Bộ phim Tần Trầm vừa ý lần này là phim đô thị hiện đại, có nữ chính, nhưng cảnh tình cảm rất ít, phần lớn xoay quanh nam chính.
Nam chính trong phim là một thiên tài vi ô lông, bộ phim này kể về câu chuyện của nam chính thiên tài từ ánh hào quang rơi xuống đáy, dưới sự cổ vũ động viên của gia đình và bạn bè, đã vươn lên đỉnh cao một lần nữa.
Nữ chính là phóng viên toà soạn, vì một cuộc phỏng vấn mà quen biết nam chính, phần diễn nhiều nhưng không bắt mắt, đối với nam chính mà nói, nữ chính đóng vai trò chất xúc tác nhiều hơn.
Về phần nam thứ, là xuất thân từ cung thiếu niên với nam chính, luôn tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, hai người không hợp nhau, mà trong lòng đều cho rằng đối phương là đối thủ đáng để bản thân kính nể và học tập.
Anh hùng chí lớn gặp nhau, tích cực lạc quan, rất phù hợp với nhu cầu thị trường xã hội bây giờ.
Ý của Tần Trầm và Phan Mẫn là Hứa Giản diễn vai nam chính thiên tài vi ô lông, Tần Trầm diễn phụ cho cậu, nhận vai nam thứ.
Hứa Giản không muốn, Phan Mẫn nhìn kịch bản rồi nói:
"Nói là nam thứ, nhưng phần diễn không kém nữ chính, câu chuyện về hai nghệ sĩ violong cùng cạnh tranh cùng tiến bộ, nếu cậu thực sự thấy không được, xem như hai nam chính cũng được."
Tần Trầm tình nguyện làm phông xanh cho Hứa Giản, là vì hắn muốn để Hứa Giản nổi tiếng, mà sở dĩ Phan Mẫn đồng ý hắn diễn phụ, cũng là có suy tính của mình.
Là cậu chủ Nhạc Ngu, tương lai tập đoàn Tần thị cần người nối nghiệp, mục tiêu của Tần Trầm xưa nay không phải ngành giải trí, sớm muộn hắn cũng phải gánh vác cơ nghiệp gia đình.
Chuyển trọng tâm công việc sang công ty, làm mờ hình ảnh trong ngành giải trí hoặc hoàn toàn lui về, Tần Trầm sớm muộn cũng sẽ bước đến bước này.
Là trụ cột của Nhạc Ngu, Tần Trầm đi mà Nhạc Ngu vẫn phải tiếp tục phát triển, một song kim ảnh đế lui về, Phan Mẫn phải bắt tay chuẩn bị mang đến một ảnh đế khác.
Nhìn chung toàn bộ công ty, bất kể là từ tuổi tác hay là kỹ năng diễn xuất và cả tiềm lực mà nói, Phan Mẫn đều đánh giá cao Hứa Giản.
Cô tin tưởng Hứa Giản sẽ là ảnh đế nối bước Tần Trầm.
Về phần Hứa Giản nói dựa dẫm Tần Trầm, Phan Mẫn lại không lo lắng cho lắm.
Trước tiên không nói mối quan hệ thân mật giữa Tần Trầm và Hứa Giản, chỉ nói hiện tại, Nhạc Ngu là của Tần Trầm, giá trị thực của một ảnh đế trong công ty là bao nhiêu? Thời điểm đó ai hưởng lợi?
Còn không là Tần Trầm.
Nói tóm lại Tần Trầm diễn phụ cho Hứa Giản, Hứa Giản kiếm tiền, nhưng tuyệt đối Tần Trầm cũng không thiệt thòi, dù sao cũng đều là rót vào túi nhà hắn.
Ký hợp đồng, Hứa Giản trên bản chất vẫn đang làm công cho Tần Trầm.
Huống hồ tên tuổi ảnh đế không phải dễ dàng như vậy, công ty dốc lòng nâng đỡ là một chuyện, bản thân Hứa Giản có bản lĩnh đó hay không lại là một chuyện khác.
Được Phan Mẫn phân tích như vậy, Hứa Giản nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quay đầu quyết định ——
Cũng đúng!
Cuối cùng Hứa Giản vẫn nhận kịch bản này, đồng thời khi ký tên vào hợp đồng, cậu cũng chuẩn bị tốt tâm lý bị fan Tần Trầm mắng máu chó đầy đầu.
Sau khi nhận hợp đồng, Phan Mẫn nói với hai người:
"Sức nóng của Kẻ Sát Phạt lúc này đang cao, độ nổi tiếng của Hứa Giản cũng càng ngày càng tăng hơn, cho nên việc này mấy đứa đừng nói với người ngoài."
Thời gian từ khi phim truyền hình được duyệt đến khởi quay còn rất dài, bây giờ chọn vai cũng còn chưa kết thúc, Phan Mẫn cảm thấy chờ sau khi (Loạn bước phi kiếm) của Hứa Giản phát sóng rồi mới công bố ra ngoài vẫn còn kịp.
Độ nổi tiếng của Hứa Giản tốt hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng so với Tần Trầm vẫn còn kém quá xa, nếu bây giờ công bố, nói không chừng chỉ nước bọt của fan Tần Trầm và người qua đường cũng đủ dìm Hứa Giản chìm.
Chờ Loạn Bước phát sóng, độ nổi tiếng của Hứa Giản nhất định sẽ bước lên một tầng cao mới, khi đó cậu cũng có tác phẩm kề bên người.
Tất nhiên Hứa Giản không ý kiến, gật đầu: "Vâng."
Phan Mẫn xoay mặt nhìn Tần Trầm, ý trong mắt —— cậu thì sao?
Từ khi Tần Trầm và Hứa Giản hẹn hò, Phan Mẫn chỉ sợ hắn một lời không hợp đã cho mình nghe tin sốc.
Đối diện ánh mắt Phan Mẫn, Tần Trầm bật cười: "Em mà chị vẫn chưa yên tâm?"
Khóe miệng giật một cái, Phan Mẫn tức giận nhìn hắn: "Trước đây chị rất yên tâm về cậu, bây giờ..."
Phan Mẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cô còn chưa nói hết câu, mà người đang ngồi đã biết ý cô là gì.
Hứa Giản cúi đầu hé miệng cười trộm, Tần Trầm nhìn cậu, cánh tay đặt bên hông cậu bình tĩnh chọc vào eo cậu:
"Không cho cười."
"Đúng rồi." Sau khi cất hợp đồng của hai người cẩn thận xong, Phan Mẫn lại mở máy vi tính ra, nói:
"Hai người các cậu gần đây cũng không công việc gì, ở đây có mấy lời mời show giải trí, các cậu xem có cảm thấy hứng thú với show nào không."
Từ khi (Kẻ sát phạt) công chiếu tới nay, là người đại diện của Tần Trầm và Hứa Giản, điện thoại của Phan Mẫn gần như nổ tung, ngày nào cũng nhận email mới, tất cả đều là tìm tới cửa để hợp tác.
Tần Trầm nghe xong nhíu mày một cái: "Show giải trí?"
Hứa Giản cũng ló đầu qua xem, thì thấy là một bảng liệt kê do Phan Mẫn, có tên chương trình, tính chất chương trình, đạo diễn và địa điểm ghi hình, toàn bộ đều được viết rất chi tiết.
Có phỏng vấn, trò chơi tương tác, biểu diễn...!
Chương trình đa dạng, có tên chương trình Hứa Giản từng nghe qua, cũng có vài chương trình là dự án mới đã được duyệt, vẫn chưa công chiếu trước khán giả
Phan Mẫn còn lưu ý, một số mời Hứa Giản, một số mời Tần Trầm, chỉ có một phỏng vấn, là lời đội hình diễn viễn chính trong (Kẻ sát phạt), hai người đều nằm trong danh sách khách mời.
Hứa Giản và Tần Trầm cũng không phải đi theo con đường chạy show giải trí, cho nên Phan Mẫn cũng không miễn cưỡng:
"Hai đứa xem, thấy hứng thú thì chúng ta nhận, không thì chị đề xuất người khác trong công ty."
Chương trình tạp kỹ phải có tương tác mới đáng xem, nếu tư duy linh hoạt có thể xử lý được tình huống bất chợt, Hứa Giản ăn nói vụng về, lên chương trình tạp kỹ nói không chừng cũng làm phông xanh, cho nên không hứng thú cho lắm.
Ngược lại là Tần Trầm hỏi một câu: "Có chương trình nào có thể để hai đứa tụi em cùng tham gia không?"
Hắn và Hứa Giản từng cùng đóng phim điện ảnh chung, từng cùng tham gia các hoạt động, sau này còn có thể cùng quay phim truyền hình, nhưng vẫn chưa cùng nhau tham gia một chương trình nào.
Nghe Phan Mẫn nói như vậy, Tần Trầm động lòng.
Nghe Tần Trầm nói, Phan Mẫn ngay lập tức hiểu ý hắn, cau mày:
"Quá phận, trước đó chúng ta nói cẩn thận, ở bên ngoài phải e dè chút."
"Chị Phan không cần lo lắng." Tần Trầm cười cười: "Chỉ là cùng lên chương