Tần Trầm nói có việc là thật sự có việc, cố ý in trạng thái của Miêu Nghi ra nhắc nhở Hứa Giản, chút thủ đoạn nhỏ của cậu đã bị bại lộ thì có hơi quá đáng.
Sợ Hứa Giản không hiểu, thậm chí Tần Trầm còn đặc biệt chú thích sau tên wechat của Miêu Nghi là bạn thân Chu Thiến.
Hứa Giản nhìn tờ giấy in này, trong lòng cũng chỉ có hai chữ —— trẻ trâu!
Buổi tối Tần Trầm về nhà, đối diện Hứa Giản không hề biết hối cải cũng không lên tiếng, chờ sau khi ăn cơm tối xong mới lấy thứ mình đã chuẩn bị trong ngăn kéo bàn trà ra, nhướn mày nở nụ cười:
"Cá cược thua, phim cũng quay xong, đối với chuyện tối hôm nay sẽ xảy ra, em nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi?"
Lúc còn nửa câu cuối cùng, Tần Trầm nâng cao âm cuối, trong giọng nói có thể nghe ra tâm trạng của hắn rất tốt.
Hứa Giản nhìn đồ bôi trơn và bao gì đó mỏng dính xoắn ốc trên bàn, giật mình, tại sao thứ này lại lấy ra dưới bàn trà?!
Hơn nữa vì sao lại nhiều như vậy!!
Nhìn đồ trên bàn rồi lại nhìn Tần Trầm, trực giác Hứa Giản nói không ổn, hôm nay Tần Trầm theo cậu tới cùng, nên phản xạ có điều kiện muốn chạy trốn.
Nhưng mà động tác của cậu không nhanh bằng Tần Trầm, Tần Trầm cũng không quay đầu lại chuẩn xác túm người nào đó muốn chạy trốn lại, cầm đồ trên bàn lên, sau đó rất là săn sóc giải thích với cậu:
"Bởi vì không biết em thích loại nào, cho nên mỗi loại, mỗi mùi anh đều mua một hộp."
Thậm chí Tần Trầm còn nghiêm túc đọc tên từng hộp cho Hứa Giản, vị bạc hà, cực kỳ hưởng thụ, lớp mỏng dính...!
Đọc xong, Tần Trầm nhìn Hứa Giản đỏ mặt tới mang tai, cười sâu xa:
"Nếu em không biết thích loại nào, chúng ta có thể thử từng chút từng chút, không vội."
Nhìn một túi bao, Hứa Giản:...!Thử từng chút từng chút, anh cũng không sợ gì đó tẫn nhân vong à!
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng khát khao được sống khiến Hứa Giản không chút nghĩ ngợi nhanh chóng đáp: "Em không thích loại nào hết!"
Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm dừng lại, vẻ mặt có chút khó khăn.
Hai mắt Hứa Giản sáng ngời, nghĩ thầm —— có hi vọng?
Nhưng mà một giây sau Tần Trầm lại vô tình lạnh lùng phá vỡ hi vọng của Hứa Giản, hắn nhìn lướt qua bụng Hứa Giản, giọng điệu không tán thành:
"Lần đầu tiên, không nên điên cuồng đến vậy, không mang bao sau này em sẽ khó chịu."
Hứa Giản nghe vậy sắc mặt cứng đờ, ngay cả cổ cũng đỏ, nhanh chóng xua tay: "Em không có ý này!"
Ý của cậu vậy hả?? Người này sao lại còn cố ý vặn vẹo lời của cậu?
Phát điên!
Tần Trầm cũng là rất công bằng, suy nghĩ một chút gật đầu:
"Nếu em nhất quyết yêu cầu, vậy theo ý em, sau đó rửa sạch là được."
Hứa Giản: "!!!"
Không dám tin nhìn chằm chằm Tần Trầm, Hứa Giản cũng không thể tin được lời này là từ trong miệng hắn nói ra.
Đêm đó, Hứa Giản yếu ớt phản kháng bị Tần Trầm vô tình trấn áp, khi Tần Trầm mở hộp mùi dâu thứ ba, Hứa Giản bị hắn lật sấp lật ngửa như rán bánh rán, ngay cả nhấc cánh tay cũng không còn sức.
Thời điểm Tần Trầm thay xong một lần nữa đi vào, Hứa Giản suýt nữa khóc thành tiếng, khàn cổ họng kêu:
"Đừng nói anh thật sự muốn thử mỗi loại một lần đấy chứ?"
Tần Trầm phát điên mua mười mấy hộp, nếu hắn thật sự thử mỗi loại một lần, hắn có thể tinh tẫn nhân vong hay không thì Hứa Giản không biết, nhưng cậu biết nhất định ngày mai cậu không thấy được mặt trời.
Mông đau, Hứa Giản uể oải muốn khóc khác nào cá mắm mà nhìn Tần Trầm tinh thần sáng láng, mở miệng xin tha:
"Nói không vội vã, ngày sau còn dài đâu?"
Giơ tay, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt sinh lý trên khóe mắt Hứa Giản, Tần Trầm cười hiền lành:
"Ngài Hứa, em đổi tên thành Còn Dài từ khi nào vậy?"
T/N: "Ngày sau còn dài" còn có thể hiểu là "Đến *** Còn Dài":))
Hứa Giản bị hắn làm loá mắt, ban đầu còn không hiểu ý của hắn, chờ khi đầu óc hỗn độn của cậu bắt lấy một tia thần trí phản ứng lại, cậu vừa xấu hổ vừa giận, bị bức ép đến mức liều mạng mắng:
"Tần Trầm, cả họ nhà anh!"
Tần Trầm nghe xong không những không giận còn cười, động tác không ngừng, giọng nói mang theo ý cười trầm thấp gợi cảm:
"Xin lỗi, ba anh là con một."
Sau đó Tần Trầm nói cái gì Hứa Giản không nhớ rõ, ấn tượng duy nhất chính là Tần Trầm dụ cậu biến tai và đuôi ra, nói để hắn vuốt vài cái sẽ bỏ qua cho cậu.
Hứa Giản nhớ ăn không nhớ đánh quên mất đau đớn thê thảm từng trải trước kia, ngu ngốc biến đuôi mèo tai mèo ra lấy lòng Tần Trầm, kết quả rất rõ ràng, chẳng những cậu không được bỏ qua, trái lại thu hoạch được một Tần Trầm điên cuồng, đầy huyết phục sinh.
Hứa Giản: Tui không tức giận chút nào:)
......!
Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy gương mặt của Tần Trầm, phẫn nộ trong lòng Hứa Giản càng ngày càng bốc lên, tung chân đá hắn một phát.
Bởi vì toàn thân không còn sức, một đá của Hứa Giản rất nhẹ, như thể đang cù lét gãi ngứa cho Tần Trầm, cũng bởi vì dùng sức mà đụng đến nơi nào đó, cau mày a một tiếng.
Hứa Giản hít vào một hơi nhìn gương mặt đẹp trai của Tần Trầm, nghĩ đến hành vi xấu xa của hắn tối hôm qua, nhất thời càng nghĩ càng giận, vì vậy kéo tay hắn đang khoác lên eo mình, há mồm:
Phập ~
Hứa Giản để lại một dấu răng ngay ngắn trên cánh tay Tần Trầm, mệt nhọc cả đêm Tần Trầm nhíu mày, tỉnh giấc, mở mắt liền nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Hứa Giản.
Được chiều chuộng không hề sợ hãi, cuối cùng cũng ăn sạch sành sanh, giữa hai hàng lông mày Tần Trầm tràn đầy thoả mãn, cười cười nhìn về phía Hứa Giản, xoa xoa đầu cậu:
"Có cảm thấy chỗ không thoải mái không?"
Hứa Giản nghĩ thầm bây giờ nhớ mới hỏi, tối hôm qua đã làm gì?
Nếu anh thử ít mùi một chút, bây giờ em cũng sẽ không đau thế này!
Trong lòng cằn nhà cằn nhần, song khi bắt gặp ánh mắt của Tần Trầm, Hứa Giản lại bĩu môi một cái, tội nghiệp nói:
"Chỗ nào cũng không thoải mái."
Nhìn cậu oan ức, Tần Trầm ôm người hôn hai cái, nói:
"Cháo trong bếp đã xong, anh đi xem xem."
Hứa Giản bất ngờ: "Cháo? Dì giúp việc đã tới?"
Tần Trầm mặc quần áo rời giường: "Dì không tới, anh đã đi nấu lúc em chưa dậy."
Tần Trầm dậy sớm hơn Hứa Giản, rón rén nấu cháo rồi lại lên giường ôm người ngủ nướng tiếp.
"Anh nấu?" Hứa Giản thật sự không biết Tần Trầm đã dậy một lần rồi, tinh lực tốt vậy sao?
Chờ Tần Trầm ra khỏi phòng, Hứa Giản mới sực nhớ ra, bị Tần Trầm chen vào như thế, bản thân cũng quên mất nói chuyện ngày hôm qua với hắn.
Không để ý, lực chú ý lại bị Tần Trầm bắt mất.
Cũng rất giận.
Khi Tần Trầm bưng cháo thanh đạm và đồ ăn sáng đi vào, thấy người nào đó quấn chăn tức giận thành con cá nóc, bật cười.
Thấy hắn bưng cháo đến, Hứa Giản nhanh chóng vươn tay ngăn cản hắn muốn đích thân đút cháo, nghĩa chính ngôn thuận:
"Ta đây tuy rằng bị thương nhẹ, nhưng còn chưa có đến mức này, qua, qua."
Hơn nữa cậu còn chưa đánh răng.
Cuối cùng Hứa Giản kiên cường hít hơi bước xuống khỏi giường, đỡ eo run run rẩy rẩy đi đến phòng vệ sinh, chờ cậu rửa mặt xong đi ra, thì thấy Tần Trầm rất là săn sóc đặt một chiếc đệm lên trên ghế cậu thường ngồi.
Sau