Gặp gia đình hai bên là chuyện quan trọng, Hứa Giản cảm thấy không thể nóng vội, phải bàn bạc kỹ càng, cho nên cậu từ chối đề nghị nhân dịp nghỉ phép lần nàyn dẫn Tần Trầm về gặp chú của cậu.
Tuy nhiên nếu Tần Trầm đồng ý, Hứa Giản định thừa dịp khoảng thời gian này làm công tác tư tưởng của chú, từ từ xâm nhập, dần dần tiến lên, như vậy khi cậu công khai, chú mới chuẩn bị tâm lý.
Nghe Hứa Giản nói dự định của cậu, Tần Trầm gật đầu: "Cũng được, việc gặp gia đình cũng không thể gấp."
Hứa Giản nhìn hắn: "Vấn đề chú của em không lớn, nhà anh bên đó thì sao đây?"
Vừa nghĩ tới hoàn cảnh gia đình Tần Trầm Hứa Giản lại sầu não, Tần Trầm là con một, tập đoàn Tần thị lớn như vậy cần người nối nghiệp, nghĩ như thế nào cha mẹ Tần Trầm đều sẽ không đồng ý để con trai mình sống cùng với một người đàn ông.
Nói thật, sau khi sống cùng Tần Trầm, Hứa Giản bổ não vài phiên bản hào môn ân oán, chẳng hạn như:
Cho cậu hai triệu, rời khỏi con trai của tôi.
Bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hứa Giản, Tần Trầm lại nở nụ cười:
"Ba mẹ anh đã biết em."
"Hả?" Hứa Giản đầu tiên là sững sờ, sau đó kinh ngạc: "Anh đã nói với người trong nhà? Khi nào?"
Tần Trầm: "Lần trước khi về nhà."
Hứa Giản chẳng hay biết gì nhìn hắn: "Tại sao anh không nói với em?"
Tần Trầm giải thích: "Thực ra cũng không coi như anh nói, là ba mẹ anh chủ động hỏi anh."
Bên cạnh Tần Trầm đột nhiên xuất hiện Hứa Giản, hai người gần gũi như vậy, còn sống chung, cha mẹ Tần không thể không biết.
Là người đứng đầu tập đoàn Tần thị, cha Tần nắm bắt tin tức rất nhanh, thêm lần trước nữa Liễu Thiên Thiên làm ra vụ bắt cóc, mặc dù không nguy hiểm gì, nhưng cha mẹ Tần càng ngày càng để ý động thái của con trai mình, còn kêu người âm thầm sắp xếp kiểm tra tất cả nhân viên khả nghi bên cạnh Tần Trầm.
Hứa Giản theo đó bị bại lộ.
Vốn dĩ cha mẹ Tần cho là Tần Trầm có thêm một người tốt trong ngành giải trí, lại như Đỗ Tắc Chu và Đường Ly, kết quả trên bàn cơm thuận miệng vừa hỏi, Tần Trầm thuận thế công khai.
Không khuếch đại chút nào, khi nghe Tần Trầm nói Hứa Giản quả thật là bạn hắn với giọng điệu bình tĩnh, thế nhưng là bạn trai, mẹ Tần đang múc canh run lên, một muỗng canh đổ hết lên tay...!
Sau khi Tần Trầm nghe nói xong, yết hầu Hứa Giản trượt xuống, không thể tin nổi:
"Cứ như vậy? Ba mẹ anh không đánh anh? Không nhốt anh vào phòng tối ép anh kết hôn?"
Lần đầu tiên trong đời đã cong, hai người đàn ông phải nên làm như thế nào đều là học được trên internet, trong lúc tìm tòi Hứa Giản nhìn thấy bài viết liên quan đến việc công khai, cũng tò mò vào xem.
Sau đó bị sốc vì những câu chuyện của dân cư mạng, như bị gia đình cấm túc, dùng tính mạng uy hiếp con mình chia tay, đánh chửi, cắt đứt quan hệ, đưa đến bệnh viện tâm thần gặp bác sĩ.
Trong số bài viết đó, không có một cái nào là cha mẹ thản nhiên chấp nhận, mỗi người công khai đều là một cuộc chiến tranh, hoặc là thấy máu, hoặc là chịu bạo lực.
Còn có người vì không nhận được sự hiểu thông của cha mẹ mà coi thường mạng sống bản thân.
Cho nên trong lòng Hứa Giản cũng để lại ấn tượng công khai là một việc đẫm máu, nhưng bây giờ Tần Trầm nói cho cậu biết, ngoài phản ứng khá khiếp sợ của cha mẹ ra, những việc đánh chửi uy hiếp như trong bài viết, không hề xuất hiện cái nào.
Công khai một cách nhẹ như mây gió.
Quả thực là...!làm mới quan niệm trước đây của cậu.
Tần Trầm nghe vậy bật cười nhìn cậu: "Trong lòng em, cha mẹ chồng em toàn là hồng thủy mãnh thú gì đó à?"
"Không phải." Hứa Giản nhanh chóng lắc đầu, cau mày đến nửa ngày mới chậm rãi mở miệng:
"Chỉ là...!Không ngờ thuận lợi đến vậy."
Phản ứng của cha mẹ Tần ngoài ý muốn, Hứa Giản không nhịn được lại hỏi:
"Chuyện của chúng ta ba mẹ anh cứ như vậy chấp nhận? Không chút phản đối."
Tần Trầm cười cười: "Bọn họ biết phản đối vô dụng."
"..."
Suy nghĩ một chút tính cách Tần Trầm, Hứa Giản yên lặng gật đầu trong lòng —— cũng đúng.
"Nhưng mà ba mẹ anh cũng không phải không hề làm gì cả." Tần Trầm chuyển đề tài, nói:
"Từ ngày anh bắt đầu công khai, ba mẹ đã nói chúng ta nên cân nhắc chuyện con cái."
Hứa Giản ngẩn ra: "Con cái?"
Dưới cái nhìn chằm chằm của Tần Trầm, Hứa Giản từ từ giơ tay bưng bụng của mình, động tác đó có ý tứ rất rõ ràng:
Đừng nhìn em, em không sinh được.
Hiện thực không phải tiểu thuyết, cho dù gia đình Tần Trầm có tiền đi chăng nữa, khoa học kỹ thuật hiện tại chưa phát triển đến mức có thể làm cho đàn ông sinh con.
Nhìn thấy động tác Hứa Giản, Tần Trầm hiếm khi sững sờ, rõ ràng ý cậu sau đó giơ hai tay xoa nhẹ mặt cậu mấy cái, cười ra tiếng:
"Anh nói là đến viện mồ côi nhận nuôi, đầu óc em nghĩ gì đó?"
Hỏi xong sau đó Tần Trầm còn có thâm ý khác cụp mắt nhìn bụng Hứa Giản, trên mặt là vẻ trêu chọc không hề che giấu chút nào:
"Em yên tâm đi, kể cả sau này chúng ta cố gắng thế nào, bụng em ngoại trừ béo lên có thịt ra, sẽ không xuất hiện loại tình huống thứ hai."
Hiểu sai ý, mặt Hứa Giản nóng lên, xấu hổ đến mức hận không thể tìm khe nứt chui vào.
Lúc tìm kiếm lần trước, một bài viết đề xuất là sinh tử văn, tay cậu trượt ấn vào, sau đó bổ não đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Thấy bộ dạng Hứa Giản không đất dung thân, Tần Trầm nhịn cười, đưa tay sờ sờ bụng cậu, vẻ mặt thành thật nghiêm túc đổi giọng:
"Cơ mà trời không phụ người có lòng, chỉ cần chúng ta nỗ lực, nói không chừng nguyện vọng của em sẽ thành hiện thực."
Hứa Giản: "..."
Đập tay Tần Trầm một cái, Hứa Giản tức giận nhìn hắn: "Chết tiệt!"
Thật sự coi cậu là đứa ngốc mà dỗ đấy à? Chuyện như vậy, cho dù tiếp đến bọn họ sống luôn trên giường cũng không thể!
Tiếp tục đùa giỡn người nào đó sẽ xù lông, Tần Trầm ho nhẹ một tiếng nói về vấn đề chính, nói chờ khi rảnh sẽ dẫn cậu về nhà gặp ba mẹ.
Cha mẹ Tần đã xem qua hình ảnh của Hứa Giản trên mạng, nhưng vẫn muốn gặp gỡ ngoài đời.
Nghe Tần Trầm nói ba mẹ hắn không phản đối hai người bọn họ, Hứa Giản đồng ý tìm thời gian cùng hắn về nhà gặp cha mẹ, sau đó lại hỏi:
"Vậy chuyện nhận nuôi đứa nhỏ?"
Tần Trầm: "Tập đoàn Tần thị cần thiết cần người thừa kế, ý ba mẹ anh là để chúng ta nhận nuôi con cái, chúng ta bận bọn họ có thể giúp."
Sau khi nói xong không chờ Hứa Giản nói chuyện, Tần Trầm lại nói:
"Dĩ nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của ba mẹ anh, cụ thể làm thế nào, chúng ta bàn bạc sau."
Nhận nuôi phải có trách nhiệm với chúng, đây không phải là làm việc nhỏ, cha mẹ Tần nói Tần Trầm hỏi ý Hứa