Tiểu Nam cảm thấy mấy fan này không được, ánh mắt anh Trầm nhìn anh Hứa trần trụi như vậy, mà fan không nhìn ra vấn đề gì.
Nhìn phản ứng của fan, lúc này Tiểu Nam chỉ hy vọng mối tình ngầm của Tần Trầm và Hứa Giản có thể giấu lâu hơn một chút, nàng đã có thể đoán được tâm thái bùng nổ của fan sau khi biết hai người bên nhau.
Điều duy nhất khiến Tiểu Nam cảm thấy vui mừng, chính là có không ít fan CP nghe tin, số lượng người đăng ký Super topic Thỉnh Giản CP tăng nhanh sau buổi họp báo bộ phim
Là MC của Super topic Thỉnh Giản CP, Tiểu Nam rất vui khi nhìn thấy tổ chức của mình phát triển huy hoàng thịnh vượng.
Fan CP càng nhiều, khi đó chuyện của Tần Trầm và Hứa Giản được công khai, càng nhận được nhiều sự ủng hộ.
Người được bàn tán sôi nổi trên mạng, Hứa Giản lại không rảnh bận tâm số lượng fan của mình tăng lên, sau khi cậu tham gia họp báo gặp Thẩm Tịch, về đến nhà vẫn đang xoắn xuýt:
Thầy Thẩm thích giám đốc Khương, vậy anh ta biết giám đốc Khương không phải là người không?
Tình yêu giữa người và yêu...!có vẻ hơi gian nan?
Chuyện tình cảm người ngoài không nên dính líu, nhưng Hứa Giản là fan vẫn cứ không khỏi lo lắng con đường theo đuổi đầy gian nan của thần tượng, cậu ôm gối vào trong ngực, băn khoăn không biết mình có nên nhiều chuyện hỏi Khương Lâm Tà hay không.
Mặc dù thầy Thẩm nói mình vẫn chưa chính thức thổ lộ, nhưng y vì yêu mà tự hạ giá trị bản thân nhận vai thứ phụ, chỉ cần mắt không mù, đều có thể nhìn ra y có ý với giám đốc Khương.
Khương Lâm Tà không chỉ mắt không mù, còn thần cơ diệu toán, Hứa Giản chắc chắn trăm phần trăm anh biết Thẩm Tịch có ý với mình.
Ngay khi Hứa Giản xoắn xuýt, đúng lúc Khương Lâm Tà nhắn tin tới:
[Em hỏi xem công ty của Tần Trầm còn thiếu người không.]
Khương Lâm Tà nói một câu không đầu không đuôi, Hứa Giản không rõ: [Ai cơ?]
Khương Lâm Tà: [Diễn viên, nghệ sĩ, người đại diện, thực tập sinh.]
Hứa Giản sững sờ, trong lòng mơ hồ có một suy đoán: [Ý của giám đốc Khương là gì?]
Khương Lâm Tà: [Nếu em đã biết mọi chuyện, và ký với Nhạc Ngu, vậy Đắc Cổ không cần tồn tại nữa.]
Ý của Khương Lâm Tà là muốn giải thể công ty anh, tìm nhà mới cho các nhân viên dưới tay mình.
Hứa Giản lập tức nhớ tới Trần Đậu Đậu, lần trước cũng không kịp gặp mặt Trần Đậu Đậu đã vội vã quay về, sau đó Trần Đậu Đậu biết được, nhắn một loạt tin chỉ trích cậu không có nghĩa khí.
Bây giờ nghe Khương Lâm Tà nói muốn giải thể công ty, Hứa Giản rất căng thẳng:
[Hợp đồng của Đậu Đậu vẫn chưa hết hạn mà?]
Hơn nữa trước đó Khương Lâm Tà cho Trần Đậu Đậu một tài nguyên vai nam thứ, còn chưa quay xong.
Khương Lâm Tà: [Công ty sẽ bồi thường phí vi phạm hợp đồng, tài nguyên hiện có của công ty cũng sẽ được phân bổ.]
Một công ty nói giải thể liền giải thể, mà lại là công ty mình đầu quân sáu năm, tâm trạng Hứa Giản có chút phức tạp:
[Giám đốc Khương, anh thật sự không suy nghĩ thêm chút nữa?]
Khương Lâm Tà rất thẳng thắn: [Không cân nhắc thêm, không thiếu tiền, không muốn đi xã giao, phiền.]
Hứa Giản: [...]
Có tiền thật tốt, tùy hứng, một công ty nói không cần là không cần.
Nghĩ lại, Khương Lâm Tà là yêu tinh, kiếm tiền nhiều tiền như vậy đúng là cũng không dùng làm gì.
Cho nên trong lòng Hứa Giản cảm thấy đáng tiếc, vẫn trả lời: [Vậy được, lát nữa em hỏi Tần Trầm xem sao.]
Khương Lâm Tà: [Hay không cần phiền phức như vậy, em trực tiếp hỏi hắn có ý định thu mua Đắc Cổ không, bán giá rẻ.]
Hứa Giản: [Việc này phải là lãnh đạo của Nhạc Ngu mới có thể quyết định chứ...]
Từ chuyện Đỗ Tắc Chu lần trước, Hứa Giản biết gia cảnh Tần Trầm không tầm thường, trong nhà kinh doanh, còn kinh doanh gì, cậu không hỏi.
Nhận được tin nhắn của Hứa Giản, Khương Lâm Tà bên kia qua vài giây mới trả lời:
[Nhạc Ngu là của nhà Tần Trầm mở, hỏi lãnh đạo với hỏi hắn, hai người khác nhau chỗ nào hả?]
Hứa Giản: [???]
Khương Lâm Tà: [...]
Khương Lâm Tà: [Đừng nói anh là em không biết nha.]
Hứa Giản bối rối, cậu thật sự không biết việc này.
Khương Lâm Tà hoàn toàn cạn lời, chỉ tiếc mài sắt không nên kim: [Vậy mà em ngay cả gia cảnh nhà Tần Trầm thế nào cũng không rõ, em vẫn dám ở chung tăng dương khí với hắn?]
Máu chảy trong người Hứa Giản là của mình, khi đối mặt với Hứa Giản, Khương Lâm Tà không khỏi có cảm giác như người cha.
Hứa Giản cảm thấy vấn đề không đáng hỏi: [Em với anh ấy yêu nhau, cũng đâu phải yêu đương với gia cảnh nhà anh ấy.]
Có lý có chứng cứ, Khương Lâm Tà trong khoảng thời gian ngắn không tìm được lời phản bác, đến nửa ngày mới gửi tới một liên kết bách khoa toàn thư, nói:
[Mau tìm hiểu bạn trai em chút đi, anh sợ ngày nào đó em bị người ta bắt cóc cũng không biết, còn ngây ngô giúp đếm tiền.]
Hứa Giản nhanh nhảu: [Bị bắt cóc em có thể hoá mèo ra được.]
Khương Lâm Tà nhanh chóng nói tiếp: [Sau đó bị người khác bắt được, trở thành món ngon trên bàn ăn của một số người.]
Hứa Giản: [...]
Hứa Giản quyết định nhảy qua đề tài này, do dự mãi vẫn quyết định hỏi: [Giám đốc Khương, thầy Thẩm biết thân phận thật của anh không?]
Khương Lâm Tà: [Không biết, sao em lại nhắc đến cậu ta?]
Hứa Giản lại cua ngoặc: [Giám đốc Khương, yêu tinh các anh có thể yêu đương không?]
Khương Lâm Tà: [Không yêu đương hẹn hò làm sao sinh sôi đời sau?]
Nhìn thấy hai chữ Sinh sôi, tim Hứa Giản lạnh đi một nửa thay Thẩm Tịch, hỏi: [Vậy có thể hẹn hò với con người không?]
Khương Lâm Tà: [Đương nhiên có thể, tình yêu giữa con người và yêu tinh không được thiên đạo thừa nhận đều là phim ảnh nói linh tinh, thiên đạo rất bận, không có thời gian quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này.]
Hứa Giản vui vẻ, vừa định nói vậy thần tượng có cậu có cơ hội, nhưng mà Khương Lâm Tà gửi tin nhắn nói:
[Cơ mà tuổi thọ yêu tinh rất dài, người bình thường chết đi sống lại là một kiếp, đối với chúng ta mà nói chỉ là một cái búng tay, người bình thường vào vòng luân hồi mấy lần, dáng dấp chúng ta lại chẳng thay đổi chút nào, cho nên tình yêu nhân yêu cho dù tiến tới với nhau, hầu hết đều là bi kịch.]
Nửa trái tim còn lại của Hứa Giản cũng lạnh theo.
Theo như giám đốc Khương nói, tình yêu của thần tượng cậu còn chưa bắt đầu đã BE.
Thấy Hứa Giản rất lâu không lên tiếng, Khương Lâm Tà hỏi:
[Em lo lắng cho em với Tần Trầm?]
[Yên tâm đi, em bây giờ mặc dù là con người phi điển hình, nhưng cũng không phải yêu tinh, tuổi thọ không khác bao nhiêu so với người bình thường, nhiều nhất sống thêm vài năm thôi.]
Hứa Giản cảm thấy hơi hụt hẫng, cuối cùng vẫn hỏi: [Giám đốc Khương, anh biết thầy Thẩm thích anh chứ?]
Theo lời Thẩm Tịch kể lúc trước, y đã yêu Khương Lâm Tà từ cái nhìn đầu tiên.
Khương Lâm Tà qua một lúc lâu mới trả lời: [Từ lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp này, anh đã nhìn ra rồi.]
Từ trước đến nay, Hứa Giản chậm chạp hiếm khi nhạy cảm một lần, bắt được trọng điểm của câu nói của Khương Lâm Tà:
[Kiếp này?]
Trong văn phòng giám đốc của Đắc Cổ, chuyện cũ như đèn kéo quân hiện lên trước mắt Khương Lâm Tà, sau khi tâm tư thoát ra khỏi ký ức, anh chậm rãi đánh chữ:
[Đây là kiếp thứ tư của anh và hắn.]
Hứa Giản ngẩn ra —— kiếp thứ tư?
......!
Ngày hôm nay Tần Trầm vừa kết thúc buổi họp báo, thì bị tài xế trong nhà đón về nhà cũ ăn cơm, vốn dĩ hắn muốn Hứa Giản cùng về, nhưng Hứa Giản vừa nghĩ tới gặp phụ huynh liền run chân, cuối cùng chỉ có một mình hắn đi về nhà.
Nghĩ đến sáng mai Hứa Giản phải bay đến nơi khác quay phim, Tần Trầm cũng không ngủ lại ở nhà cũ, cơm