Khi chị họ của Hứa Giản là Liễu Noãn đến, Tần Trầm và Hứa Giản đã chờ sẵn ở bãi đậu xe trạm tàu cao tốc.
Vừa gọi điện thoại vừa để ý xung quanh có săn ảnh hay không, lúc tới gần xe Hứa Giản một cách cẩn thận, Liễu Noãn cảm thấy mình rất giống như điệp viên trong phim truyền hình.
Chú mợ của Hứa Giản đóng gói cho cậu một thùng đồ ăn, từ thịt xông khói đến gà ủ muối, từ trứng muối đến hoa quả...!
Một thùng đầy tràn, nặng trịch, xách đến lối ra cũng khiến Liễu Noãn hoài nghi nhân sinh.
Sau khi gọi điện thoại Hứa Giản nói con đường đến tìm tới xe, Liễu Noãn không kịp trò chuyện, đẩy hành lý đi đến sau xe, giơ tay vỗ cốp sau một cái:
"Tiểu Giản, mở cốp sau ra."
Liễu Noãn còn chưa dứt lời, Tần Trầm ở ghế lái mở cửa xe đi tới, trước ánh mắt kinh ngạc của Liễu Noãn nhận trong hành lý trong tay cô, nói với cô:
"Em đến đây chị họ."
Liễu Noãn nhìn Tần Trầm bình thường chỉ có thể nhìn thấy TV, theo bản năng há mồm: "Hả?"
Người nọ là Tần Trầm á? Cậu ấy gọi mình cái gì cơ?
Chị họ???
Bãi đậu xe trạm tàu không ít người, bây giờ mặc dù đã muộn, nhưng vẫn có nguy cơ bị nhận ra, cho nên Hứa Giản nhẹ nhàng đụng Liễu Noãn đang sững sờ, nhỏ giọng mở miệng:
"Chúng ta lên xe trước đi."
Lúc lên xe, Liễu Noãn kéo kéo áo Hứa Giản khi Tần Trầm không nhìn thấy, chép miệng nhìn Tần Trầm, nhỏ giọng hỏi:
"Tình hình thế nào?"
Chuyện Tần Trầm là ông chủ Nhạc Ngu, là người lãnh đạo trực tiếp của Hứa Giản, Liễu Noãn cũng vừa biết cách đây không lâu, quan hệ giữa Hứa Giản và Tần Trầm không tệ cô cũng nghe người ta nhắc tới vài lần, nhưng cô không ngờ quan hệ hai người không tệ đến mức Tần Trầm cũng đi theo đón cô.
Thuận theo tầm mắt Liễu Noãn, Hứa Giản liếc mắt nhìn Tần Trầm, sau đó nói nhỏ:
"Chờ lát nữa em giải thích với chị."
Vừa nghe hai chữ Giải thích, Liễu Noãn ồ ~ một tiếng, nhìn cậu nghĩa là —— có chuyện.
Khi lên xe Liễu Noãn vốn cho là Hứa Giản sẽ ngồi ghế sau với cô, lại không ngờ đối phương trực tiếp mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế.
Buồn bực mấy giây sau, Liễu Noãn phản ứng lại:
Tần Trầm lái xe, nếu cô và Hứa Giản đều ngồi sau, có thể bị nghĩ là xem Tần Trầm như tài xế.
Vừa nghĩ như thế, Liễu Noãn bỗng sáng tỏ.
Ba người sau khi lên xe, Hứa Giản thắt chặt dây an toàn sau đó quay đầu nhìn Liễu Noãn ghế sau, hắng giọng giới thiệu với cô:
"Chị họ, đây là Tần Trầm, chị làm quen đi."
Tần Trầm quay đầu nhìn Liễu Noãn: "Chào chị họ."
Liễu Noãn nghĩ thầm Tần Trầm thì ai mà không biết, đồng thời cười tủm tỉm mở miệng: "Biết rồi, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi tên Liễu Noãn, là chị họ của Tiểu Giản, lúc thường Tiểu Giản nhờ cậu giúp đỡ."
Sau khi nói xong không chờ hai người mở miệng, Liễu Noãn không nhịn được mở miệng hỏi Tần Trầm:
"Cậu Tần, tại sao cậu cũng gọi tôi là chị họ vậy?"
Tần Trầm gọi mình là chị họ, Liễu Noãn luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, thế nhưng lại không nói ra được.
Nghe Liễu Noãn nói, Hứa Giản vội ho một tiếng, xấu hổ nhìn cô:
"Chị họ, có chuyện vẫn chưa có cơ hội nói cho chị..."
Liễu Noãn quay đầu nhìn cậu, dùng ánh mắt dò hỏi: Chuyện gì?
Liếc nhìn Tần Trầm không định nói chuyện, Hứa Giản bất giác sờ sờ cổ mình, sau đó nói với Liễu Noãn:
"Tần Trầm là bạn trai em."
Liễu Noãn khựng lại, nghi ngờ tai mình có vấn đề, nhìn Hứa Giản rồi lại nhìn Tần Trầm một chút, đến nửa ngày mới thốt ra được một câu:
"Bạn trai...!Là có ý gì?"
Tần Trầm bình tĩnh: "Có nghĩa là hai đứa tụi em đang yêu nhau."
Liễu Noãn: "..."
Thấy hai người một người nghiêm túc, một người tai đỏ chót, đều không giống như đang nói đùa với mình, hai mắt Liễu Noãn đột nhiên trợn to, nhìn hai người một câu Vãi nhịn không được thốt lên.
Không để ý tới lần đầu tiên gặp Tần Trầm mình đã nói tục, Liễu Noãn thẳng lưng nhìn Hứa Giản, trong giọng nói tràn đầy không thể tin nổi:
"Thật không? Hai đứa đang yêu nhau?"
Liễu Noãn phản ứng lớn như vậy, Hứa Giản vừa xấu hổ vừa lo lắng, bất an gật đầu:
"Thật."
Em trai ngoan nói cong là cong, Liễu Noãn vừa đến đã bị đả kích, đỡ trán ngả về phía sau, cho thấy mình cần thời gian.
Liễu Noãn từ từ bình tĩnh cho đến khi ba người ăn cơm tối xong về nhà, Tần Trầm nhận được điện thoại của công ty đi lên thư phòng trên lầu để xử lý công vụ, phòng khách chỉ còn lại Hứa Giản và Liễu Noãn.
Nhìn quanh một vòng chỗ ở của hai người Hứa Giản và Tần Trầm, Liễu Noãn đột nhiên thở dài một hơi, nhìn Hứa Giản nhẹ nhàng nói:
"Nhìn em sống tốt chị cũng an tâm."
Về phần chuyện của Hứa Giản và Tần Trầm, Liễu Noãn ngoại trừ kinh ngạc chỉ còn lo lắng, dọc theo con đường cô suy nghĩ rất nhiều, cũng muốn nói với Hứa Giản rất nhiều.
Nhưng trên bàn cơm nhìn Tần Trầm chăm sóc Hứa Giản, nhìn thấy ánh mắt của cả hai nhìn đối phương, cô lại cảm thấy nói cái gì cũng vô dụng.
Cứ như vậy cũng rất tốt.
Nghe Liễu Noãn nói, Hứa Giản còn có chút bất ngờ, nói với cô:
"Em tưởng chị sẽ nói chuyện Tần Trầm với em."
Liễu Noãn nở nụ cười: "Thôi đi, em năm nay hai mươi lăm tuổi chứ đâu phải năm tuổi?"
Đã là người trưởng thành rồi, phải có suy nghĩ riêng của mình.
Thái độ của Liễu Noãn làm cho Hứa Giản âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, Liễu Noãn nghiêm túc hỏi cậu:
"Nhưng mà Tiểu Giản, em thật sự nghĩ thông suốt chưa?"
Biết Liễu Noãn ám chỉ điều gì, sắc mặt Hứa Giản còn nghiêm túc hơn cô gật gật đầu:
"Nghĩ rồi."
Liễu Noãn mím mím môi, lại hỏi: "Việc này em chưa nói với gia đình?"
Nói đến đây, Hứa Giản xìu vai, khẽ cau mày: "Chỉ là vẫn chưa tìm ra cách nói với chú."
Tuy Liễu Noãn lớn hơn cậu vài tuổi, thế nhưng vẫn là người cùng thế hệ, tư tưởng cởi mở hơn người lớn, khả năng tiếp nhận cũng mạnh hơn một chút, cho nên cô mới có thể tiếp nhận chuyện cậu và Tần Trầm nhanh đến vậy.
Về phần chú...!Lại không dễ nói chuyện như vậy.
Nhìn ra lo lắng của Hứa Giản, Liễu Noãn thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu:
"Việc này hai đứa đừng vội, lần này chị về thăm dò ý kiến của ba mẹ, đừng lo lắng."
Mỉm cười cảm ơn Liễu Noãn, Hứa Giản: "Cảm ơn chị."
Vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười liếc cậu một cái, Liễu Noãn nói: "Đều là người một nhà, nói cảm ơn làm gì."
Trong lòng Hứa Giản ấm áp, há miệng mới vừa muốn nói thêm gì nữa,