Không biết có phải nhìn ra sự bối rối của Lâm Thanh Thanh không, cuối cùng anh cũng thu hồi ánh mắt đặt trên người cô, vuốt đầu tiểu Uyên:" Con nói như vậy sẽ làm dì sợ."
" Thật vậy ạ?" Bạn nhỏ tự trách mình, cúi đầu thấp xuống, áp suất không khí giảm một chút:" Con xin lỗi dì, là con không tốt."
Lâm Thanh Thanh không nỡ nhìn bộ dạng này của tiểu Uyên, vội nói:" Không sao đâu."
Bạn nhỏ không tiếp tục chủ đề này nữa, ngoan ngoãn ăn cơm.
Bầu không khí cuối cùng cũng tốt lên một chút. Lúc này người phục vụ chạy đến, cửa phòng cũng chưa đóng, cô ấy đứng ở cửa nhìn xung quanh, thấy Lâm Thanh Thanh liền nói:" Thanh Thanh, dưới lầu xảy ra chút chuyện, cô nhanh xuống dưới xem một chút."
Lâm Thanh Thanh thấy vẻ lo lắng của cô ấy, vội hỏi:" Có chuyện gì sao?"
Người phục vụ nói:" Tôi cũng không rõ, chỉ biết có mấy người khách làm bà chủ khó xử."
Bà chủ cũng chính là chị cô, Lâm Trân Trân.
" Tôi có việc phải ra ngoài một chút, hai người từ từ ăn nhé." Lâm Thanh Thanh lo chị mình xảy ra chuyện, vội giải thích với hai cha con rồi theo người phục vụ xuống dưới.
Phòng ăn lớn nằm ở bên phải đại sảnh. Lúc Lâm Thanh Thanh đi vào liền thấy hơn mười người ngồi trong phòng, có cả nam cả nữ. Một người đàn ông đầu trọc vạm vỡ, trên người hắn có hình xăm đang kéo chị cô. Hắn cười một cách thô tục:" Đừng ngại, ngồi xuống bồi anh uống rượu, đừng ngại mà."
Chị cô rõ ràng rất ghê tởm, nhưng làm ăn lại sợ nhất là đắc tội với người khác, đành miễn cưỡng cười nói:" Tôi thật sự không biết uống rượu, hay tôi uống trà thay rượu được không?"
Người đàn ông xăm trổ nói:" Chỉ cần uống một chén, một chén là được."
Cái móng vuốt đầy mỡ chộp vào cổ tay Lâm Trân Trân, chị cô nhíu mày, rõ ràng là bị túm đau. Lâm Thanh Thanh bước vào, trực tiếp nhéo tay người kia, hắn đau nhức, cuối cùng cũng bỏ tay ra.
" Có gì thì nói, lôi lôi kéo kéo làm gì? Không nghe thấy chị tôi bảo không biết uống rượu sao?"
Người đàn ông xăm trổ khó chịu, đang định nổi cáu. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy mỹ nhân kiều diễm bên cạnh, nói đúng ra là rất đẹp, giống như lúc thượng đế tạo ra sợ người khác không biết cô đẹp, nên đã làm vẻ đẹp của cô tăng thêm, khiến người khác không thể coi nhẹ.
Người đàn ông ngây người một lúc, rồi lập tức vỗ mạnh vào miệng tán thưởng:" Đã sớm nghe nói hai chị em ở " tiệm cơm hòa bình" rất nổi tiếng, mỗi người đều đẹp. Hôm nay gặp mặt quả nhiên " danh bất hư truyền"." Hắn đưa mặt lại gần cười ha hả, ngũ quan trên khuôn mặt chen chúc chung một chỗ, đôi mắt híp lại, càng khiến người khác cảm thấy hèn mọn:" Em muốn anh nói chuyện, được, vậy chúng ta nói chuyện. Chị em đã không nguyện ý bồi anh uống rượu, em thay chị được không?"
Hắn nói xong liền đưa tay ra kéo tay Lâm Thanh Thanh. Lâm Trân Trân thấy thế lập tức kéo Lâm Thanh Thanh ra sau. Sau đó trách cứ Lâm Thanh Thanh:" Em vào đây làm gì? Mau đi ra ngoài!"
Lâm Trân Trân đẩy cô ra ngoài. Lâm Thanh Thanh sao có thể bỏ mặc chị mình bị bắt nạt, cô không chịu đi, dứt khoát vọt thẳng vào cái phòng nam nam nữ nữ này:" Nơi này là tiệm cơm, không phải rạp chiếu phim buổi tối, chúng tôi chỉ có trách nhiệm nấu ăn chứ không cần phải bồi rượu."
Lâm Thanh Thanh vừa dứt lời, người phụ nữ tóc ngắn ngồi đối diện liền cười nhạo một tiếng:" Cái gì mà chỉ chịu trách nhiệm nấu ăn không bồi rượu, tỏ ra vẻ thanh cao gì chứ, chẳng qua là chưa có tiền thôi."
Người đàn ông xăm trổ nghe xong, sắc mặt lập tức xấu đi. Hắn cầm tiền ở cái túi dưới chân ra đập lên bàn:" Lão tử là người có tiền, đừng xem thường người khác."
Lâm Thanh Thanh đến nhìn cũng lười, chỉ giễu cợt người phụ nữ tóc ngắn:" Hóa ra bà thím là người chỉ cần đưa tiền sẽ không cần để ý đến tự tôn mà bồi rượu người khác sao, thím cao thượng như vậy chúng tôi không so nổi."
" Cô nói ai là bà thím?" Người phụ nữ tóc ngắn hiển nhiên bị cô chọc tức.
Lâm Thanh Thanh khẽ nhấc cằm nói:" Ở đây cô giống bà thím nhất, chẳng lẽ tôi còn nói người khác sao?"
Ở đây còn có hai nữ nhân đang ngồi, nghe xong những lời