Không biết qua bao lâu, Khấu Đông bắt đầu nghe được một tiếng khóc lóc mơ hồ, nghe có vẻ đau muốn chết, tiếng khóc ấy xuyên thẳng qua màn đêm tối.
Trong đêm lại vang lên một tiếng cười khe khẽ, dường như là tiếng bướm đập cánh.
Y vội vàng nhảy khỏi giường, chạy xuống lầu với Diệp Ngôn Chi.
Trên đất lấm ta lấm tấm máu, không biết lúc đó máu bắn cao tới đâu mà ngay cả chụp đèn trên trần cũng dính màu nâu nhàn nhạt.
Kỳ quái là động tĩnh lớn như vậy nhưng không một học sinh nào chạy ra.
Vết máu này thực sự làm người ta giật mình, tim Khấu Đông không khỏi nảy lên, y liếc mắt nhìn Diệp Ngôn Chi.
"Vào trong chứ?"
Diệp Ngôn Chi gật gật đầu.
Hắn đẩy cửa phòng ngủ của Đao Ba ra, Khấu Đông không kìm được lòng nhắm chặt mắt.
Lúc này, y nghe thấy tiếng vỗ cánh, nó hơi quấn quanh người rồi nhẹ nhàng khoan thai đi ra ngoài cửa.
Rèm cửa sổ trong phòng được kéo kín lại, không có một tia sáng nào lọt được vào trong, trong bóng đêm chỉ có một màu trắng chói lọi.
Một thi thể lẳng lặng nằm trên đất trông như một con sứa lớn mờ ảo.
Chỉ là trên người nó toàn máu, thậm chí còn lan khắp mặt khiến y nhìn không rõ khuôn mặt.
Khấu Đông ngồi xổm xuống, y nhẫn nhịn cơn buồn nôn mà đưa tay lau mặt hắn, còn chưa đợi y động tay thì Diệp Ngôn Chi đã giành trước một bước, hắn thay y làm công việc này.
Không biết là hắn lấy đâu ra một cái khăn vuông chậm rãi chùi sạch vết bẩn trên mặt thi thể.
Trên đó có một vết sẹo cực sâu.
Đao Ba khi chết còn đang trừng mắt, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ như vừa thấy quỷ.
Môi của gã mở to, đây là nơi mà con quái vật chui ra sau khi nó ăn uống chán chê xong.
Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Khấu Đông lúc này cũng hạ xuống.
Không phải A Tuyết.
Người chết là Đao Ba.
Y đi qua thi thể trắng bệch thì thấy được cô gái vừa trong phòng rửa tay đi ra.
Thanh đao nhiễm máu đỏ tươi vẫn còn vứt trên nền đất, A Tuyết cẩn thận lau khô vết nước trên tay chợt nâng mắt nhìn bọn họ.
"Giải quyết xong rồi," Cô bình tĩnh nói, "Gã đã chết."
Khấu Đông hỏi: "Cô cảm thấy thế nào?"
"Tốt vô cùng," Cô gái bước qua thanh đao, lạnh nhạt nói, "Lá gan của gã còn nhỏ hơn so với những gì tôi nhớ.
Tôi mới động có mấy đao mà gã đã sợ tới nỗi chọc chúng tỉnh dậy rồi."
Chợt, cô khẽ cười.
"Cũng đúng, gã chỉ dám đùa bỡn tung hoành ở nhà."
Trái tim Khấu Đông vốn đang căng thẳng, có vẻ như cô đang nói về một chuyện không liên quan gì đến y.
Y mơ hồ hiểu ra cô đã làm gì, chỉ là cô dùng vật phẩm lấy được trong ao đổi thưởng để dồn Đao Ba đến đường cùng, khiến cho gã sinh ra nỗi sợ hãi.
Cuối cùng cảm giác sợ hãi này biến thành đồ ăn cho quái vật, Đao Ba trở thành cái kén cho nó.
Nói thì dễ dàng nhưng bắt tay vào làm mới thấy khó khăn đủ chỗ, điểm quan trọng là từ đầu đến cuối A Tuyết luôn phải duy trì bình tĩnh, cô không được để sự thù hận khống chế bản thân.
—— Đương nhiên cô sẽ không bị ký sinh.
Đây thực sự là một trận chiến với chính bản thân cô, và đương nhiên là nó vô cùng khó khăn.
Quần áo trên người cô đã bị mồ hôi thấm ướt, thái dương lấm tấm nước, ánh mắt dừng lại ở người nằm dưới đất.
Người này nằm ngửa, yếu ớt tới độ động nhẹ vào cũng có thể rách ra, cùng với cái người hùng hùng hổ hổ, uống rượu say là túm lấy đồ vật xung quanh để đánh cô thì hoàn toàn như hai người khác nhau.
Gã đàn ông khi đó suốt ngày lải nhải bảo hối hận vì gặp phải một kẻ hám tiền như bà....
Mất mặt mũi, không dám đối mặt với tổ tiên.
Câu nói đó thành câu cửa miệng của gã ta, mỗi khi không còn gì để nói gã đều nói với mẹ cô như vậy, mẹ cô cũng không dám phản bác, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã uống rượu rồi chơi bài.
Có những lúc chơi được lời gã ta còn ngân nga vài câu, những khi gã bị thua lỗ thì không nói một lời, nửa đêm kéo lại cô xuống giường đánh.
Trên tường in vết toàn là tàn thuốc của gã đàn ông đó, trong phòng ngập tràn mùi hôi của rượu.
Có lẽ, gã đàn ông này chỉ nhớ đến việc gã còn một cô con gái là cô vào đúng một lần khi đang chạy trốn khỏi khoản nợ vay nặng lãi.
Khi đó gã đàn ông bị người đòi nợ thuê đè xuống đất cắt một đao, lúc đó gã mới nhớ ra mình còn có một cô con gái, còn cả vợ mình, cả hai đều có thể dùng để trả nợ.
Gã có vợ có con gái, sao có thể nghèo rớt mùng tơi được chứ?
Ngón tay A Tuyết hơi run lên, bỗng nhiên siết chặt lại.
Hiện tại dáng vẻ của Đao Ba không còn giống trong quá khứ của cô nữa, tất cả như bị đảo ngược.
Giun dế.
Trong lòng cô vui sướng như chưa bao giờ được vui như vậy, cô cất đao vào balo, nói: "Về thôi."
*
Cô trực tiếp về ký túc xá nữ ngủ, Khấu Đông thấy sắc mặt cô không thay đổi gì cũng cảm thấy cô nàng này quả thật quá trâu bò.
Tuy rằng không phải là cô trực tiếp giết nhưng ít nhiều cô cũng có công lao gián tiếp, hiện tại xác chết vẫn nằm trên sàn nhưng cô gái nhỏ thậm chí còn chẳng tỏ ra sợ hãi hay kinh hoàng, trái lại cô rất bình tĩnh, không khác gì vừa tiện chân đá đổ cái thùng rác, không xứng đáng được dựng lên.
Điều này đòi hỏi tinh thần mạnh mẽ đến cỡ nào chứ?
Một người như vậy mà Tống Hoằng còn lo lắng, đúng là mỡ lợn làm mù lòng người.
[1]
[1] Người không nhạy cảm, cảm giác với những thứ bên ngoài được gọi là mù mỡ, ý nói: không giác ngộ hoặc mất lương tâm.
Lúc y với Diệp Ngôn Chi trở về, Tống Hoằng cũng bị tiếng động làm tỉnh giấc nên vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cửa, trùng hợp đụng vào hai người.
"Xảy ra chuyện gì thế? —— A Tuyết đâu? Sao không thấy người?" Anh nói xong lại nhanh chóng muốn đi ra ngoài, "Không phải là em ấy đi thật rồi chứ?"
Khấu Đông đưa tay cản anh lại, lắc lắc đầu, "Không có chuyện gì."
Tim Tống Hoằng vẫn lơ lửng chưa hạ xuống, hỏi: "Lời này là ý gì?"
"Thật sự không có chuyện gì." Khấu Đông kể lại chuyện vừa rồi bằng vài câu ngắn gọn, "Cô ấy vượt qua rồi."
Tống Hoằng: ".........."
Tống Hoằng: "!!! "
Tống Hoằng chậm rãi ngẫm nghĩ ý của câu nói này.
Ánh