Đông tốt bụng phá hỏng đường lui của hắn, "Giáo viên nào mà chẳng nghĩ đến học sinh đúng không? Chúng ta có thể cùng nhau viết thư gửi hiệu trưởng, chuyện này chẳng có gì to tát, hiệu trưởng tại sao lại không đồng ý? Không phải trường học luôn bảo sẽ lấy an toàn của học sinh đặt lên hàng đầu sao?"
Y liên thanh chém gió, người đàn ông hoàn toàn không xen được vào, chỉ có thể nhìn y biểu diễn.
Tất cả đường lui đều bị phá hỏng, giáo viên tâm lý nhìn vào y một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành đồng ý.
"Tôi sẽ đi nói chuyện cùng hiệu trưởng."
Ánh mắt Khấu Đông đầy nhiệt tình: "Được, thầy quả thật là một người thầy tốt!"
NPC: "..."
Sao hắn cứ có cảm giác là mình đang bị lừa...
Khấu Đông đàm luận xong đại sự thì vui vẻ trở về.
Đợi đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, giáo viên chủ nhiệm thông báo, đề nghị tất cả học sinh đi đến phòng thể chất.
Chuyện này chẳng bao giờ xảy ra, đám học sinh lập tức quên đi việc vừa có hai người chết, tất cả đều hưng phấn bàn tán.
Đợi đến giờ đi ngủ, người nào người nấy ôm chăn với gối xếp thành hàng dài lớn trong phòng thể chất.
Phòng thể chất đã được chia thành từng khu vực, Khấu Đông chọn một nơi khuất để nằm xuống, trái phải đều có người cũng khiến y thấy an tâm hơn phần nào.
Tống Hoằng nằm ở ngay bên cạnh y còn đang suy nghĩ về việc bột phấn.
A Tuyết và anh thấp giọng thảo luận, một miếng bột nhỏ được bọn họ gói cẩn thận trong giấy, thỉnh thoảng lại được lôi ra