Tần Trầm ngậm một miệng dấm đi vào đoàn người, thấy Hứa Giản đứng ở giữa với mái tóc và trang phục màu trắng, Lữ Chi đang ngồi trên trường kỷ bên cạnh.
Xung quanh có rất nhiều nhân viên đang đặt đạo cụ trong bối cảnh lại vị trí cũ, tiếng nói chuyện ồn ào, nhưng giây phút này, trong mắt Tần Trầm cũng chỉ còn sót lại Hứa Giản khoác một bộ trang phục như công tử thời xưa.
Về phần người và vật khác, đều bị hai mắt Tần Trầm tự động làm mờ, thu nhỏ bối cảnh.
Chu Lượng đưa nước cho Hứa Giản, Tần Trầm nhìn chằm chằm cậu uống nước, nghĩ thầm ——
Quả nhiên là bạn trai hắn, mặc cái gì cũng đẹp.
Tần Trầm không quấy rầy Hứa Giản, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, những người khác không nhận ra hắn, mà lưng cao chân dài như hắn đứng trong đám đông, rất khó không khiến người khác chú ý, dần dần người xung quanh hắn nhận ra có gì đó không được bình thường, ánh mắt liên tục nhìn về phía hắn.
Tần Trầm đeo khẩu trang đội mũ, mọi người nhất thời không xác định được có phải là hắn hay không, chỉ dám nhỏ giọng bàn tán, không dám lên trước dò hỏi.
Theo lý, cho dù tin chắc hắn chính là Tần Trầm, những người khác cũng không dám đi đến bắt chuyện.
Hứa Giản đang tập trung quay phim, người đầu tiên chú ý tới Tần Trầm chính là Phan Mẫn vừa bị tiếng xì xào bàn tán của những người xung quanh thu hút.
Là người đại diện cũng như chị họ của Tần Trầm, Phan Mẫn chỉ nhìn bóng dáng đã chắc chắn là hắn, ngẩn người một lúc, đến gần vỗ vai hắn, kinh ngạc:
"Sao cậu lại ở đây?".
đam mỹ hài
Nghe tiếng Phan Mẫn, tầm mắt Tần Trầm dán vào Hứa Giản cuối cùng cũng cam lòng dời đi, hắn quay đầu nhìn Phan Mẫn:
"Chị Phan."
Phan Mẫn cau mày, kéo hắn đến nơi ít người, dừng bước sau đó nhìn hắn: "Chẳng phải cậu đang ở Nam Phong hả? Sao lại chạy tới đây?"
Nếu bị nhận ra, Tần Trầm tháo khẩu trang xuống, đáp:
"Em đến đây tham ban."
Phan Mẫn nghe xong liếc nhìn Hứa Giản cách đó không xa: "Tham ban Hứa Giản?"
Tần Trầm không trả lời mà hỏi lại: "Chứ sao nữa."
Phan Mẫn càng nhíu chặt mày: "Bây giờ mới vào đoàn chưa bao lâu, cậu tham ban cái gì?"
Tần Trầm: "Tham ban còn có thời gian quy định?"
"Đừng ngắt lời chị." Phan Mẫn nhìn Tần Trầm thờ ơ từ trên xuống, thẳng đến không thể thẳng hơn, lần đầu tiên cô nhận ra được hắn không đúng, nhíu mày mở miệng:
"Cậu đối với Hứa Giản...!Có phải quá tốt rồi không?"
Trước đây Phan Mẫn không để ý, bây giờ nghĩ như vậy, cho dù là bạn tốt, Tần Trầm quan tâm Hứa Giản quá mức rõ ràng.
Đường Ly và Đỗ Tắc Chu cùng lớn lên với Tần Trầm, Phan Mẫn chưa từng thấy Tần Trầm quan tâm hai người đó đến vậy.
Phan Mẫn vừa là người đại diện vừa là chị họ, chuyện của mình và Hứa Giản sớm muộn gì cũng biết được, Tần Trầm xưa nay không có ý định giấu giếm cô, bây giờ Phan Mẫn nghi ngờ, hắn cũng không giải thích.
Tần Trầm yên lặng nhìn Phan Mẫn không nói lời nào, đối diện ánh mắt của hắn, Phan Mẫn đầu tiên là sững sờ, rồi lại nhớ tới cách Tần Trầm đối xử với Hứa Giản trước đây, sau đó một ý nghĩ lớn mật bỗng xông vào trong đầu cô.
Phan Mẫn trợn to mắt, hiếm khi lắp bắp:
"Cậu với Hứa Giản, cậu với cậu ta, hai đứa..."
Ý nghĩ trong lòng quá mức kinh khủng, Phan Mẫn khiếp sợ nhìn Tần Trầm, đến nửa ngày cũng không nói ra được câu.
Phản ứng của Phan Mẫn lớn như vậy, Tần Trầm lại giơ tay làm động tác im lặng: "Ở đây không phải chỗ để nói chuyện."
Thái độ của Tần Trầm giống như ngầm thừa nhận, tự nhận là thường thấy sóng to gió lớn như Phan Mẫn cũng không kiểm soát được cảm xúc, đồng tử run lên: "!!!"
Tần Trầm vẫn hơi khó hiểu: "Rất bất ngờ?"
Tiểu Nam đã nhận ra từ lâu, Tần Trầm vốn tưởng rằng Phan Mẫn cho dù không chắc chắn, cũng có thể nhận ra rồi mới phải.
Phan Mẫn bây giờ là vừa sợ vừa tức, thấy Tần Trầm như không phải chuyện gì to tát, không cần kinh ngạc đến thế, trong lòng càng giận, tức giận lên giọng hỏi hắn:
"Cậu nói xem?"
Càng nghĩ càng giận, Phan Mẫn trừng Tần Trầm: "Chuyện lớn như vậy, thế mà hai đứa dám giấu chị!"
Nghệ sĩ trong tay mình hẹn hò yêu đương ngay dưới mí mắt của mình, nhưng mà cô lại chẳng hề nhận ra!
Quay đi quay lại, cuối cùng Phan Mẫn đè nén lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi, hỏi:
"Chuyện từ khi nào? Chú có biết không?"
Tần Trầm: "Chưa lâu, còn chưa kịp nói với người trong nhà, cậu ấy hơi ngại."
Nhà mình sập, ngay cả đống tro tàn cũng bị gió thổi đi không còn lại gì, Phan Mẫn nào còn có tâm trạng quan tâm chuyện Hứa Giản gặp phụ huynh sẽ ngại ngùng.
Phan Mẫn nhíu chặt mày, buộc mình phải bình tĩnh lại: "Hai đứa làm như thế, có suy tính hậu quả sau này chưa?"
Tần Trầm là ảnh đế đang "hot", Hứa Giản có tiềm năng, Phan Mẫn rất chắc chắn Hứa Giản sẽ nổi tiếng, thời điểm đó cả hai đều là ngôi sao đang "hot", nếu chuyện tình cảm của bọn họ bị phanh phui...!
Phan Mẫn thật sự không dám nghĩ đến khi đó sẽ có sóng to gió lớn đến mức nào.
Hai người nổi tiếng một nam một nữ công khai tình cảm đã liên tục gây bão, chớ nói chi là Tần Trầm và Hứa Giản đều là nam, lúc đó không chỉ có fan bùng nổ, truyền thông cũng phải nổ tung.
Chuyện tình cảm đồng tính vẫn luôn rất nhạy cảm, nếu làm lớn, nói không chừng còn có thể ra khỏi mảng giải trí, chuyển sang mục xã hội.
Nghĩ tới đây Phan Mẫn đã bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Tần Trầm giương mắt nhìn Hứa Giản quay phim, qua vài giây mới bình tĩnh mở miệng:
"Chuyện của em với cậu ấy, không có hậu quả, chỉ có kết quả."
Phan Mẫn: "..."
Lần đầu tiên, Phan Mẫn rất muốn bổ đầu Tần Trầm ra, nhìn xem rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.
Quen biết lâu như vậy, tại sao cô chưa bao giờ biết em họ mình là cong?
Phan Mẫn có một bụng lời muốn hỏi Tần Trầm, nhưng phim trường nhiều người nhòm ngó, rõ ràng không phải chỗ để nói chuyện, vì vậy Phan Mẫn đành phải kiềm chế lại, ném câu Đến tối xong việc chị sẽ đến tìm hai đứa rồi sầm mặt đi.
Qua bao năm nay, hôm