[Tiểu Phúc Điệp: bướm may mắn]
Xương cánh vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nó mềm mại rủ xuống sau lưng, nhưng hình dạng đại khái thì cũng nhận ra được.
Đó là một đôi cánh thuộc về kẻ săn mồi, mỏng manh mà rực rỡ, ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ chiếu vào càng làm nó trở nên lộng lẫy, phản chiếu lại vài tia sáng nhỏ vụn.
Làm người lóa mắt.
Ngón tay Diệp Ngôn Chi nhẹ nhàng chạm vào nó, hắn vuốt ve đôi cánh mềm mại mỏng manh như sa tanh, lúc bị chạm phải, Khấu Đông run người.
"Đừng động," y nhỏ giọng nói, cảm giác bị hắn chạm vào cánh như có dòng điện chạy qua kích thích khiến da đầu y tê dại, theo bản năng hơi co vai lại tránh né bàn tay kia, "Cứ kỳ kỳ sao ấy...."
Y còn chưa thấy phía sau lưng mình mọc thêm cái gì nhưng ba người phía sau lại thấy rõ ràng.
Sắc mặt Tống Hoằng đại biến, do dự không biết mở lời như nào, "Điềm Điềm...."
Khấu Đông từ giọng điệu của anh cũng nhận ra được cái gì đó.
"......Có cái gì?"
Y nâng mắt, không thèm nhìn người ngoài nữa, trực tiếp đưa mắt lia sang người mình tin tưởng nhất – Diệp Ngôn Chi.
"Lưng của ba, mọc ra cái gì hả?"
Diệp Ngôn Chi Không trả lời.
Hắn kéo tay thiếu niên chậm rãi dẫn dắt y, đưa tay y ra phía sau lưng tìm kiếm câu trả lời.
Chỉ một cái chạm nhẹ.
Xúc cảm mềm mại.
Cơ thể Khấu Đông lại không kiềm được mà co rụt lại, cho đến lúc này y mới biết được thân thể này có biến hóa gì.
Y mọc ra cánh.
Y kinh ngạc nhìn Diệp Ngôn Chi, nhất thời không biết nói gì, chỉ lẩm bẩm kêu lên một tiếng: "Nhãi con...."
Vẻ mặt đông như đá của thiếu niên lúc này đột nhiên nhu hòa hẳn, hắn xoa xoa đôi cánh mỏng manh mới mọc ra để động viên.
"Không sao cả."
Lòng Khấu Đông ngập tràn lo lắng.
Chuyện này là thế nào? —— Không phải y cũng sẽ trở thành đám săn mồi kia chứ, hoàn toàn trở thành một con quái vật ăn thịt người?
Chẳng biết từ lúc nào, Diệp Ngôn Chi đã nâng cằm y lên, thấp giọng nói: "Há miệng ra."
Khấu Đông hơi hé miệng.
y không hiểu hắn muốn làm cái gì.
Thiếu niên hạ thấp thân mình, cẩn thận kiểm tra hai cánh môi đang hé mở.
Nơi đó chỉ có hàm răng trắng như tuyết, chiếc lưỡi mềm mại ngoan ngoãn nằm yên, không phải là thứ vừa dài vừa dữ tợn như đám kẻ săn mồi.
"Vẫn chưa hoàn toàn đồng hóa," hắn lạnh nhạt nói, cuối cùng cũng buông lỏng tay, "Có thể là tốc độ đồng hóa hoàn toàn không nhanh đến thế, —— chỉ mới mọc cánh thôi."
Kết luận này của hắn làm A Tuyết với Tống Hoằng đứng cạnh thở phào nhẹ nhõm, chỉ là họ vẫn khó tin được, "Chẳng lẽ hắn ta bỏ ra nhiều công sức như vậy chỉ muốn làm cho Điềm Điềm mọc cánh?"
Sở thích quái đản gì thế này?
Nhưng sau khi ngó Khấu Đông, bọn họ lại sinh ra một loại niềm tin quỷ dị, cảm thấy điều này có thể giải thích được.
Khấu Đông hiện tại vẫn trong hình dáng thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, cơ thể chưa hoàn toàn nảy nở, mang theo cảm giác mảnh mai tinh tế.
Bây giờ cơ thể nọ lại mọc ra thêm đôi cánh, cứ như thể đã vô hình đẩy cái tính chất đặc biệt nào đó khiến người ta mê muội lên đến mức cực hạn.
Là cái kiểu yếu ớt, non mềm, mỏng manh tựa bông hoa, rất dễ khơi dậy dục vọng của con người.
Đổi là người khác nhìn, thế nào cũng muốn bắt y khóa lại trong lồng.
Khấu Đông biết mình không biến thành quái vật hoàn toàn thì thở phào nhẹ nhõm.
Y túm lấy Diệp Ngôn Chi nhờ hắn dùng điện thoại chụp cho mình một tấm ảnh.
Trừ việc gọi y là ba ra thì Diệp Ngôn Chi chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Khấu Đông, hắn quay ra chụp ảnh cho y.
Khấu Đông nhìn chằm chằm tấm hình, xem đi xem lại, ánh mắt tràn ngập sự khó tin.
Tống Hoằng với A Tuyết lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng ít nhiều cảm xúc của y, an ủi: "Không sao đâu, tôi thấy không có vấn đề gì to tát."
Kết quả, Khấu Đông nhìn hồi lâu sau mới thốt ra một câu: "Đẹp nhỉ."
Tống Hoằng: ".........."
Khấu Đông: "Màu lam này trông sang thế, cứ như là mấy con bướm hiếm ấy."
Nói xong, y thở dài, "May quá, lúc mấy người vừa nói, tôi cứ tưởng rằng nó là cái kiểu trắng bành bạch như đám người kia....."
Tống Hoằng: "........"
Hóa ra là đang lo cái này à?
Cô gái nhỏ bên cạnh đứng ôm tay, quay đầu nhìn về phía Diệp Ngôn Chi, "Còn có bảy tiếng, anh chắc chắn là chỉ xuất hiện biến đổi trên lưng?"
Vẻ mặt Diệp Ngôn Chi lành lạnh, hắn mím chặt môi không trả lời.
"Tôi không muốn nghĩ tới khả năng đó đâu," A Tuyết khe khẽ thở dài, "Thế nhưng —— những thứ kia đều nghe lời tên giáo viên mà?"
Cô không nói hết lời nhưng Khấu Đông cũng đã hiểu phần nào.
Y bây giờ cũng có một phần bị biến đổi giống đám săn mồi.
Hành động của y....!biết đâu cũng đang bị giáo viên tâm lý khống chế?
"Thật ra tôi không lo lắng hắn ta sẽ dùng cái này để đối phó với chúng tôi." Cô chỉ ba người còn lại, "Nếu như mục tiêu là chúng tôi thì sẽ chẳng cần dùng đến anh làm mồi nhử."
Cô xoay người nhìn Khấu Đông.
"Nhưng mục tiêu của hắn ta từ đầu chính là anh mà? Nếu như anh bị hắn ta thao túng, không biết chừng lại tự đâm đầu vào bẫy của hắn."
Khấu Đông nghe xong cũng hơi run.
Đánh giá tình hình hiện tại, trình độ biến thái của giáo viên tâm lý này căn bản ngang với tên nhân ngư trong đầu chỉ toàn là rót đầy kia, nếu rơi vào tay đối phương thì còn gì hay ho?
Y sợ tới mức vô thức nắm chặt cánh tay nhãi con nhà mình, muốn tìm chút cảm giác an toàn từ đối phương.
Một lúc sau Diệp Ngôn Chi mới mở miệng, "Suy đoán này không phải là không có khả năng."
Khấu Đông: "........."
Y đứng lùi vào người nhãi con hơn chút.
Người khác thì là chim nhỏ theo người, còn hắn hôm nay thì lại là tiểu phúc điệp bay theo, nhưng cũng may con bướm nhỏ này mềm mại đẹp đẽ, Diệp Ngôn Chi duỗi tay nắm lấy y an ủi.
"Không sao," hắn thấp giọng nói với Khấu Đông, "Tôi sẽ ở bên cạnh cậu."
Khấu Đông cứ có cảm giác một vài giây nữa mình sẽ vỗ cánh bay lên trời, đám người ở đây chỉ có chân chạm đất, biết đâu nếu y bay lên thật thì có ai đuổi nổi y đâu.
Y đề nghị: "Nếu không thì dùng dây trói ba lại đi?"
Dứt lời, có lẽ là do ảo giác, tự dưng y cảm thấy mắt nhãi con nhà mình sáng rực lên.
Lúc nhìn lại thì Diệp Ngôn Chi đã trở về vẻ mặt lành lạnh thường ngày, đồng tình, "Biện pháp tốt."
Bọn họ lần nữa tiến vào nhà kho, cực kỳ thuận lợi tìm ra một cái hòm chứa toàn dây ni lông.
Bốn người thử hợp lực kéo kéo, xem ra tương đối chắc chắn, A Tuyết dùng đao cắt ra một đoạn dây cuốn vào người Khấu Đông, đầu còn lại buộc lên người Diệp Ngôn Chi.
Ứng cử viên bị trói cùng là Diệp Ngôn Chi, việc này đương nhiên khỏi phải bàn.
Khấu Đông nghĩ nghĩ, hai người họ dù sao cũng là ba con, Tống Hoằng với A Tuyết thì cho rằng hai người có quan hệ đặc biệt, nên thôi khỏi nhờ.
Huống hồ trong số họ Diệp Ngôn Chi là người có giá trị vũ lực cao nhất, chắc chắn sẽ giữ được Khấu Điềm Điềm muốn bay cao cao.
Bởi vì có dây buộc nên Khấu Đông không có cách nào giữ khoảng cách quá xa với nhãi con nhà mình.
Y mới lùi ra hai bước đã bị Diệp Ngôn Chi túm dây kéo trở về, lực kéo của hắn mạnh tới độ làm y nghiêng ngả lảo đảo nhào vào lồng ngực hắn.
Điều này làm cho Khấu cha già cảm thấy có chút khó chịu.
Món đồ này cứ như là dây dắt trẻ con đi dạo —— nhưng sao người bị dắt không phải nhãi con kia mà lại là người làm ba như y đây?
Sau khi thu dọn dây còn thừa, mấy người nhấc thi thể của thầy Mạc vào trong kho, lòng không nhịn được dâng lên chút bi thương.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng, thời gian cũng còn lại mấy tiếng, kết thúc ngày nay là bọn họ có thể rời khỏi phó bản này, trở về thế giới hiện thực.
Nhưng ngay cả khi thành công chỉ còn cách một bước chân, đồng bạn của họ vẫn ngã xuống.
"Là chúng ta phát hiện quá muộn," Tống Hoằng thấp giọng nói, "Nếu như chúng ta cản không cho ông ấy đi ra ngoài...."
Thật ra anh cũng tự hiểu, đây là một câu nói vô dụng đến cỡ nào.
Trên đời này không có gì gọi là nếu như, cũng chẳng có gì là nếu như.
Lúc trước hạt giống kia đã gieo trong người thầy Mạc, dù cho không nảy mầm lúc ấy nhưng từ lúc ấy trở đi, mỗi một phút mỗi một giây nó cũng đang từ từ nở hoa, tính mạng lão vốn dĩ đã rất khó bảo toàn.
Không phải ai cũng có khả năng kiềm chế cảm xúc như A Tuyết, cũng không phải mỗi người đều có thể sống tiếp trong điều kiện sinh tồn khó khăn.
Nhưng đó là một giáo viên tốt.
Về điểm này, Tống Hoằng không muốn để thi thể lão nằm phơi ở bên ngoài như người chơi khác, vì vậy anh quyết định để lão yên nghỉ ở đây.
Bọn họ cuối cùng cũng tìm được một cái đệm mềm mại đặt thi thể lên trên.
Game đương nhiên không dành thời gian cho họ mai táng đồng đội, mấy người cũng chỉ đành hạ mắt với khép miệng lão vào, vì lão mà đóng cửa tắt đèn.
Sau khi nhắm mắt, nhìn thầy Mạc không khác nào đang nằm ngủ một giấc ngon lành.
"Đi thôi," Tống Hoằng nhẹ giọng nói, "Chỗ này không an toàn...."
Bọn họ đứng lên đi ra cửa, nếu kẻ săn mồi vừa mới được ấp từ trong bụng thầy Mạc ra thì hiển nhiên nơi này không còn là nơi thích hợp để ẩn trốn, người chơi chỉ có thể một lần nữa tìm nơi khác dừng chân.
Một nhóm bốn người trốn trốn tránh tránh đi bên rìa mấy tòa nhà nhỏ.
Họ liên tục thay đổi địa điểm chờ đợi.
Trong thời gian này, đôi cánh sau lưng Khấu Đông cũng dần dần lớn lên, từ một đôi cánh nho nhỏ giờ đã dài tới độ chạm tới khuỷu chân, càng ngày càng đẹp.
Y thử thăm dò vỗ cánh, mọi việc đúng là [1] vô sư tự thông, y thế mà bay được lên trời, chầm chậm quanh quẩn trên không trung.
[1] Vô sư tự thông: không thầy tự học được.
Khấu Đông: "......Ồ."
Tui, bay nè!
Bay được rùi nè, ngầu hông!
Diệp Ngôn Chi kéo kéo dây, âm thầm túm con bướm nhỏ đang hưng phấn bay khắp nơi trở về.
Khấu Đông buộc phải trở lại, mặt y gần như dí sát vào mặt thiếu niên, cực kỳ không vui: "Ba chưa bay đủ mà."
Diệp Ngôn Chi chỉ bình tĩnh nói: "Cẩn thận bị nhìn thấy."
Hắn không thích người này cách mình quá xa, độ dài hiện tại của dây nilon này khá là khó chịu.
Cho đến lúc người kia thành bé ngoan tựa vào khuỷu tay hắn, hô hấp của Diệp Ngôn Chi mới tự nhiên hơn đôi chút, môi hắn hơi kề vào cánh y.
Khấu Đông run cánh, mơ hồ cảm thấy tê da đầu, không thể làm gì khác ngoài ưm lên một tiếng.
Đôi cánh xé toạc lớp áo khoác trên người y, mơ hồ có thể nhìn thấy những khớp xương cực kỳ đẹp đẽ sinh trưởng bên trong.
Diệp Ngôn Chi thu hồi ánh mắt, làm ra vẻ không có chuyện gì