Phẫn nộ, căm hận, cô rất muốn hét lớn lên.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh, em nghe anh nói.” Hướng Hoa Dương từng bước đi đến gần cô.
Cô lùi lại tránh anh ta, người bạn trai ngày nhớ đêm mong lúc này lại biến thành một người xấu xa, dơ bẩn: “Anh đi đi, cút đi, không được tới gần tôi.”
Cô đang rất kích động.
Quả nhiên Hướng Hoa Dương dừng bước lại.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Lâm Thanh Thanh vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, các ngón tay đều đang run lên.
Người gọi tới là chị, chị nói Lâm Bằng và Lương Phỉ Phỉ tới thăm cô, hỏi cô đang ở đâu, bao giờ thì về.
Lâm Thanh Thanh cúp điện thoại, đi lên phía trước giữ chặt tay Lương Hân, kéo cô ta đi.
Cô thường xuyên rèn luyện nên rất có sức, Lương Hân không thể phản kháng được.
Cô bắt một chiếc xe trở lại tiệm cơm Hòa Bình, quả nhiên Lâm Bằng và Lương Phỉ Phỉ đang ở đó.
Cô nổi giận đùng đùng đi tới, ba người họ không biết có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Lâm Thanh Thanh mới buông tay Lương Hân ra, nói với ba người họ: “Mọi người biết hôm qua chị kế của con đưa con đi đâu không? Cô ta chuốc say con, bỏ thuốc con, hại con lên giường cùng một người đàn ông xa lạ.
Như vậy còn đỡ, đằng này cô ta còn lén lút ở bên bạn trai của con.”
Cô thật sự bất lực, hiện giờ không biết phải làm sao, muốn có người đứng ra làm chủ cho mình, cô cần nhận được sự an ủi.
Nhưng Lương Hân nghe cô nói lại không hoảng loạn chút nào, thậm chí còn chảy nước mắt, tủi thân nói với ba: “Hôm qua, tôi thấy tâm tình cậu không tốt nên mới đưa cậu ra ngoài giải sầu, ai ngờ cậu uống say liền đuổi tôi đi, còn nói đã hẹn một người bạn thân đến thăm mình.
Tôi còn đang giận cậu đấy, tôi chính là bạn thân nhất của cậu, còn có ai thân hơn tôi à? Không ngờ, chính cậu không có lòng tự trọng lên giường cùng một người bạn trên mạng, lại còn muốn cắn ngược lại tôi.”
Lâm Thanh Thanh vô cùng tức giận, trong một đêm xảy ra quá nhiều chuyện, cô cảm thấy mình sắp mất hết lý trí: “Là cô bỏ thuốc tôi, là cô dùng điện thoại của tôi nhắn tin cho người đó, là cô!”
Ánh mắt Lâm Bằng dừng trên khuôn mặt xanh lét của Lâm Thanh Thanh, sau đó lại nhìn Lương Hân: “Rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì?”
Lương Hân lau nước mắt, tỏ vẻ tủi thân nói: “Con cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa.
Mới sáng sớm cậu ấy đã đến tìm còn, trách móc con không đúng, con thật sự không hiểu gì cả.
Về chuyện Hướng Hoa Dương, con cũng bị anh ta lừa.
Hướng Hoa Dương nói với con anh ta không thích Thanh Thanh, sẽ nhanh chóng chia tay với cậu ấy.
Đầu óc con cũng không thông minh bằng Thanh Thanh, anh ta nói dăm ba câu liền bị lừa, nói trắng ra là, con cũng là người bị hại.”
Lâm Thanh Thanh không ngờ cô ta có thể tẩy đen thay trắng như thế, cả người cô tức phát run, lớn tiếng nói: “Hôm qua tôi uống say, sao có thể nhắn tin với người khác? Còn có, vừa rồi tôi nghe cô nói chuyện với Hướng Hoa Dương, lúc ấy cô không giống như này.”
Lương Hân không nói gì mà chỉ khóc.
Lương Phỉ Phỉ lo lắng nhìn Lâm Thanh Thanh, nói với Lâm Bằng: “Em đoán gần đây Thanh Thanh nhận quá nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên mới như vậy, không thì chúng ta tìm bác sĩ xem thử cho con bé xem.”
Lâm Thanh Thanh biết bà ta có ý gì, liền tức giận nói: “Bà câm miệng lại đi! Tôi rất tỉnh táo, tôi biết mình đang nói gì.”
Lâm Trân Trân không xem được nữa, liền tiến đến đỡ Lâm Thanh Thanh, nói với Lâm Bằng: “Bất kể thế nào, Thanh Thanh cũng là con gái của ba, con tin lời nó nói.
Ba làm ba, dù thế nào cũng phải cho nó một câu trả lời thỏa đáng.”
Lâm Bằng hừ lạnh một tiếng: “Giải thích cái gì? Ba thấy nó là cố tình gây sự, điên điên khùng khùng.
Không thể hát nữa thì sao? Nhà ta thiếu chút tiền này sao? Nuôi nó cả đời cũng không phải không nuôi được, làm gì phải ầm ĩ khó coi như vậy, nói ra không sợ người ta chê cười sao?”
“Ba không tin con.” Lâm Thanh Thanh không dám tin.
Không biết có phải do nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Lâm Thanh Thanh không, cuối cùng Lâm Bằng cũng dịu giọng nói: “Chúng ta là người một nhà, người một nhà thì phải vui vẻ với nhau.
Con có thể ầm ĩ, nhưng không được quá mức.
Chuyện của Hướng Hoa Dương, người này thay đổi liên xoành xoạch, lúc nói thế này lúc thế khác, không đáng để con và chị Lương Hân vì một người ngoài mà ầm ĩ khó coi như vậy.”
“Con vừa mới nói tối hôm qua cô ta đưa con ra ngoài uống rượu rồi bỏ thuốc, ba không nghe thấy gì sao?”
“Bỏ thuốc gì? A Hân là bạn thân nhất của con, nó là người như thế nào không phải con và ba hiểu rất rõ sao? Tự con phạm sai lầm, ba và dì Phỉ Phỉ sẽ không trách con, nhưng con không được đẩy hết trách nhiệm lên người Lương Hân.
Còn có, về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa, một đứa con gái đi uống rượu rồi ngủ với đàn ông, nói ra hay lắm à? Con không sợ mất mặt nhưng ba sợ!”
Lâm Thanh Thanh lùi về sau một bước.
Cô nghe thấy chị nói Lâm Bằng đến đây, cho nên mới vội vàng kéo Lương Hân đi tìm ông ta.
Ông ta là ba cô, cô bị ức hϊếp, chắc chắc người làm ba sẽ đòi lại công bằng cho cô.
Biết Lương Hân bắt nạt cô như thế, hẳn ông ta sẽ lập tức ly hôn với Lương Phỉ Phỉ, đuổi hai mẹ con này ra khỏi nhà, đây mới là điều cô muốn.
Nhưng cô không ngờ, ba của cô, không chỉ không đòi lại công bằng cho cô, mà còn trách cô không đúng.
Cô bị bỏ thuốc, ngủ cùng với một người đàn ông xa lạ, bị bạn tốt đâm sau lưng, nhưng ông ta không những không tin mà còn cảm thấy cô đang làm loạn.
Ha ha, thật là buồn cười.
Phẫn nộ, không cam lòng, căm hận dường như bình tĩnh trở lại trong nháy mắt.
Cô nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới tỉnh táo nói với chị bằng một giọng khiến ngay cả mình cũng phải kinh ngạc: “Chị, đuổi bọn họ đi đi.”
“Đứa bé này, sao con lại nói như vậy? Cái gì mà đuổi chúng ta đi chứ?” Lương Phỉ Phỉ không vui nói.
Lâm Bằng cũng nói: “Đuổi đi? Đuổi đi đâu? Con không trở về cùng ba sao?”
“Trở về?” Cô cười lạnh: “Từ giờ trở đi, tôi và các người không còn liên quan gì nữa, tôi sẽ chuyển hộ khẩu đến Bắc Thành, dù sao tôi cũng đã trưởng thành rồi, cũng có nhà ở Bắc Thành.
Từ đây về sau, tôi và các người không có bất kỳ liên quan gì nữa.”
Lâm Bằng bị cô làm cho tức giận: “Ba thấy đầu óc con úng nước rồi, con đang nói bậy bạ gì thế? Muốn ép ba đưa con đến bệnh viện tâm thần phải không?”
Lâm Thanh Thanh không phản ứng lại ông ta, quay người đi lên tầng.
Dưới tầng truyền đến tiếng cãi vã, là chị đang đuổi bọn họ đi.
Cô trở về phòng, yên lặng ngồi trên giường.”
Dưới tầng từ từ yên tĩnh lại, một lát sau thì chị đi lên.
Chị ngồi xuống bên cạnh, cầm tay cô, cẩn thận hỏi: “Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì? Lương Hân thật sự bỏ thuốc em, em thật sự cùng …”
Lâm Thanh Thanh nhắm mắt lại, gật đầu.
“Người đó là ai?”
“Một người bạn trên mạng, em không biết.”
“Có muốn báo cảnh sát không?”
Lâm Thanh Thanh lắc đầu nói: “Lương Hân lấy điện thoại của em nhắn tin, không có chứng cứ trực tiếp chứng minh cô ta bỏ thuốc em.
Về phần người đàn ông kia… anh ta cũng là người bị hại.”
Lâm Trân Trân vô cùng đau lòng, đưa tay ôm cô vào ngực, an ủi cô: “Em yên tâm, chị sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy người chị dịu dàng của mình nói những lời độc ác như vậy.
“Có thể mua thuốc giúp em không?”
Lâm Trân Trân im lặng một lúc: “Được.”
Lâm Trân Trân mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho cô, Lâm Thanh Thanh uống vào.
Cô đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài đường, trời bắt đầu nắng lên, trên đường không còn người nào.
Đã qua giờ ăn cơm, tiệm cơm rất yên tĩnh.
Một trận gió thổi tới, cuối lấy chiếc lá rơi trên bệ cửa sổ.
Cô cầm lấy chiếc lá giơ ra ánh nắng, mạch lá càng trở nên rõ ràng hơn.
Đột nhiên, cô nở một nụ cười với lá cây, nụ cười xán lạn, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo không có chút ấm áp nào.
Đột nhiên cô nghĩ đến, từ nhỏ mẹ đã dạy cô phải trở thành một người lương thiện, biết yêu thương người khác, bởi vì người tốt sẽ được lên thiên đàng.
Nhưng bà hiền lành như thế lại bị bệnh mà mất sớm.
Cô nghe lời mẹ nói, từ nhỏ đã là một đứa bé lương thiện, hoạt bát, cởi mở, cho nên khi nhìn thấy đứa bé bị lửa vây xung quanh, cô nghĩ đến mình mới vừa diễn tập, liền quên mình đi cứu đứa bé kia, khi còn nhỏ, nhìn thấy Lương Hân bị đánh, cô cũng không kiềm được mà đến gần an ủi cô ta, rồi trở thành bạn thân.
Nhưng mà… cô tốt bụng cứu đứa bé kia, cổ họng bị hỏng, không thể hát nữa, nhưng lại bị người ta nói thành kẻ tình nghi phóng hỏa gϊếŧ người.
Bạn thân luôn ở bên ủng hộ, có gì tốt cô luôn luôn nghĩ đến người bạn thân của mình đầu tiên, nhưng cô ta lại phản bội cô ở thời điểm cô chán nản nhất, đâm cho cô một nhát vào sau lưng.
Nhìn xem, cô lương thiện như thế, nhưng đổi lại là sự thiện lương của cô bị người khác chà đạp dưới chân.
Đã lương thiện không được báo đáp, vậy thì cô sẽ làm một người xấu.
Nhà bán đồ ăn sáng kia người bị lửa thiêu, người thì tự sát, họ đều chết rồi, dù trong lòng cô có oán hận cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng người bỏ thuốc cô – Lương Hân vẫn còn đang sống tốt, sống rất là tốt.
Thật ra, dìm chết Lương Hân đối với cô rất dễ.
Hai người là bạn thân, cô ta biết cô có người bạn mạng là một ông chú, thì cô cũng biết không ít thứ về cô ta, trong đó chắc chắn có tư liệu đen tối.
Gần đây Lương Hân muốn tham gia vào nhóm nghiên cứu sinh, cô ta muốn đi ra nước ngoài học âm nhạc, nhưng lý lịch về thành tích không được tốt lắm.
Vì để thành tích của mình đẹp hơn một chút, khi thi cuối kỳ, cô ta đã tìm người đưa đáp án cho mình.
Đương nhiên cô ta cũng rất thông minh, sợ làm một mình nhỡ gặp bất trắc, nên khi gian lận cũng kéo rất nhiều người xuống cùng, còn cố tình lập một nhóm Wechat.
Nhưng làm như vậy cũng rất mạo hiểm, nếu có người muốn phản bội cô ta, vậy thì cô ta toi rồi.
Sau đó có người phản bội cô ta thật.
Lâm Thanh Thanh sợ cô ta xảy ra chuyện, cho nên luôn luôn chú ý động tĩnh trên Wechat.
Cô phát hiện một người trong số bọn họ đã chụp lại màn hình, muốn đi tố cáo Lương Hân.
Trong thời gian này, hình như Lương Hân và người này xảy ra mâu thuẫn.
Mặc dù cùng nhau gian lận nhưng tội danh khác nhau, một khi cô ấy tố cáo thì Lương Hân cũng sẽ đi theo cùng, nhưng cô ấy vẫn chấp nhận xuống nước để kéo Lương Hân xuống cùng, có thể thấy cô ấy ghét Lương Hân nhường nào.
Sau khi Lâm Thanh Thanh biết liền lén mua lại đoạn tin nhắn đó.
Trong trường, cô rất được mọi người yêu quý, mà cũng bởi vì hăng hái tham gia một số câu lạc bộ nên cũng khá có tiếng tăm, bạn học đó suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý.
Sau khi mua lại, Lâm Thanh Thanh không nói cho Lương Hân.
Cô luôn đối xử tốt với bạn bè, yên lặng ở sau lưng lau dọn cho cô ta nhưng lại không cần cô ta báo đáp.
Lúc trước, sau khi mua xong cô liền xóa đi, nhưng đến phế thải còn có thể thanh lý, nên khả năng vẫn khôi phục được.
Lâm Thanh Thanh thử một chút, không ngờ khôi phục được thật.
Những thứ khôi phục được không ít, trong đó còn có một video có liên quan đến Lương Hân.
Để có thể nằm trong danh sách đề cử nghiên cứu sinh, Lương Hân đã từng dùng tiền đút lót một giáo sư, vô tình bị người ta quay lại video.
Người đó mang video đến gõ Lương Hân.
Lúc đó, Lương Hân đã xin người trong nhà một khoản tiền để đút lót giáo sư, mở miệng xin nữa thì không tốt lắm, cho nên tìm Lâm Thanh Thanh cầu cứu.
Làm bạn thân của cô ta, đương nhiên cô sẽ không nghĩ ngợi giúp cô ta lau dọn tàn cục rồi.
Lâm Thanh Thanh liền mượn chị một khoản tiền để mua lại video này, mua xong lập tức xóa đi.
Lương Hân thấy cô xóa rồi, tự cho là mọi việc đều xuôn xẻ, cho nên không hỏi tiếp về chuyện này nữa, nhưng không ngờ, video này cũng có thể khôi phục được.
Đối với sinh viên, tổ chức gian lận là một tội nặng, cộng thêm tội đút lót giáo sư…
Không biết Lương Hân có biết không, cô là bạn thân nhất của cô ta, chuyện muốn bóp chết cô ta đối với cô dễ như trở bàn tay.
Hiện giờ Lương hân đang chuẩn bị diễn thuyết, là học sinh ưu tú, là sinh viên tiêu biểu được giáo sư đề cử ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh, hiện giờ Lương Hân muốn có bao nhiêu hào quang thì có bấy nhiêu.
Lâm Thanh Thanh hỏi thăm