Từ lồng ngực đến bụng anh có rất nhiều vết sẹo, có vết bị dao quẹt, còn có vết bị bỏng.
Mặc dù suốt dọc đường cô không hỏi anh, nhưng những lời Trình Nhân nói vẫn in trong đầu cô.
Sẹo trên người anh Trạch Duyên, có bao nhiêu vết không phải do cô làm chứ?
Lâm Thanh Thanh nhìn những vết sẹo trên người anh, một lúc lâu sau mới hỏi: “Đều là em làm sao?”
Dịch Trạch Duyên điềm nhiên như không: “Em đừng nghe Trình Nhân nói, cô ta thì biết cái gì.
Em biết đấy, anh tham gia quân ngũ, huấn luyện gian khổ, trên người ít nhiều cũng lưu lại sẹo, cho nên những vết thương này phần lớn đều không phải do em làm.”
Phần lớn đều không phải do cô làm, nói cách khác, những vết thương trên người anh, ít nhiều cũng có bút tích của cô?
“Vì sao? Vì sao lại như vậy?”
Cô thực sự không muốn tin mình đã làm tổn thương anh.
Dịch Trạch Duyên tỏ ra không phải chuyện gì to tát, từ từ cài cúc áo sơ mi lên, tựa như đang kể lại một câu chuyện đơn giản: “Có một người, anh ta biết rõ cô gái không hề thích mình, những vẫn không nhịn được muốn tới gần, nhưng cô ấy lại không muốn anh ta đến gần, cô ấy có vô số phương pháp bài xích của mình.
Anh ta biết rõ mình sẽ bị thương những vẫn muốn đến gần.
Về sau, anh ta bị thương thật.
Em nói chuyện này trách ai được?” Anh cười nói với cô: “Là anh tự tìm, không liên quan đến em.”
Vì sao lại bài xích anh đến gần, vì sao lại chán ghét anh, vì sao lại tổn thương anh, rõ ràng anh tốt như vậy mà! Mặc dù cô mất trí nhớ, những vừa nghĩ đến những tổn thương trên người anh đều là do cô gây ra, Lâm Thanh Thanh lại cảm giác như có người dùng dao đâm vào lòng cô, rất đau lòng, rất khó chịu, rất muốn khóc.
Lòng thắt lại, cô khó chịu ngồi xổm xuống, Dịch Trạch Duyên nhận ra sự khác thường của cô, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Nước mắt không ngừng chảy xuống theo hốc mắt, hoàn toàn mất khống chế.
Rõ ràng cô không có ký ức, nhưng không biết tại sao lại đau lòng như thế, hối hận như thế.
“Anh biết không, em cảm thấy làm trẻ con thật tốt, khi đau khổ muốn khóc thì khóc, khóc sẽ có người lớn an ủi, nhưng làm người lớn lại không thể.” Lâm Thanh Thanh chảy nước mắt, cười khổ nói với anh: “Có phải anh cảm thấy em rất già mồm không, rõ ràng không nhớ gì nhưng lại khóc thương tâm như vậy.”
“Không có.” Dịch Trạch Duyên kéo cô ôm vào ngực: “Trẻ con có người lớn an ủi, em có Dịch Trạch Duyên, khi em khóc anh sẽ ôm em, anh sẽ không cảm thấy em già mồm.”
Dịch Trạch Duyên ôm cô như ôm một đứa trẻ, anh bế cô đặt lên bàn, giúp cô lau sạch nước mắt.
Nút áo anh mới cài được một nửa, có thể nhìn thấy vết thương thấp thoáng trên ngực anh.
Thật sự chướng mắt, lại khiến người ta đau lòng.
Tâm tình Lâm Thanh Thanh rất phức tạp, lúc này, thậm chí nói xin lỗi với anh cô cũng bất lực.
Cô dứt khoát chạm thẳng vào, hôn lên vết sẹo của anh.
Đôi môi nóng hổi mềm mại, khi chạm vào, thân thể Dịch Trạch Duyên vô thức căng cứng.
Cô cởi cúc áo sơ mi của anh ra, hôn lên từng vết sẹo trên người anh.
Cô lấy sự khổ sở để chứng minh mình hối hận.
Dịch Trạch Duyên hít một hơi thật sâu, anh nắm chặt bờ vai của cô, đẩy người cô ra, không cho cô tiếp tục.
Lâm Thanh Thanh hỏi anh: “Sao vậy?”
Trên mặt cô còn vương nước mắt, đôi mắt đỏ rực, làn da vừa trắng vừa mềm, đôi mắt hồng hồng càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
Khuôn mặt yêu kiều vừa mới khóc, phảng phất như mưa hoa rơi xuống, khiến người ta vừa thương tiếc vừa bị câu dẫn muốn hung hăng làm.
Dịch Trạch Duyên nghiêng đầu đi không dám nhìn cô, nhưng giọng nói căng cứng đã để lộ lúc này anh không hề bình tĩnh: “Em không cần như vậy.”
Cô xoay đầu anh lại đối diện mình, hỏi: “Trước đây chúng ta đã xảy ra chuyện gì?”
Anh sờ mặt cô nói: “Không có gì, em đừng suy nghĩ nhiều.”
Xem ra anh không định nói cho cô, Lâm Thanh Thanh cũng không muốn hỏi tiếp.
Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe được tiếng lòng mình, tĩnh mịch như vậy rất đúng hoàn cảnh, khiến người ta muốn phơi bày tất cả du͙ƈ vọиɠ.
“Có phải em không có sức hấp dẫn đúng không?” Đột nhiên cô hỏi.
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Có đôi khi, em cảm thấy anh không muốn đến gần em, vẫn luôn là em tìm cơ hội đến gần anh, quyến rũ anh, nhưng anh vẫn luôn chững chạc đàng hoàng như vậy, cho nên em cảm thấy mình không có sức hấp dẫn.”
Cô đang mê sảng gì vậy, cô cảm thấy mình không có sức hấp dẫn sao?
Cô vừa mới khóc, lúc này đôi mắt rưng rưng nhìn anh, Dịch Trạch Duyên không dám nhìn cô, cơ bắp và thái dương giật giật, cố gắng khắc chế nói với cô: “Em rất hấp dẫn.
Có điều em không biết, anh nghĩ đến em sắp điên mất rồi, nhưng anh đang do dự, trước khi mất trí nhớ em không thích anh chút nào, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ có một ngày em nhớ lại sẽ cảm thấy anh lợi dụng lúc em gặp khó khăn, cho nên mới không dám đến gần.”
Anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày Dịch Trạch Duyên anh sẽ trở nên mâu thuẫn như thế, cẩn thận từng li từng tí để cô nghĩ anh là một người chững chạc đàng hoàng.
Anh không phải người đứng đắn, anh là cầm thú, là cầm thú ngày ngày đều nhớ cô.
Một khi bị cô quyến rũ, anh sẽ mất lý trí hoàn toàn.
Nghe anh nói những lời này, Lâm Thanh Thanh cảm thấy hơi đau lòng, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì anh nói anh nghĩ đến cô, nghĩ đến cô đến sắp điên rồi.
Trong lòng tràn đầy cảm giác phức tạp, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh.
Lúc này rất thích hợp, Lâm Thanh thanh bắt lấy tay anh, cô hít một hơi thật sâu, mỗi câu mỗi chữ đều hướng về anh: “Anh biết không Dịch Trạch Duyên, thật ra em rất sợ nhớ lại quá khứ, em sợ em thật sự đã làm chuyện tổn thương anh.
Em yêu anh, thật sự rất yêu, yêu anh đến tận xương tủy, mỗi ngày em đều nhớ anh, mỗi giờ mỗi phút, chỉ cần tách ra khỏi anh, từng tấc cơ thể em đều nhớ anh.
Em muốn đến gần anh, muốn được ôm anh, đôi khi em cảm thấy mình suy nghĩ hèn mọn đối với anh giống như một tên biếи ŧɦái vậy.”
Dịch Trạch Duyên: “…”
Một tay Dịch Trạch Duyên bị cô cầm, một tay chống vào mép bàn giam cầm cô trong ngực anh, bàn tay bám vào mép bàn không biết nắm chặt từ lúc nào, tay áo sơ mi của anh được vén lên trên khuỷu tay, gân xanh lộ ra, nhìn kỹ có thể thấy tay anh đang phát run.
Anh chăm chú nhìn cô gái trước mặt, đầu óc ù ù.
Cô nói cô yêu anh…
Không phải thích, mà là yêu.
Yêu anh đến tận xương tủy.
Anh hơi cúi đầu, thoáng chốc khôi phục bình thường, làm như đang tán gẫu hỏi lại cô: “Em vừa nói gì, lặp lại lần nữa,”
Lâm Thanh Thanh: “???” Lâm Thanh Thanh nghĩ rồi nói: “Em nói em muốn đến gần anh, muốn được ôm anh.”
“Câu trước nữa.” Anh chặn ngang.
Câu trước nữa?
Lâm Thanh Thanh nhớ ra, cô xấu hổ, cắn môi nói: “Em nói em yêu anh.”
“Yêu như thế nào?”
Giọng nói mang theo ý cười, nhưng ngữ điệu lại thay đổi.
“Rất yêu, yêu đến tận xương tủy, mỗi ngày đều nhớ anh, giống như một tên biếи ŧɦái…”
Không đợi cô nói xong, anh đã cúi đầu hôn lên môi của cô, những lời chưa nói ra hết bị anh nuốt toàn bộ vào trong.
Hôn hơi dồn dập, nhưng lại vô cùng triền miên.
Cơ thể Lâm Thanh thanh hơi cứng lại một chút, lập tức nhắm mắt lại, hai tay vòng qua cổ anh, vô cùng kích động đáp lại anh.
Không khí trong phòng lập tức nóng lên, khắp nơi đều là tiếng hôn, Lâm Thanh Thanh cảm giác như trong lòng có thứ gì nóng hổi chặn lấy, nhưng cô lại bất lực, lúc này chỉ còn lại hôn anh.
Anh ôm cô ngồi trên giường, tách hai chân Lâm Thanh thanh ra, để cô dạng chân ngồi trên người anh.
Bỗng nhiên anh đặt cô xuống khỏi đùi mình, để cơ thể cô ngửa về sau.
Anh đưa tay kéo tay cô ra phía sau giữ chặt.
Lâm Thanh Thanh cảm giác đầu óc mê muội, cô cắn môi, không nhịn được cười lên.
Ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Thanh tỉnh dậy thì Dịch Trạch Duyên đã đi.
Cô nằm trên giường một lúc mới đứng lên.
Cũng may, thời đại học cô hay rèn luyện, cho nên tố chất thân thể khá tốt, nếu không đêm qua vận động với cường độ cao như vậy, chắc chắn hôm nay không đứng dậy được.
Ga giường bị nhăn đến không tưởng nổi, phía trên có một vũng chất lỏng lớn không rõ.
Lâm Thanh Thanh không vô ý đến nỗi đưa cho dì Tuệ giặt.
Cô nhét ga giường vào máy giặt, sau đó mới đi tới phòng làm việc, cũng may, mọi người đều rất dễ tính, không hỏi cô vì sao đến muộn.
Chỉ là cả ngày cô đều không yên lòng.
Sau đó, Tề Kỳ không nhịn được nhắc nhở: “Cô sao vậy? Mới sáng sớm mà cứ như người mất hồn, một lúc lại ngồi cười ngây ngô, khuôn mặt hiện ra bốn chữ rõ ràng.”
“Bốn chữ nào?”
“Xuân tâm nhộn nhạo.”
“…”
Lâm Thanh Thanh quýnh lên, cô cố gắng để mình bình tĩnh một chút, nhưng trong đầu lại không khống chế được nhảy ra những hình ảnh kia.
Lâm Thanh Thanh nhớ tới mình nói Dịch Trạch Duyên sắc, thật ra cô mới sắc.
Bởi vì buổi sáng Lâm Thanh Thanh đến hơi muộn, nên buổi chiều chủ động ở lại tăng ca.
Lúc cô trở về, Dịch Trạch Duyên và bảo bối đều đã trở về.
Dịch Trạch Duyên ngồi trên ghế sofa, đang cầm một cuốn sách đọc, bảo bối nhỏ quỳ trên mặt đất chơi ghép hình, lão ba đang đọc sách thỉnh thoảng sẽ liếc bé một chút, sau đó nhắc nhở: “Khối màu xanh lục kia phải đặt bên trái.”
“Thật ạ?” Bảo bối nhỏ thầm thì, chuyển khối màu lục sang bên trái: “Đúng là vậy rồi!”
Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, hình ảnh hai cha con vô cùng hài hòa, ấm áp.
Lâm Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình vô cùng trọn vẹn, cho dù mất trí nhớ, dù không nhớ gì trong năm năm, nhưng cô cảm thấy chỉ cần có Dịch Trạch Duyên và con ở bên là đủ rồi.
Dịch Trạch Duyên nhanh chóng nhìn thấy Lâm Thanh Thanh.
Vừa nhìn thấy cô, không hiểu sao tai của Dịch tiên sinh lại đỏ lên, ánh mắt trở lại trang sách, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Đã ăn cơm chưa?”
“Em ăn qua rồi.”
Lâm Thanh Thanh đặt túi xách xuống, ôm lấy gương mặt non nớt của con trai hôn lên một cái, sau đó chơi cùng với con.
Buổi tối, Lâm Thanh Thanh vẫn giống như mọi hôm, kể chuyện cổ tích cho bé nghe rồi mới trở về phòng.
Dịch Trạch Duyên thay áo ngủ rồi lại ngồi xuống bàn đọc sách, thấy cô vào liền nói: “Tiểu Uyên ngủ rồi?”
“Dạ, ngủ rồi.”
“Đến đây.”
“…”
Lâm Thanh Thanh nhìn anh, thấy anh chỉ vào đùi mình, mặt Lâm Thanh Thanh đỏ bừng đi đến.
Dịch Trạch Duyên cầm tay cô kéo về phía mình, Lâm Thanh Thanh liền ngồi lên đùi anh.
Anh ôm eo cô từ phía sau, lồng ngực rắn chắc ép sát, Lâm Thanh Thanh hơi hoảng hốt, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Anh đưa một tập tài liệu cho cô: “Đây là người Mạc Khanh Nhan muốn tìm.”
Lâm Thanh Thanh nhận lấy nhìn thoáng qua, đúng là tài liệu về Xương Kỳ, rất kỹ càng.
“Anh tra được nhanh vậy sao?” Lâm Thanh Thanh nhìn qua địa chỉ hiện tại: “Bà Thị? Sao anh ta lại chạy đến Bà Thị? Không phải anh ta là người Kỳ Châu sao?”
(Bà Thị: Một thị trấn ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc)
Xương Kỳ giống Dịch Trạch Duyên, đều là người Kỳ Châu.
Cô còn biết lúc trước sở dĩ Mạc Khanh Nhan xuất hiện ở Kỳ Châu là vì đi tìm anh ta, Mạc Khanh Nhan ngẩn ngơ ở Kỳ Châu hai năm, nhưng vẫn không tìm được Xương Kỳ.
“Không rõ.”
Lâm Thanh Thanh cũng không muốn biết rõ ngọn ngành lắm, cô định ngày mai sẽ đưa cho Mạc Khanh Nhan.
Mạc Khanh Nhan biết chắc chắn sẽ rất vui.
Lâm Thanh Thanh nghĩ đến một chuyện lại hỏi anh: “Sao lúc trước anh không nói với em anh đi tìm Mạc Khanh Nhan?”
“Không có gì đáng nói.”
“…”
“Có phải anh còn vì em mà làm rất nhiều chuyện em không biết không?”
Dịch Trạch Duyên nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô, cau mày: “Em khách sáo với anh sao? Em là vợ của anh, anh giúp em không phải là chuyện bình thường sao?”
Anh cho là chuyện đương nhiên, khiến Lâm Thanh Thanh hổ thẹn: “Nói thế không sai, nhưng bình thường anh bận rộn như vậy, em không muốn anh vì chuyện của em mà tốn công mất sức.”
“Tiện tay mà thôi, không tính là tốn công mất sức.”
“…”
Anh trả lời hờ hững, bờ môi dán vào tai cô mơn trớn, Lâm Thanh Thanh cảm thấy hơi ngứa, còn tê tê giống như bị điện giật.
Dán gần như vậy, mỗi cái hô hấp của anh cô đều cảm nhận được, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng hừ rất nhỏ từ trong cổ họng lúc anh hôn cô vang lên bên tai.
Tự như lò than, nóng bỏng khiến tim cô bắt đầu tăng tốc.
“Anh… Có phải lại muốn làm rồi không?”
Dịch Trạch Duyên dừng động tác lại, đáp nhẹ: “Ừm?”
Âm thanh từ tính, thật sự trêu tim cô mềm nhũn, người đàn ông này đúng là khiến người ta mê muội.
“Anh muốn làm, em chịu được không?’
Giọng nói hấp dẫn như thế, ấm áp quét bên tai cô, toàn thân cô đều bị hormone nam tính của anh bao phủ, không chịu được, không chịu được, cô phải làm sao đây?
Người đàn ông đáng ghét mê người này! Lâm Thanh Thanh có cảm giác mình sắp ý loạn tình mê, nhưng vì suy nghĩ cho thân thể của anh, cô vẫn cố gắng giữ một tia lý trí cuối cùng, khuyên nhủ: “Tiết chế một chút a… Thận anh hỏng thì phải làm sao?”
Cô nghe thấy anh cười khẽ bên tai mình, sau đó đè thấp giọng nói: “Tồn trữ nhiều năm như vậy, mới một hai lần, không dễ hỏng như vậy.”
Lâm Thanh Thanh có cảm giác mặt đỏ bừng cả lên, cô thật sự không chịu được anh ghé sát vào tai cô thì thầm nói chuyện như vậy!
Nhưng muốn mạng chính là, nụ hôn của anh