Lâm Trân Trân cảm thấy nhịp tim bắt đầu đập loạn xạ, nhiệt độ trong phòng bỗng chốc nóng lên, khi hít thở cũng cảm nhận được hơi nóng xồng vào mũi.
Nhất thời cô không biết trả lời anh như thế nào.
“Tôi… tôi muốn suy nghĩ một chút.”
Anh trả lời rất thẳng thắn: “Được, anh cho em thời gian suy nghĩ, nhưng anh không muốn em suy nghĩ quá lâu.”
Cô mơ màng gật đầu: “Ngày mai tôi sẽ trả lời.”
“Ừm.”
Anh gật đầu rồi tiếp tục ăn cơm.
Lâm Trân Trân căng thẳng đứng ngốc một lúc mới nhớ ra mình phải đi.
Cho đến khi đi ra khỏi bệnh viện, lúc ngồi trên xe, cả người Lâm Trân Trân vẫn còn choáng váng.
Đã qua nhiều năm rồi nhưng anh vẫn thẳng thắn như vậy, cứ nói thẳng ra, căn bản không cho cô thời gian để chuẩn bị.
Đột nhiên lại nói muốn ở bên nhau.
Ngồi trên xe một lúc lâu, cô mới khởi động xe rời đi.
Sau khi cô ra khỏi phòng bệnh, Ngô Khởi mới yên lặng buông đũa xuống, anh đã ăn xong.
Không phải anh muốn ăn súp rùa, chỉ là muốn gặp cô, muốn trò chuyện với cô mà thôi.
Nhìn qua cứ tưởng vừa rồi anh dễ dàng nói ra, nhưng thật ra anh đã suy nghĩ rất lâu, chuẩn bị tâm lý rất lâu mới có thể nói ra như vậy.
Thật sự… rất khó khăn.
Anh ngồi dựa vào giường thở ra một hơi, lúc nghiêng đầu thì vô tình nhìn thấy điện thoại của cô vẫn còn đặt trên bàn.
Cô gái này, ngay cả điện thoại cũng quên được.
Cô quên cầm điện thoại, nhỡ may cô suy nghĩ kỹ muốn liên lạc với anh thì phải làm sao? Anh lập tức gọi người anh em tới, bảo cậu ta đưa anh đến tiệm cơm, anh muốn tự tay đưa điện thoại trả lại cho cô.
Trên đường trở về, Lâm Trân Trân luôn nghĩ đến Ngô Khởi, cũng nhớ đến mấy năm trước, anh cũng đã từng nói với cô như vậy.
Khi đó, Thanh Thanh vừa mới xảy ra chuyện, cô rất đau lòng, nhưng lại không thể làm gì.
Hôm đó, cô chạy đến Tương Hải ầm ĩ với mấy người Lâm Bằng một trận.
Cô mượn Lâm Bằng một số tiền lớn, Lâm Bằng không cho, cô liền dọa sẽ nói ra chuyện ông ta nɠɵạı ŧìиɦ, ngày nào cũng ở đây làm ầm ĩ.
Cô cũng không ngờ một người luôn luôn nhẫn nhịn như mình lại có hành động điên cuồng như vậy.
Sau đó cô lấy được tiền, nhưng vẫn bất lực như cũ.
Cô cảm thấy mình rất vô dụng, ngoại trừ việc đòi tiền Lâm Bằng thì không thể làm được gì khác, thậm chí còn liên tục tự trách bản thân, là chị nhưng lại không bảo vệ tốt cho em mình.
Sau khi trở lại Bắc Thành, cô cũng không về nhà ngay.
Cô chạy đến dưới một cây cầu lớn, trốn dưới vòm cầu khóc.
Cô bất lực, tự trách, đau lòng vì em gái, lại vì mình nhu nhược vô năng mà áy náy.
Cô không dám khóc trước mặt em gái, sợ tạo áp lực cho em, cũng sợ để lộ sự yếu đuối hèn mọn sẽ khiến em lo cô không thể bảo vệ tốt cho em, cho nên cô chỉ có thể lén trốn đi khóc.
Đang khóc thì cô nhìn thấy bên bờ sông có một bóng người lắc lư.
Cô nhanh chóng nhìn thấy rõ, là một tên ăn mày, mà hắn ta lại còn không mặc quần.
Lúc đó, trời đã tối, dưới vòm cầu lờ mờ ẩm ướt chỉ có mình cô trơ trọi ngồi xổm.
Cô nhìn thấy tên ăn mày kia đi về phía mình.
Cô rất sợ, vội vàng lau sạch nước mắt đi lên cầu, tên ăn mày phía sau cũng đi theo cô.
Bước chân cô càng ngày càng gấp gáp nên không để ý phía trước có người đi tới, đầu liền đụng vào ngực một người.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt là một thân hình quen thuộc.
Mặc dù sau khi học xong cao trung, cô chưa từng gặp lại anh; mặc dù đã bớt trẻ tuổi ngây ngô, ngũ quan nảy nở không ít, anh đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông trưởng thành, nhưng nhìn một chút là cô đã nhận ra.
“Ngô Khởi, sao anh lại ở đây?”
“Tản bộ.”
Mặt anh không đổi sắc buông ra một câu.
Lâm Trân Trân còn chưa quên tên ăn mày sau lưng, liền quay đầu lại nhìn.
Có lẽ do nhìn thấy Ngô Khởi nên tên ăn mày kia lại trở về bờ sông nằm xuống.
Lâm Trân Trân thở phào một hơi.
“Em đang khóc?”
Lâm Trân Trân vội vàng gạt nước mắt, lách qua anh đi về phía trước.
Ngô Khởi cũng đi theo sau lưng cô, hỏi một câu: “Vì sao lại khóc?”
Con đường này thông lên cầu, là một con đường đá, ven đường cũng không có đèn, nhưng nhờ mượn đèn bên trên cầu lớn nên miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy đường dưới chân.
Giày dẫm lên đường đá vang lên âm thanh sàn sạt.
Bên tai là tiếng nước trên sông, thỉnh thoảng trên cầu có xe đi qua vang lên tiếng còi.
Có lẽ là vừa mới nhìn thấy tên ăn mày khiến cô bị dọa kinh sợ, gặp Ngô Khởi mới bình tĩnh lại.
Sau khi tâm trạng lên xuống, đột nhiên cô cảm thấy thế giới bỗng yên tĩnh kỳ lạ.
Thật ra, lúc còn đi học, quan hệ của cô và Ngô Khởi không được tốt lắm.
Đương nhiên, nói như vậy cũng không đúng lắm, cô và Ngô Khởi gần như không có quan hệ, ngoại trừ lần đó anh nói thích cô ra.
Bọn họ gần như là người của hai thế giới khác biệt.
Nhưng lúc này, đột nhiên lòng cô trở nên trống rỗng, cũng bất tri bất giác nói sự thật với anh.
“Em gái tôi xảy ra chuyện, là tôi không bảo vệ con bé tốt, cho nên cảm thấy áy náy.”
Anh đang đi sau lưng đột nhiên vọt lên ngăn trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, lúc này bọn họ đã đi đến cầu lớn.
Ánh đèn trên cầu chiếu lên đầu hai người, nhưng anh lại quá cao, cản trở hết ánh sáng nên cô không nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ nghe thấy anh nói: “Theo tôi, tôi có thể bảo vệ em, cũng có thể bảo vệ em gái của em.”
Khi đó, cô còn chưa biết Tần Bách Luân đã kết hôn, có lẽ trong lòng vẫn còn huyễn tưởng đến anh ta, nên cô đã từ chối anh.
“Xin lỗi anh.”
Mặc dù cô chưa hề nói thẳng ra, nhưng nói xin lỗi là đã cho anh đáp án rồi.
Anh không nói gì nữa, tránh ra nhường đường cho cô.
Cô đi qua, nhưng lần này anh cũng không đuổi theo nữa.
Từ đó về sau, cô chưa từng gặp lại Ngô Khởi.
Trôi qua mấy năm, tình cờ gặp lại trong bệnh viện, sau đó Tần Bách Luân và vợ anh ta làm ầm ĩ trước cửa tiệm cơm, anh kịp thời xuất hiện ngăn giúp cô cái thùng sắt đó.
Nhưng cô cảm thấy rất lạ, mặc dù đã nhiều năm rồi không nhìn thấy anh, nhưng người thiếu niên đó lại thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô, là những giấc mơ thời cao trung.
Trong mơ, hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Hoặc là vào tiết thể dục, cô nhảy dây cùng bạn học, còn anh chơi bóng rổ trên sân, khi cô đi qua thì nhìn thấy anh ném bóng trúng vào rổ, sau đó xung quanh có tiếng nữ sinh hét lên và tiếng nam sinh ồn ào.
Hoặc là ở nhà ăn, khi cô ngồi xuống ăn cơm thì nhìn thấy một nam sinh cao lớn đi qua.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thì vừa hay thấy bóng lưng của anh.
Giấc mơ tình cờ như thế, giống như thiếu niên nhanh nhẹn kia đã vô tình xâm nhập vào giấc mơ của cô vậy, ngay cả mối tình đầu cô cũng rất ít khi mơ thấy.
Trong lúc còn đang suy nghĩ thì xe đã đi đến cổng.
Lâm Trân Trân dừng xe lại.
Cô xuống xe, liền thấy ở cổng tiệm cơm có một người đang chờ.
Thấy cô đi tới, anh ta vội vàng đứng lên, tay còn kéo theo một cái vali.
“Trân Trân, em về rồi.”
Lâm Trân Trân nhíu mày: “Tần Bách Luân, anh tới đây làm gì?”
“Anh ly hôn rồi.”
“…”
Người Ngô Khởi gọi tới đưa anh đi chính là anh chàng mặt chữ điền, biệt hiệu là Thương cẩu.
Thương cẩu lái xe nép vào lề đường rồi dừng lại, Ngô Khởi liền thấy Lâm Trân Trân đang đứng trước mặt Tần Bách Luân.
(Editor: Mình nghĩ gọi Thương chó không được hay lắm nên thôi cứ để vậy nhé)
Thằng khốn nạn này sao còn dám tới?
Ngô Khởi xuống xe, đang định chống gậy đi tới thì vừa hay nghe thấy Tần Bách Luân nói đến câu đó.
“Trân Trân, anh ly hôn rồi.”
Sau đó Lâm Trân Trân nói với anh ta: “Vào trước rồi nói.”
Anh nhìn thấy Tần Bách Luân đi theo cô vào tiệm cơm.
Tay anh còn đang cầm chiếc điện thoại muốn đưa cho cô.
Khi đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi, anh còn mua một con gấu lông nhung.
Hình như cô rất thích những thứ như vậy, lúc còn đi học, khi bạn bè tặng những món quà như vậy, cô đều rất vui.
Anh ngơ ngác nhìn bọn họ cùng đi vào, cơ thể bỗng chốc hóa đá.
Thương cẩu gọi vài tiếng, cuối cùng anh cũng lấy lại được tinh thần.
Anh lên xe một lần nữa, cả người mệt mỏi dựa vào ghế ngồi.
“Trở lại bệnh viện.”
“Không phải muốn trả lại điện thoại sao?”
“Mẹ nó, đừng nói nhảm nữa.”
Thương cẩu ngậm miệng, cũng không dám mở miệng nữa.
(Editor: Chỗ này chắc gọi là giận cá chém thớt nhỉ!!!)
Đêm đã khuya, Ngô Khởi nằm trên giường, một lúc lâu cũng chưa ngủ được.
Anh gối một tay lên sau đầu, mắt không chớp nhìn trần nhà tối tăm.
Lúc còn đi học, có ngưởi hỏi anh, vì sao lại thích Lâm Trân Trân như vậy, rõ ràng anh kiêu ngạo bướng bỉnh mà lại cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho cô.
Thật ra, anh cũng không biết vì sao lại thích cô nữa.
Anh thích tự do, không thích tuân theo khuôn khổ, thích bay nhảy khắp nơi, nhưng cô chính là một học sinh quy củ.
Tất cả mọi người đều nói cô ngoan ngoãn, đơn giản không thú vị, ngoại trừ khuôn mặt xin đẹp hơn một chút thì chẳng có gì để hấp dẫn được anh.
Nhưng không hiểu sao, con người quy củ này lại mẹ nó khiến anh mê muội, ánh mắt anh mẹ nó lại thích dừng trên người cô.
Khi anh nhận ra mình có tình cảm đặc biệt với cô thì cô đã ở bên Tần Bách Luân rồi.
Mấy anh em bên cạnh anh ồn ào bảo anh đi cưỡng ép đoạt lại cô, nhưng anh không đồng ý.
Người luôn luôn kiêu ngạo bướng bỉnh như anh mà lại phải dùng một cách rất hèn nhát để thể hiện tình cảm của mình.
Thầm lặng bảo vệ cô.
Biết gần nhà cô có mấy tên du côn lưu manh, anh liền lặng lẽ đi theo cô về nhà.
Khi biết có người chụp lén dưới váy cô, anh liền giúp cô dạy dỗ hắn ta.
Khi biết có nữ sinh bắt nạt cô sau lưng, anh liền bắt nạt lại giúp cô.
Thế nhưng, dường như cô không hề cảm kích đối với ý tốt của anh.
Từ khi bắt đầu, cô đã có thành kiến với anh, dưới mắt cô, tất cả hành động của anh đều rất quái dị, thậm chí cô còn nghĩ anh là một thằng biếи ŧɦái thích bám đuôi.
Hôm đó, cô phát hiện anh đi theo mình, liền nói với anh một vài câu rất quá đáng, nói anh tuổi còn nhỏ thì làm những việc đàng hoàng một chút, trong đầu toàn là phế liệu, nói nếu như anh còn không biết sai mà sửa chữa thì sau này nhất định sẽ phải ngồi tù.
Lòng tốt bị cô xem như lòng lang dạ thú, anh thực sự tức giận vô cùng.
Trong cơn tức giận, anh không nhịn được thổ lộ tình cảm của mình với cô, mặc dù đột nhiên nói ra như vậy nhưng anh lại thở phào nhẹ nhõm.
Cho nên sau này anh không cần lén lút đi theo, nói ra để cô biết anh thích cô, về sau anh sẽ bảo vệ cô, như vậy anh cũng có lý do chính đáng rồi nhỉ?
Nhưng anh không ngờ, sau khi cô biết anh thích mình thì lại càng trốn tránh anh hơn.
Tần Bách Luân là kiếp nạn của cô, mà cô lại là kiếp nạn của anh.
Cả đời này, cô không thoát khỏi Tần Bách Luân, mà đời này của anh cũng không thoát khỏi chuyện cô vì Tần Bách Luân mà từ chối anh.
Nhưng có lẽ Ngô Khởi không biết, Lâm Trân Trân gọi Tần Bách Luân vào trong tiệm cơm không phải là vì muốn cùng anh ta nối lại tình xưa.
“Anh biết vì sao tôi gọi anh vào không?” Sắc mặt Lâm Trân Trân lạnh nhạt, không đợi anh ta trả lời liền nói tiếp: “Bởi vì tôi không muốn bị mất mặt xấu hổ nữa.”
“Xin lỗi Trân Trân.”
“Anh không cần nói xin lỗi với tôi.
Còn có, chuyện anh ly hôn hay chưa tôi cũng không muốn biết, chúng ta đã kết thúc rồi, phiền anh từ nay về sau đừng tới tìm tôi nữa.”
Tần Bách Luân chau mày, vẻ mặt tràn ngập thống khổ: “Anh biết là anh có lỗi với em, nhưng lúc đó anh có nỗi khổ tâm riêng, thật sự anh không còn lựa chọn nào khác…”
“Tôi không muốn nghe những lời này nữa.” Lâm Trân Trân ngắt lời anh ta: “Anh hẳn phải hiểu, tôi đã từng nói với anh, đời này người tôi hận nhất chính là ba của tôi, bởi vì lúc trước ông ta phản bội mẹ tôi, phản bội tôi và em gái tôi.
Cho nên, chuyện tôi không thể chịu được nhất chính là phản bội.
Những chuyện anh làm đã vượt quá giới hạn cuối cùng để tôi có thể tha thứ.
Lúc anh phản bội tôi, tôi đã mất hết hi vọng đối với anh rồi, vậy nên tôi không muốn tiếp tục nghe chuyện anh có nỗi khổ tâm riêng, dù chết tôi cũng không ăn lại đồ cũ, anh hẳn là hiểu nhỉ.”
“Anh biết… anh biết lúc này anh có nói gì cũng đều vô dụng, nhưng mà Trân Trân… Anh hi vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ đền bù lại những thứ anh thiếu em.”
“Tôi không cần anh đền bù gì cả.
Tôi thật sự tuyệt vọng với anh rồi, cũng hi vọng anh đừng tới quấy rầy tôi nữa.
Nể tình trước đây có quen biết nên tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa, nhưng về sau, nếu anh còn đến, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Khi nói những lời này, trong lòng cô đã chẳng còn tức giận hay phẫn nộ với anh ta nữa.
Cô nói rất bình tĩnh, thậm chí đôi lông mày còn nhíu lại thể hiện sự chán ghét.
Thật sự là cô đã tuyệt vọng với anh ta rồi, không phải là đang trả thù anh ta.
Tần Bách Luân lùi lại phía sau một bước như bị sét đánh.
Cô cũng không muốn nhiều lời nữa, gọi phục vụ tới mời anh ta đi.
Sáng hôm sau, Lâm Trân Trân đi tới phòng bệnh của Ngô Khởi.
Lần này, khi cô đi vào thì trong phòng bệnh của anh có rất nhiều người đang ngồi.
Những gương mặt này cô cũng hơi quen, lần đầu tiên đến đây đã gặp qua.
Lâm Trân Trân nhìn thấy nhiều người như vậy liền cảm thấy rất xấu hổ, những lời kia cũng khó mà nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
“Chào chị dâu.”
“Chào chị dâu.”
Liên tiếp bị gọi “chị dâu” khiến mặt Lâm Trân Trân đỏ bừng, nhưng cô cũng không bối rối nhiều như lần đầu tiên, chỉ ngượng ngùng gật đầu với bọn họ: “Chào… chào mọi người.”
Cô đi đến bên giường Ngô Khởi, hỏi: “Anh khá hơn chút nào chưa?”
Không tốt, anh muốn nói với cô, anh thật sự không tốt hơn chút nào.
Anh không muốn nghe cô nói chuyện, không muốn nghe đáp án của cô, mặt không biểu cảm gật đầu: “Ừm.”
Mấy người trong phòng đều rất tinh, thấy hai người này rõ ràng có lời muốn nói, lập tức đi ra nhanh như chớp, trong phòng nhanh chóng chỉ còn Lâm Trân Trân và Ngô Khởi.
Nhiều người như vậy khiến cô ngại, nhưng chỉ còn mình cô