Mùa thu ăn rau chân vịt ngon lắm, Đỗ Tiểu Ngư nhìn Đỗ Hoàng Hoa bận xoay quanh liền xung phong nhận việc đến vườn rau nhổ rau chân vịt.Hiện tại mùa này còn có không ít lựa chọn, đến mùa đông thì thảm rồi, chỉ có rau cải trắng đại biểu cho rau xanh, không giống như ở tương lai có rau quả trái mùa, nàng nhổ nửa rổ rau xanh đang định đi về, lúc xoay người lại bị người đẩy một cái lảo đảo, thiếu chút nữa té lăn trên đất, may mà đứng ổn chứ không thì ngã rồi.
“Ai đẩy ta!”
Trong lòng nàng bốc hỏa rồi.
“Là ta đẩy đấy, thế nào?”
Một thanh âm ‘con vịt’ vang lên.
Đỗ Tiểu Ngư tập trung nhìn vào, là một nam hài béo cao hơn nàng một chút, mặt thực xa lạ, dù sao nàng cũng không biết bèn trừng mắt hỏi hắn, “Ngươi đẩy ta làm cái gì?”
“Mẹ ta bảo, ngươi là cái tiểu tiện nhân! Tỷ tỷ ngươi là cái đại tiện nhân!”
Nam hài kia chỉ vào nàng mắng, mặt tròn tròn đỏ thẫm, lúc nhếch môi lộ ra hàm răng thiếu một chiếc răng cửa.
Mắng hai tỷ muội các nàng là tiện nhân ở Bắc Đổng thôn chỉ có Khâu thị, Đỗ Tiểu Ngư quan sát hắn từ trên xuống dưới, cười lạnh, quả nhiên là hai mẹ con, bộ dạng rất giống nhau thôi! Nàng nghiến răng, “Ta thấy ngươi là có mẹ sinh mà không mẹ nuôi dưỡng, giống hệt một con lợn chết còn dám mắng ta tiện nhân? Có phải muốn chết hay không hả?”
Nàng không sợ cái thằng nhóc con này.
Nam hài gọi là Thạch Đông, là tiểu nhi tử của Khâu thị, bình thường Khâu thị thương yêu hắn lắm, hắn ỷ vào mẹ mãnh liệt, ở thôn xóm thường xuyên đi bắt nạt trẻ con nhà người khác, làm sao nghĩ được Đỗ Tiểu Ngư dám mắng lại hắn, lúc ấy ngây ngẩn cả người.
Đỗ Tiểu Ngư thấy hắn ngốc không làm gì nữa đột nhiên nghĩ đến trong nhà còn chờ rau chân vịt, nhấc chân chuẩn bị đi về phía trước.
Ai ngờ Thạch Đông quát to một tiếng, lao thẳng về phía nàng, nắm tay béo múp míp nhắm thẳng mặt, xem tư thế là oán hận thật sâu muốn đấm nàng.
Đỗ Tiểu Ngư nhăn mi, không đợi tay Thạch Đông chạm tới, một chân đá vào bụng hắn, Thạch Đông bộ dạng béo làm sao chống lại được nàng đá đạp lung tung tinh chuẩn, lui vài bước cuối cùng đặt mông ngồi dưới đất, nhưng hắn lại không cam lòng, rốt cuộc thịt nhiều quá ngã một phát nhưng không hề đau, đứng lên lại xông lên.
Thật sự là muốn chết!
Đỗ Tiểu Ngư mắng thầm, vừa lắc mình tránh thoát Thạch Đông công kích, chuyển tới sau lưng hắn lại nâng chân lên, lúc này dùng hết toàn lực đá vào mông hắn.
Thạch Đông nhắm thẳng phía trước chạy, nhưng vẫn không thoát được lực đạo kia, phốc một tiếng quăng ngã tư thế chó đớp cứt, đau quá khóc lớn lên, thanh âm rất thê thảm.
Ai, không một chút cốt khí, Đỗ Tiểu Ngư thấy hắn khóc không nhịn được lắc đầu.
“Ngươi, ngươi dám đánh, ta, ta…… Hu hu hu…… Đau quá……”
Thạch Đông vừa đi vừa khóc lớn.
Đỗ Tiểu Ngư đến gần vài bước thấy, thấy miệng hắn đầy máu, thì ra không cẩn thận làm rụng một cái răng cửa, dọa nàng nhảy dựng, nhớ tới mặt Khâu thị hung ác, thầm nghĩ nếu lúc này bị Khâu thị đuổi tới đây thì toi rồi, nàng chỉ là ỷ vào bản thân linh hoạt cộng thêm một ít kỹ xảo đánh nhau mới có thể bắt nạt được thằng nhóc này, nhưng Khâu thị kia rất trâu, nàng còn nhỏ khẳng định không đánh lại được, lập tức phi như bay thoát khỏi hiện trường gây án.
Lúc sắp về tới cửa nhà, nàng tháo dây buộc tóc ra, vò tóc rối bù lên, sau đó còn xé rách quần áo, sau đó mới vào nhà.
Đỗ Hoàng Hoa nghe thấy thanh âm của nàng, lại nhìn thấy cảnh như vậy vội đi lên hỏi, “Làm sao vậy, đi nhổ rau chân vịt sao biến thành như vậy?”
“Tỷ, vừa rồi con Khâu thị muốn đánh muội!”
Nàng bổ nhào vào trong lòng Đỗ Hoàng Hoa rít cái mũi, “Làm quần áo muội rách hết rồi, nếu không phải muội thoát nhanh thì vẫn còn bị hắn đánh đấy!”
“Cái gì, dám đánh muội, nó đâu?”
Đỗ Hoàng Hoa giận dữ, Khâu thị nàng có thể chịu, chỉ cần không động thủ, nhưng hiện tại con bà ta lại dám đến đánh muội muội mình, nàng tự nhiên không nhịn được nữa.
Đỗ Tiểu Ngư làm bộ thực sợ hãi thẳng thắn, “Hình như lúc hắn đang đuổi theo muội, hình như bị ngã một cái, sau đấy không thấy đuổi theo.”
Triệu thị ở bên trong sớm nghe được rành mạch, bước đi lại đây, lôi kéo Đỗ Tiểu Ngư đi ra ngoài, “Theo ta đi tìm Khâu thị, lần trước không tìm bà ta tính sổ thật đúng là coi chúng ta là quả hồng mềm, lần này mà nhịn khó bảo toàn sẽ không có lần sau, Hoàng Hoa, con đừng sợ bà ta, cùng lắm thì mẹ liều mạng với bà ta!”
“Mẹ, đừng đi chỗ bà ta, chúng ta không đánh lại, còn không bằng tìm trưởng thôn!”
Tú tài gặp được binh có lý không nói được, đi đến chỗ Khâu thị chỉ biết thành một sự kiện bạo lực mà thôi, ai thua ai thắng chưa biết được, biện pháp tốt nhất chính là tìm trưởng thôn bãi bình, tuy nói hắn là thân thích Khâu thị, nhưng Đỗ Tiểu Ngư nghe được từ chỗ bát quái phỏng đoán, trưởng thôn này làm chuyện tuyệt không hàm hồ, sẽ không vì một chút chuyện nhỏ mà mất thanh danh của bản thân, “Không phải nói trưởng thôn lớn sao, khẳng định có thể trông được trứng thối kia!”
Đỗ Hoàng Hoa lúc này cơn tức bớt một chút, nàng vốn không thích đánh nhau, cũng nói, “Là nên tìm trưởng thôn phân xử, không thể cứ che chở thân thích của mình như vậy!”
Quả thật Đỗ Hiển và Đỗ Văn Uyên không ở nhà, nếu đả khởi sẽ không chiếm được một chút ưu việt, Triệu thị cân nhắc cũng gật đầu đồng ý.
Nhà ở của trưởng thôn thôn Bắc Đổng quả nhiên là xinh đẹp, không kém bao nhiêu so với nhà vị tổ mẫu của nàng kia, không biết mò bao nhiêu bạc, loại địa phương này trời cao Hoàng Đế xa, xưa nay gọi là con khỉ xưng Đại Vương, Đỗ Tiểu Ngư âm thầm cảm khái, nhìn xem, còn có mấy hạ nhân đấy, ăn mặc cũng tốt, phỏng chừng ruộng tốt trong nhà tồn rất nhiều.
Đi theo một bà tử vào sân, Đỗ Tiểu Ngư lần đầu tiên gặp được trưởng thôn.
Trưởng thôn họ Chân, vị trí này đã ngồi hơn hai mươi năm, người bộ dạng cao cao gầy gầy giống một cây sào trúc, hai ánh mắt dài dài nhỏ nhỏ, con mắt gần như không nhìn thấy rồi, đứng ở nơi đó gió thổi qua có thể bay đi, nhìn thấy Triệu thị mang theo hai đứa nhỏ lại đây, hút điếu thuốc nhẹ nhàng bâng quơ hỏi, “Có chuyện gì?”
“Trưởng thôn ngài trông coi Khâu thị cho tốt đi, hôm nay ở vườn rau nhà chúng ta, con bà ta đánh Tiểu Ngư nhà ta!”
Triệu thị cực kì oán giận.
Trưởng thôn cười không cho rằng chuyện lớn “Trẻ nhỏ hay đùa