Lâm Thanh Thanh vẫn luôn chờ phản ứng của Dịch Trạch Duyên.
Nghe thấy âm thanh anh xê dịch ghế, sau đó là tiếng bước chân của anh, quả nhiên chiêu này hữu hiệu.
Anh sẽ tới làm gì đây? Sẽ hôn cô sao?
Lâm Thanh Thanh chờ mong, cảm giác được Dịch Trạch Duyên đi tới bên giường, tim của cô bắt đầu tăng tốc, mặt cũng nóng lên.
Lâm Thanh Thanh nghe thấy tiếng động, cảm giác được anh gập lưng xuống, tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô xiết chặt chăn, chờ mong một nụ hôn nóng hổi dán trên mặt.
Nhưng mà cô chỉ cảm thấy trên đùi ấm áp, là anh đắp chăn lên giúp cô.
Lâm Thanh Thanh: “…”
Làm xong chuyện này, anh lại trở lại bàn xem sách.
Lâm Thanh Thanh: “??”
Lâm Thanh Thanh cắn tay nghĩ, là cô làm quá sao? Cũng có thể, anh đứng đắn như thế, cô quyến rũ anh có vẻ không được, dù sao người ta cũng tôn trọng cô như vậy cơ mà.
Sau khi Dịch Trạch Duyên nghiêm túc ngồi xuống, anh phát hiện không thể đọc vào, trong đầu đều là hình ảnh hai đùi trắng nõn của cô.
Được rồi, ngày mai xem tiếp.
Dịch Trạch Duyên để sách xuống, đi tới bên giường.
Cô nhắm mắt nằm trên giường, không biết đã ngủ hay chưa, sau đó anh lại nhớ đến chiếc váy cô mới đổi kia.
Thật đúng là…
Dịch Trạch Duyên đang nghĩ có nên chuyển sang phòng khác ngủ không, nhưng rời xa cô lại cảm thấy không nỡ, vừa nghĩ tới lần trước ở Hải Nam anh phản ứng nhanh như vậy liền cảm thấy mất mặt.
Lâm Thanh Thanh mất trí nhớ, bây giờ cô xấu hổ vô cùng.
Nếu lát nữa anh không nhịn được muốn làm chuyện không bằng cầm thú gì đó thì không biết có dọa đến cô không nữa.
Nghĩ vậy, cuối cùng Dịch Trạch Duyên vẫn vén chăn lên chui vào, nhưng lại cách cô một khoảng.
Anh tắt đèn, xung quanh rơi vào bóng tối.
Lâm Thanh Thanh còn chưa ngủ.
Anh lên giường đi ngủ, nhưng lại cách cô xa như vậy làm gì?
Lâm Thanh Thanh hơi bất mãn, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Lạnh.”
Sau đó, cô nghe thấy một loạt âm thanh ma sát, không đầy một lát, anh sấn tới ôm cô vào trong ngực.
Chóp mũi đều là mùi hương của anh, Lâm Thanh Thanh vô cùng thỏa mãn.
Lâm Thanh Thanh biết Dịch tiên sinh tôn trọng mình.
Mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng anh suy nghĩ đến chuyện cô mất trí nhớ, cho nên muốn dần dần từng bước một, từ người yêu đến vợ chồng.
Lâm Thanh Thanh cũng cảm thấy không nên nóng vội, nếu không mình có vẻ rất tùy tiện.
Thế nhưng nằm trong ngực nam thần, không có một chút suy nghĩ nào là điều không thể.
Lâm Thanh Thanh nhất thời không ngủ được.
Lúc này bị anh ôm nhưng vẫn nhớ anh, nhớ âm thanh nét mặt của anh, nhớ cơ bắp rắn chắc của anh, thân hình của anh rất tuyệt, không biết xúc cảm như thế nào nữa.
Ai, muốn sờ.
Thế nhưng lại không thể trực tiếp nói thẳng với Dịch Trạch Duyên cô muốn sờ cơ thể anh, không thể lộ liễu như vậy.
Ý nghĩ này cứ hiện lên trong đầu không xua đi được, Lâm Thanh Thanh có cảm giác tay và tim đều ngứa ngáy.
Cuối cùng, vẫn không nhịn được, cô hỏi anh: “Dịch Trạch Duyên, da anh có đàn hồi tốt không?”
“Hả?” Đây là vấn đề kỳ quái gì vậy? Dịch Trạch Duyên cười khẽ: “Cũng được.”
Lâm Thanh Thanh im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Thịt trên bụng em rất mềm, không biết thịt trên bụng anh có mềm như vậy không, không tin anh sờ thử xem, rõ ràng chân thực.”
Đầu tiên để cho anh sờ một chút.
sau đó có qua có lại, cô sờ anh một chút sẽ không quá phận đúng không?
Dịch Trạch Duyên: “…”
Vì sao lại có người ngây thơ đưa ra đề nghị sờ bụng như vậy? Thế nhưng, sao anh lại cảm thấy vô cùng kích động?
Lâm Thanh Thanh kéo tay Dịch Trạch Duyên đặt trên bụng mình, hỏi anh: “Có phải rất mềm không?”
Dịch Trạch Duyên: “…”
Mặc dù cô rất gầy, nhưng thịt trên người lại vô cùng mềm mại, mềm đến tiêu hồn, mỗi một tấc đều như vậy.
Anh đã từng đánh mất lý trí trước gót chân cô, nếu như không phải bình thường hay rèn luyện, anh sợ là ngày hôm sau không đứng lên được.
Bàn tay Dịch Trạch Duyên nằm trên bụng cô, cảm thấy như có một ngọn lửa đốt từ lòng bàn tay đến lục phủ ngũ tạng.
Rốt cuộc cô có biết làm như vậy nguy hiểm thế nào không?
Anh là một người đàn ông.
Dịch Trạch Duyên bị cảm giác khô nóng thiêu đốt vô cùng khó chịu.
Anh điều chỉnh hô hấp, cuối cùng mới đỡ hơn một chút.
Khắc chế, nhất định phải khắc chế.
Cuối cùng, cảm thấy bình tĩnh hơn, anh mới nói: “Ừm, đúng là mềm thật.”
Sau đó cô cười lên.
Trong bóng tối, hai mắt Lâm Thanh Thanh vẫn sáng lấp lánh như vậy, cô nhìn chằm chằm anh hỏi: “Thật sao? Em cũng muốn sờ một chút, xem thử anh có mềm như vậy không.”
Dịch Trạch Duyên: “!!!”
Dịch Trạch Duyên cảm thấy Lâm Thanh Thanh đang muốn lấy mạng anh.
Lúc này, hẳn nên khuyên cô mau đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm, bỏ đi những ý nghĩ nguy hiểm này.
Thế nhưng, không thể ngăn nổi lý trí thúc giục, cuối cùng, anh nói vô cùng thoải mái: “Được.”
Quả nhiên, cô đưa tay mò lên, giống như không thể chờ nổi.
Quan trọng là, Lâm Thanh Thanh không giống như anh còn sờ cách váy, cô không khách sáo giật vạt áo choàng tắm ra, bàn tay trực tiếp cho vào trong.
!!!
Cơ bụng Dịch Trạch Duyên quả thực không khiến cô thất vọng, thô sáp, nhưng lại rất co giãn, khác biệt hoàn toàn so với sự mềm mại của cô.
Mặc dù trên bụng Dịch Trạch Duyên có vết sẹo, xúc cảm hơi thô ráp, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc cô yêu thích cơ bụng của anh.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy hài lòng, nhất thời yêu thích không nỡ dời tay.
Nhưng mà tay của cô dừng nhiều trên người anh một lần, Dịch Trạch Duyên lại càng cảm thấy tội lỗi.
Cô đúng là giỏi giày vò người khác mà, thật muốn giải quyết cô ngay tại chỗ.
Dịch Trạch Duyên chưa từng nghĩ mình sẽ có lúc nghiêm túc như thế, dùng từ người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn để hình dung cũng không quá lắm.
Dịch Trạch Duyên biết người khác đều nghĩ anh là người bề ngoài nhã nhặn bên trong âm tàn, dùng từ này để hình dung rất chuẩn xác, dù sao ngay từ đầu anh cũng không phải người tốt lành gì, muốn có gì nhất định phải đạt được, người khiêu khích anh nhất định sẽ bị anh giẫm dưới chân.
Nhưng anh không ngờ, có một ngày Dịch Trạch Duyên anh sẽ trở thành một chính nhân quân tử, thân thể sắp nổ tung mà vẫn có thể nằm im bất động, đối diện với sự dụ hoặc của bà xã lại vẫn muốn làm Liễu Hạ Huệ người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn như cũ, nói ra chắc không có ai dám tin.
Thật TM kỳ tích, anh làm được thật.
Không dám động lung tung.
Đủ rồi Lâm Thanh Thanh! Anh thực sự muốn nhắc nhở cô, đừng đùa nữa, đùa nữa anh sẽ không nhịn được!
Thế nhưng, cái gì anh cũng không thể nói.
Rõ ràng anh biết có thể ngăn cản, rõ ràng có thể không khiến mình khó chịu như vậy, thế nhưng anh lại biếи ŧɦái, nóng lòng muốn tra tấn mình.
Biết rõ mình chỉ có thể kìm nén, biết rõ tới gần cô thì mình sẽ bị tra tấn, nhưng anh vẫn không nỡ mở miệng.
Muốn được tới gần cô.
Cô nằm sát bên, anh như muốn nổi điên.
Dịch Trạch Duyên có cảm giác trán mình đã toác mồ hôi, hai tay nắm chặt, mỗi khối cơ bắp đều căng cứng.
Lúc nào mới xong đây, cứ sờ mấy khối cơ bụng lâu như vậy mà còn chưa chán sao?
Thanh Thanh, đừng đùa nữa, xin em.
Lâm Thanh Thanh không nghe thấy nội tâm anh đang gào thét, cô hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc khẩn trương lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, không hề phát hiện cơ thể người đàn ông lúc này dường như đang phát run.
Cuối cùng, cô cảm thấy mình nên có chừng mực, không tham lam nữa, thỏa mãn dừng lại nói với anh: “Ngủ ngon, Trạch Duyên.”
“…”
Anh vốn nên thả lỏng vì loại tra tấn này cuối cùng cũng ngừng, nhưng một khắc bàn tay mềm mại của cô rời đi, cảm giác mất mát khó nói lại tràn ngập trong tim.
Vừa rồi còn cầu xin cô dừng tay, nhưng lúc cô ngừng thật anh lại có chút không cam lòng.
Dịch Trạch Duyên ho nhẹ một tiếng để giọng mình bình thường hơn, hỏi cô: “Không sờ nữa?”
Dịch Trạch Duyên cảm thấy mình thật đê tiện.
Mặt Lâm Thanh Thanh nóng lên, cô rúc đầu vào chăn nói: “Không… không sờ nữa.”
Dịch Trạch Duyên: “…”
Đúng là một cô gái hư hỏng, khiến người ta biến thành như vậy rồi lại mặc kệ.
Dịch Trạch Duyên không ngủ được, chờ cô ngủ rồi mới lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh, cho đến khi thoải mái mới ra ngoài.
Anh nằm trên giường, nhìn cô gái đang ngáy o o, anh tức không nhịn nổi, cúi đầu cắn lên môi cô, nghe thấy cô bị đau ưm một tiếng, anh lại đau lòng, vội vàng nhả ra.
“Đúng là mắc nợ em mà.”
Anh nhỏ giọng thì thầm một câu, sau đó đắp chăn đi ngủ.
Lúc Lâm Thanh Thanh tỉnh dậy thì Dịch Trạch Duyên đã không còn ở trên giường.
Lâm Thanh Thanh đi xuống lầu, nhìn thấy Dịch Trạch Duyên đang ngồi trong phòng khách đọc báo.
Đây là thói quen của anh, trước bữa sáng mỗi ngày sẽ đọc báo để xem tình hình mới nhất.
“Đói bụng không?” Thấy cô đi xuống, anh hỏi.
“Cũng không đói lắm.”
Sáng sớm Văn tẩu đã đi mua đồ ăn, lúc này vừa hay mang một túi đồ ăn lớn trở về, vừa đi vào thấy Lâm Thanh Thanh liền nói: “Phu nhân, bên ngoài có mấy người muốn gặp cô, trong đó có một tiên sinh nói ông ta là ba của cô.”
Ba của cô? Lâm Bằng? Sao bọn họ biết chỗ ở của cô, mới sáng sớm đã tìm tới cửa?
“Em đi xem một chút.”
Dịch Trạch Duyên không yên lòng: “Anh đi với em.”
“Không cần, tự em giải quyết là được rồi.” Cô không muốn Dịch Trạch Duyên vì cô mà nhận Lâm Bằng là người nhà.
Dịch Trạch Duyên cũng không cưỡng cầu.
Lâm Thanh Thanh đẩy cửa sắt lớn ra, quả nhiên thấy một nhà Lâm Bằng ở bên ngoài, Lương Hân cũng ở đây.
Bởi vì cô ta là minh tinh nên trên mặt đeo một chiếc kinh râm.
“Mấy người đến đây làm gì?”
Lâm Thanh Thanh hỏi thẳng, biểu cảm lãnh đạm, không có ý mời mấy người họ vào nhà.
Lương Phỉ Phỉ cười khan: “Thanh Thanh à, chúng ta vào trước rồi nói.”
“Không cần, muốn nói gì thì nói ngay tại đây đi.”
Lâm Thanh Thanh không hề khách khí khiến ba người kia hơi xấu hổ.
Sắc mặt Lâm Bằng đông cứng, thở dài nói: “Ba biết con oán trách ba, đã nhiều năm như vậy vẫn không thèm liên lạc với ba.
Nhưng có điều con hiểu lầm ba rồi, ba không hề thiên vị, chỉ hi vọng một nhà chúng ta thực sự vui vẻ, không muốn vì một chuyện nhỏ mà xảy ra tranh cãi.”
Lâm Thanh Thanh nói: “Mấy người cảm thấy là chuyện nhỏ, nhưng mà tôi không thấy vậy.”
“Đúng đúng đúng.” Lương Phỉ Phỉ vội vàng tiếp lời: “Ban đầu là chúng ta sai, chị con đúng là làm sai.”
Lương Hân vội nói: “Thanh Thanh, chuyện năm đó là tôi làm sai, tôi xin lỗi cô, chân thành xin lỗi, cô tha thứ cho tôi được không? Trước kia chúng ta rõ ràng vẫn rất tốt mà.”
Cô ta vừa nói, vừa bắt lấy tay Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh vội vàng tránh đi, Lương Hân bắt hụt, hơi xấu hổ, vội vàng rụt tay về.
“Tôi thấy rất lạ, nếu các người đã biết sai, sao nhiều năm như vậy còn không gặp tôi xin lỗi, hôm nay đột nhiên đi cả đoàn tới cửa nhận lỗi?”
Lâm Thanh Thanh không ngốc, bọn họ làm vậy còn không phải bởi vì biết cô lấy một người đàn ông lợi hại, sống tốt.
Nếu cô sống vô cùng thê thảm, bọn họ sẽ tới cửa nói xin lỗi sao, không đạp một phát coi như có lòng lắm rồi.
“Mấy năm nay không phải con không liên lạc với chúng ta sao?” Lâm Bằng tỏ ra khổ sở: “Ba biết chỗ ở của con không kịp chờ đã vội sang đây tìm con.”
Lương Phỉ Phỉ nói lời thấm thía: “Thanh Thanh à, dù sao con cũng là con gái của ông ấy.
Người ta có câu, người một nhà gãy xương liền gân, bất kể thế nào chúng ta cũng đều là người một nhà, cho dù con không nhận dì và chị gái con, nhưng ông ấy là ba ruột của con mà.”
Sớm không đi, lúc này lại chạy tới nói chuyện tình cảm, nếu cô dễ dàng bị lừa như vậy thì cũng quá ngu rồi.
“Hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng, tôi và các người đã không còn tình cảm từ lâu, về sau các người đi đường Dương Quan [1] của các người, tôi đi cầu ván gỗ của tôi, các người không thiếu tôi gì hết, đừng xin lỗi tôi nữa.
Tôi cũng không nợ các người, về sau đừng đến tìm tôi nữa.
Không muốn ồn ào khó coi thì mau đi đi, không thì đừng trách tôi không nể mặt gọi bảo vệ đến đuổi.
[1]: chỉ con đường qua Dương Quan – nay thuộc phía tây nam huyện Đôn Hoàng tỉnh CamTúc – đi Tây Vực, sau này ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang
Lâm Thanh Thanh nói xong liền đóng cửa lại, sau đó cô đi vào nói với dì Tuệ, nếu bọn họ còn tới thì trực tiếp gọi bảo vệ tới đuổi người.
Khi Lâm Thanh Thanh đi vào, Dịch Trạch Duyên và Tiểu Uyên đang ngồi trên bàn ăn sáng, ánh mắt hai cha con nhìn cô hỏi thăm.
Lâm Thanh Thanh đi đến vuốt đầu tiểu Uyên, ngồi xuống bên cạnh bé dặn dò: “Mau ăn cơm nào.”
“Không sao chứ?” Dịch Trạch Duyên hỏi.
“Không sao, em nói mình có thể tự giải quyết mà.”
Cơm nước xong xuôi, lúc ba người ra ngoài thì đám người Lâm Bằng cũng không còn ở đó nữa.
**
Lâm Thanh Thanh không ngờ mới đến phòng làm việc một lát đã nhận được điện thoại của chị.
Chị nói cho cô, nhà Lâm Bằng chạy tới chỗ mình.
Mới bị Lâm Thanh Thanh đuổi đi đã quay sang gây phiền phức cho chị, nhà Lâm Bằng này đúng là âm hồn không tan.
“Em biết rồi, em lập tức qua đó.”
Lâm Thanh Thanh lái xe đến tiệm cơm Hòa Bình, mấy người Lâm Bằng lúc này đang ngồi trong phòng làm việc của chị.
Lâm Thanh Thanh đẩy cửa đi vào, Lương Phỉ Phỉ thấy cô liền cười trước: “Chúng ta vừa mới ngồi nói chuyện với chị con, không ngờ con tới nhanh như vậy.”
Lâm Thanh Thanh hít một hơi sâu đè nén cơn giận xuống, sau đó mới nói với bọn họ: “Rốt cuộc mấy người muốn gì?”
Lâm Bằng nghe vậy nhíu mày, khó chịu nói: “Sao con lại nói như vậy.
Hai đứa là con của ba.
Là một người ba, hai đứa không đến thăm ba thì thôi, chẳng lẽ ba lại còn không được đến thăm hai đứa một chút sao?”
Thăm bọn cô? Nhiều năm như vậy chẳng quan tâm đến hai chị em cô, sao hôm nay đột nhiên tốt tính như vậy? Cô hiểu rõ bọn họ, đến đây chắc chắn không có ý gì tốt.
Lâm Thanh Thanh cười lạnh một tiếng, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Đừng quanh co lòng vòng, mấy người có mục đích gì cứ nói thẳng đi.”
“Thanh Thanh à, sao con có thể nói như vậy?” Lương Phỉ Phỉ tỏ vẻ tổn thương: “Chúng ta là người nhà mà.”
Lương Hân cũng nói: “Đúng đấy Thanh Thanh, chúng tôi cảm thấy có lỗi với cô nên mới đến nói xin