Anh không để ý sao? Lâm Thanh Thanh hơi ngạc nhiên. Hình như việc cô là quần áo cho anh khiến tâm tình Dịch Trạch Duyên không tệ. Thái độ này của anh đúng là ngoài dự kiến của Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh thở dài một hơi, cũng may quần áo đã là xong. Cô cầm lên và rũ, treo vào mắc áo, quay sang lấy máy sấy sấy khô, sau đó mới quay đầu nói với anh: "Được."
Anh vẫn đang nhìn Lâm Thanh Thanh, mặt mang theo ý cười, ánh mắt như dính chặt trên người cô. Lâm Thanh Thanh bị anh nhìn như vậy càng luống cuống, nhất thời không biết làm gì.
Anh đại khái cũng ý thức được mình hơi thất lễ, lấy lại tinh thần, lại bình tĩnh như cũ, trên mặt cũng không hề bối rối. Dịch Trạch Duyên nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Nên đi đón Tiểu Uyên rồi."
Lâm Thanh Thanh nghĩ một chút rồi hỏi: "Em có thể đi đón Tiểu Uyên cùng anh không?"
Anh nghi hoặc nhìn cô: "Em muốn đi?'
Lâm Thanh Thanh gật đầu.
Lần này vẫn là Dịch Trạch Duyên lái xe. Lúc ngồi lên xe, Lâm Thanh Thanh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, không nhịn được quay sang hỏi anh: "Nơi này cách trường Tiểu Uyên hơi xa, em thấy ở đây cũng có mấy tiểu khu, chắc cũng có nhà trẻ. Tại sao lại đưa con đi học xa như vậy, mỗi ngày đón cũng khá bất tiện."
Dịch Trạch Duyên nói: "Con muốn nhìn thấy em."
Lâm Thanh Thanh: ". . ."
Lâm Thanh Thanh nhớ đến lần đầu tiên gặp Tiểu Uyên, thân thể nho nhỏ non nớt đứng ở sau lan can, nhìn cô mong đợi.
Nếu không phải ngày đó cô nhìn bé nhiều hơn một chút nên bị ngã, sau đó một số chuyện xảy ra, thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không chú ý đến con mình.
Học ở một trường xa như vậy, Tiểu Uyên chỉ muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy mẹ mà thôi.
Nhưng bởi vì sợ mẹ nhớ tới chuyện trước đây sẽ lại chán ghét bé, nên Tiểu Uyên cũng không dám nhận Lâm Thanh Thanh, chỉ có thể gọi cô là dì.
Dì, dì, dì.
Dì cười với con sao?
Dì làm mẹ con được không?
Cô nhớ tới nét mặt ngây thơ ấy, nhớ tới mảnh ký ức bị vỡ vụn, trong đó bé khóc rất thương tâm. Đột nhiên Lâm Thanh Thanh cảm thấy trái tim mình nhói đau.
Một loại cảm giác chua xót mãnh liệt, cuồn cuộn dâng lên, làm mũi cô cay cay khó chịu.
Nhưng mà, hiện giờ cô là mẹ của Tiểu Uyên, cô sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt, sẽ cố gắng yêu thương bé, sẽ không để bạn nhỏ vô cùng đáng thương đứng ở đằng sau lan can, chỉ vì muốn nhìn mình một chút.
Khi đi vào nhà trẻ, giáo viên đang cho các bạn nhỏ chơi ở trên sân. Giáo viên nhận ra Dịch Trạch Duyên, cung kính chào anh: "Dịch tiên sinh đến rồi sao?" Cô giáo nhìn thấy Lâm Thanh Thanh, nét mặt hơi nghi hoặc, nhưng cũng không dám mạo muội chào hỏi. Dịch Trạch Duyên liền nói: "Đây là vợ tôi."
Lời anh nói ra tự nhiên như vậy, nhưng Lâm Thanh Thanh nghe thấy mấy chữ "vợ tôi", mặt không khỏi đỏ lên.
Cô giáo nhìn Lâm Thanh Thanh, giống như hơi kinh ngạc một chút, nhưng vẫn lễ phép chào một tiếng: "Chào Dịch phu nhân."
Lâm Thanh Thanh hơi xấu hổ, gật đầu với cô giáo.
Rất nhanh, Dịch Bắc Uyên đã nhìn thấy Dịch Trạch Duyên, vội vàng chạy tới. Sau khi chạy tới mới nhìn thấy Lâm Thanh Thanh đứng sau lưng Dịch Trạch Duyên, đôi mắt Tiểu Uyên lập tức sáng lên, hưng phấn nói: "Mẹ tới đón con sao?"
Lâm Thanh Thanh cười với bé, sau đó đi qua, một tay ôm bé lên nói: "Mau nói tạm biệt với cô giáo và các bạn nào."
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên liền quơ quơ bàn tay mập mạp về phía cô giáo và các bạn. Thế nhưng bé vung tay nên hơi mất tập trung, bị mẹ ôm lên hơi chóng mặt, cho đến khi ra khỏi cổng trường mới phản ứng được, vội vàng nói: "Mẹ, con có thể tự đi."
Lâm Thanh Thanh nói: "Mẹ thích ôm con."
Mùi hương trên người Tiểu Uyên vô cùng dễ ngửi, mà lại mềm mềm, ấp áp, rất dễ chịu.
Thực ra, lần đầu tiên nhìn thấy, Lâm Thanh Thanh đã rất muốn ôm Tiểu Uyên, lại sợ bé không thích.
Nhưng bây giờ bé đã là con cô, Lâm Thanh Thanh muốn ôm thì cứ ôm, muốn làm gì thì làm, đây là điều hiển nhiên.
Có lẽ ít khi được thân cận với mẹ như thế, mặt bạn nhỏ thẹn thùng đỏ lên, hai bàn tay nhỏ ôm cổ Lâm Thanh Thanh, đem mặt chôn ở bên tai cô, dùng giọng điệu non nớt của trẻ con nói: "Mẹ ơi, có phải con rất nặng không? Nếu nặng, về sau con có thể ăn ít hơn một chút."
Lâm Thanh Thanh vừa buồn cười vừa đau lòng, cô vuốt cái đầu nhỏ hạt dưa của bé nói: "Không nặng không nặng, Tiểu Uyên đang tuổi lớn nên phải ăn nhiều một chút, không thể nhịn được."
Khi đang nói chuyện thì họ đã đến nơi đậu xe. Dịch Trạch Duyên im lặng nãy giờ đi bên hai mẹ con, giúp Lâm Thanh Thanh mở cửa xe. Lâm Thanh Thanh và bảo bối nhỏ ngồi xuống ghế sau.
Sau khi lên xe, Dịch Bắc Uyên hỏi: "Mẹ đã mang đồ về nhà rồi sao?"
"Đúng rồi."
"Sau này mẹ cũng sẽ không rời đi nữa đúng không?"
"Đúng vậy."
Bạn nhỏ vô cùng vui vẻ, mở miệng, bắt đầu kể cho cô chuyện ở nhà trẻ, kể về bạn tốt của bé là Trình Trình, kể chuyện ở nhà trẻ thường có mèo hoang đến xin ăn, mỗi lần Tiểu Uyên sẽ giữ lại bánh mì cho bọn chúng, còn kể rất nhiều chuyện nữa.
Bạn nhỏ này thích nói chuyện vậy sao? Mỗi lần bé kể đến chuyện vui, hai mắt sẽ sáng lên, đáng yêu không chịu nổi. Lâm Thanh Thanh cảm thấy Tiểu Uyên có khuôn mặt non nớt, tay nhỏ cũng non nớt, thân thể nho nhỏ cũng non nớt, ngay cả nụ cười cũng non nớt.
Càng nhìn cô càng cảm thấy Tiểu Uyên rất đáng yêu, vậy mà cô từng không tin bé là con mình. Lâm Thanh Thanh xúc động, Tiểu Uyên là con của cô, bé là con của cô, cô có một đứa con vô cùng đáng yêu.
Càng nghĩ càng kích động, khó có thể kìm chế cảm xúc.
Lâm Thanh Thanh mê mẩn vuốt khuôn mặt nho nhỏ đáng yêu của con trai. Trong lúc vô tình, cô quay đầu nhìn vào kính thì thấy mắt Dịch Trạch Duyên khẽ nâng, vừa vặn cũng đang nhìn cô.
Khóe miệng anh cong lên cười với Lâm Thanh Thanh. Cũng không biết có phải ảo giác không, Lâm Thanh Thanh nhìn thấy trong mắt anh phảng phất một sự cưng chiều, như có như không.
Nhưng chẳng qua chỉ nhìn thoáng qua. Khi cô nhìn lại lần nữa, anh đã khôi phục biểu cảm tự nhiên, thuần thục đánh tay lái.
Một nhà ba người về đến nhà. Dịch Trạch Duyên đi trước mở cửa cho hai mẹ con. Lâm Thanh Thanh cùng Tiểu Uyên nắm tay đi ở đằng sau.
Cửa mở ra, Lâm Thanh Thanh không nghĩ tới trong nhà lại có khách. Người đến mặc áo ngắn tay màu lá sen, phía dưới là chân váy, là trang phục điển hình của người phụ nữ trẻ tuổi có nghề nghiệp.
Lúc này, cô ta đang đứng cạnh bàn ăn, tự nhiên bày bát đũa ra. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta quay đầu nhìn lại, nói với Dịch Trạch Duyên: "Anh Trạch Duyên đi đón Tiểu Uyên sao?"
Dung mạo của cô ta rất dịu dàng, có cảm giác thân thiết như em gái nhà hàng xóm, giọng nói cũng lộ ra sự ôn nhu của con gái phương nam, khiến người nghe có cảm giác như đang nũng nịu.
"Sao cô lại tới đây?" Dịch trạch Duyên hỏi.
"Mấy ngày trước em về quê, quả cây xa ly tử đã chín, lão thái thái để em mang một ít đến cho mọi người ăn. Em nhờ Văn tẩu bỏ vào tủ lạnh, vừa vặn Văn tẩu nấu cơm xong, em tiện tay giúp đỡ một chút." Cô ta dọn bát đũa xong liền đi tới, lúc này mới nhìn thấy Lâm Thanh Thanh đi sau lưng Dịch Trạch Duyên, sau đó lại nhìn thấy cô đang tay trong tay với Dịch Bắc Uyên.
Cô ta sửng sốt, giống như nghĩ tới điều gì đó liền nói: "Thanh Thanh? Tôi nghe anh Trạch Duyên nói cô mất trí nhớ, không có việc gì chứ?"
Cô gái này biết cô? Thế nhưng một chút ấn tượng Lâm Thanh Thanh cũng không có. Mà cô ta nghe Dịch Trạch Duyên nói cô mất trí nhớ, xem ra quan hệ giữa họ không tệ lắm.
Dịch Trạch Duyên giới thiệu với cô: "Cô ấy tên là Trình Nhân, ông và ba cô ấy làm ở trong xưởng nhà chúng ta. Anh với anh Trình Nhân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thành anh em tốt, với cô ấy cũng coi như quen biết, thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ tới giúp một số chuyện."
Lâm Thanh Thanh gật đầu, khách khí trả lời: "Không sao, cảm ơn quan tâm."
Trình Nhân nhìn nét mặt Lâm