Chương 1
Lâm Thanh Thanh vừa bước ra khỏi phòng tập liền nhận được một cuộc gọi từ Hướng Hoa Dương. Đầu bên kia điện thoại, thanh âm của hắn vẫn trầm thấp êm tai giống như thường ngày: " Ngày mai phải thi rồi, có căng thẳng không?"
Nhận được điện thoại của hắn, cô rất vui. Lâm Thanh Thanh cười rộ lên, trên mặt tràn đầy hạnh phúc vui sướng: " Không căng thẳng, chờ em thi xong nhớ phải mời em ăn cơm nhé!"
Hướng Hoa Dương có chút bất đắc dĩ cười rộ lên, nụ cười lạnh lùng lại hàm chứa một chút sủng nịnh:" Yên tâm, anh sẽ không thiếu đâu". Nói xong, đột nhiên hắn dừng lại một chút, rồi lập tức chỉnh lại ngữ khí:"
Thanh Thanh, chờ em thi xong chúng ta nói chuyện được không".
Giọng hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến Lâm Thanh Thanh không khỏi khẩn trương, nhưng cô giả vờ tự nhiên hỏi: " Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?"
Hắn chỉ nói: " Đợi em thi xong rồi nói sau".
Lâm Thanh Thanh dừng một chút, cô đã đi đến cửa ký túc xá rồi. Từ xa, cô nhận ra người đang từ lầu ký túc xá đi xuống là Lương Hân, cô liền nói với Hướng Hoa Dương:" Hân Hân đến tìm em, em cúp máy trước."
Hắn im lặng một chút rồi nói:" Được, trận đấu ngày mai cố gắng lên."
Lương Hân đi đến, Lâm Thanh Thanh liền cúp điện thoại, mỉm cười chào. Lương Hân ôm một con búp bê vải nhung hình giống một con mèo tiến đến, cười nói:" Búp bê may mắn cho cậu, nhớ rõ hôm nay phải ôm ngủ thì cuộc thi ngày mai nhất định có thể vượt qua."
Lâm Thanh Thanh nhận lấy, nhìn thoáng qua búp bê cố ý ghét bỏ nói: " Không đẹp lắm, tớ cố gắng nhận vậy."
Lương Hân hừ một tiếng:" Coi như cậu giỏi đấy, cậu vẫn có tâm tư đùa giỡn xem ra không tệ, tớ cũng không cần phải lo lắng về cuộc thi của cậu ngày mai nữa. Vậy ngày mai tớ không cần đi nữa."
Lâm Thanh Thanh lập tức nói:" Không được, không được, ngày mai cậu vẫn phải đi cùng tớ, có cậu ủng hộ tớ mới tự tin." Cô đánh một cái vào miệng mình và nói:" Miệng của tớ nói hươu nói vượn, con mèo này vừa đẹp lại vừa dễ thương."
Lương Hân che miệng phì cười.
Lương Hân và Lâm Thanh Thanh là bạn tốt, quan hệ của họ dù cho có trêu đùa quá phận một chút cũng không sao. Lương Hân không chỉ là bạn thân mà còn là chị kế của cô, sinh trước cô hai tháng. Kỳ thật ngay từ đầu, cô không thích Lương Hân, bởi vì cô căm hận Lương Phỉ Phỉ - mẹ của Lương Hân. Lương Phỉ Phỉ là người thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của cha mẹ cô. Cha và mẹ cô ly hôn bởi vì bà ta, mẹ cũng vì bà ta mà đau khổ. Sau đó, mẹ cô vì buồn bực mà đem thân thể tàn phá, mấy năm sau khi ly hôn thì mất.
Sau khi cha mẹ ly hôn, thì chị gái theo mẹ. Lúc đó cô vẫn còn học sơ trung, được phán theo cha. Sau đó ông kết hôn với Lương Phỉ Phỉ, Lương Hân là con gái của bà ta với chồng cũ.
Ngay từ đầu cô thấy Lương Hân buồn nôn như Lương Phỉ Phỉ. Về sau có một lần, cô tận mắt thấy Lương Phỉ Phỉ đánh đập Lương Hân, cô mới nhận ra Lương Hân cũng chỉ là nạn nhân, hai người họ đều chán ghét cuộc hôn nhân ghê tởm này.
Những năm gần đây, hai người tại chính ngôi nhà không giống là nhà đó ủng hộ cổ vũ nhau. Hơn nữa hai người đều học âm nhạc từ nhỏ, cho nên có rất nhiều chủ đề chung. Sau đó, họ còn cùng thi đậu vào học viện âm nhạc.
Bởi vì sở thích giống nhau, lại ở cùng một nhà, cô và Lương Hân chưa bao giờ hết chuyện để nói. Cô ấy cũng là người gần gũi nhất với cô ngoại trừ mẹ và chị gái ra.
Sau khi trò chuyện với Lương Hân một lúc, Lâm Thanh Thanh trở về ký túc xá. Mặc dù cùng học chung một trường học viện âm nhạc, nhưng lại học khác khoa, vậy nên họ không ở cùng lầu ký túc xá. Lương Hân vì tặng quà cho cô mà đi mất nửa giờ.
Rất nhanh liền dến 12 giờ, các bạn cùng phòng đều đã ngủ hết. Sau khi rửa mặt, Lâm Thanh Thanh nhẹ nhàng lên giường.
Đại khái là đang nghĩ đến cuộc thi ngày mai, con búp bê vải được cô ôm về đặt trên bàn bị quên mất, cho nên cô cũng không ôm nó đi ngủ.
Điều kỳ quái là vốn tưởng đêm nay sẽ ngủ không ngon, không ngờ cô ngủ một giấc rất sâu.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào mắt rất khó chịu, cô giật mình tỉnh dậy, vô thức sờ đồng hồ báo thức trên đầu giường. Thế nhưng sờ soạng một lúc cũng không thấy, Lâm Thanh Thanh mới nhận ra có gì đó không đúng. Cô thích nghi dần với ánh sáng, nhìn lên bàn và ngay lập tức hoảng sợ.
Căn phòng này hoàn toàn không phải ký túc xá của cô, nhưng nhìn có chút quen mắt. Đây không phải là phòng của cô khi còn nhỏ, lúc ba mẹ chưa ly hôn sao?
Sau khi cha mẹ ly hôn, cha cô đi thành phố Tương Hải định cư. Vì cô được phán cho cha, cho nên cũng chuyển đến Tương Hải. Nơi này cũng là sau khi lên đại học, cuối tuần cô mới trở về.
Thật là kỳ lạ, cô rõ ràng đang ở ký túc xá, sao lại tới đây được???
Lâm Thanh Thanh ngồi dậy khỏi giường. Khi đứng lên, cô cảm thấy đầu đau như bị kim châm. Cô vô thức đưa tay chạm vào trán, sờ thấy đầu quấn một vòng băng gạc. Lâm Thanh Thanh cảm thấy không hiểu, vội vàng rời giường đến trước gương soi.
Trên đầu cô đúng là quấn một vòng băng gạc, nhưng tại sao cô lại bị thương? Rõ ràng trước khi đi ngủ còn khá tốt.
Hơn nữa Lâm Thanh Thanh phát hiện người trong kính có điểm lạ, khuôn mặt này vẫn là của cô, thế nhưng giống như gầy hơn rất nhiều. Làn da của cô tuy trắng, nhưng không phải trắng hồng mà là trắng bệch, hơi nhợt nhạt, giống như bị suy dinh dưỡng.
Lâm Thanh Thanh cũng không biết cuối cùng thì chuyện gì đã