Triệu thị làm mấy khối đậu hủ to cho Đỗ Tiểu Ngư, nghe nói nó muốn chuẩn bị làm món ăn ngon, ai ngờ hôm nay lại mang đậu hủ ra phơi nắng, thật sự là mới thấy lần đầu.Bà rất ngạc nhiên nhìn tiểu nữ nhi này, không biết trong óc có những cái gì, nhưng lại nghĩ trẻ con thường hay làm mấy chuyện kì quái, trước kia đại nữ nhi và nhi tử không phải cũng thế sao, đều là bản thân vui đùa, bà sẽ mặc kệ, chỉ cuộn tay áo lên cho nó, dặn dò đừng làm bẩn quần áo rồi cho đi chơi.
Đỗ Tiểu Ngư nhìn mặt trời đã dần ngả về tây, nghĩ độ ấm không đủ, vội tự nguyện đi quét tước sân.
Thấy nàng hiểu chuyện, Triệu thị thật cao hứng cầm cái hót rác đưa cho nàng, rồi xoay người đi tách hạt ngô.
Đỗ Tiểu Ngư nhặt mấy miếng đậu hủ bị rơi xuống đất ném đi, lại khiêng ghế dựa và sàng trúc về nhà, sau đó lấy chổi đi quét lá trong sân.
Mùa thu đến mỗi ngày luôn có lá vàng khô rụng xuống, giống như rơi mãi không hết, cộng thêm có gió lớn, nếu không quét tước, vài ngày là có thể tích tụ ra thành bãi rác, mà ngày thường những thứ này là Đỗ Hoàng Hoa thu dọn, Đại tỷ này thật sự rất mệt nhọc, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ mà trong lòng chua xót, cho nên làm sao có thể để nàng gả cho Lưu phu tử chứ? Quả thật tuổi kém không nhiều lắm, biện pháp tốt nhất đại khái là mau chóng tìm phu quân.
Nàng vươn tay tính, con Ngô Đại nương đã thành thân rồi, con nhà Bàng Đại thúc rất tráng kiện, tiểu nhi tử Bạch gia phía đông là tên ốm yếu, họ Lục đầu thôn bộ dạng lại rất thấp……
Ai, không có một tên nào thích hợp!
Nàng đang trong ưu sầu, Đỗ Hoàng Hoa như một cơn gió vọt vào, thật hiếm khi thấy nàng hấp tấp vậy, Đỗ Tiểu Ngư nâng mắt hỏi, “Tỷ, tỷ làm sao vậy? Có người ở đằng sau đuổi à?”
“Cua, con cua……”
Đỗ Hoàng Hoa thở hổn hển vỗ về ngực.
Con cua!
Đỗ Tiểu Ngư ánh mắt lập tức sáng trưng, mỹ vị ơi, nàng ném cái chổi lẻn đến bên người Đỗ Hoàng Hoa, nhìn chằm chằm tay nàng, “Ở đâu, ở đâu?”
Nghe nói con cua ở cổ đại có thể thấy được chung quanh, không đáng giá tiền, nhưng nàng từ lúc tới chỗ này một lần cũng chưa được gặp còn tưởng rằng người ta nói bừa, thì ra là thực sự có, nước miếng của nàng sắp chảy ra ngoài rồi, hấp con cua thêm một đĩa dấm chua, ôi nó ăn ngon thế nào chứ.
Đỗ Hoàng Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, con mèo tham ăn này đại khái nghe được hai chữ con hổ cũng không biết sợ, lại nghĩ thầm ăn thịt con hổ cho mà xem?
“Mẹ!”
Nàng chạy nhanh vào bên trong gọi, “Mẹ, mau đi giúp mọi người, con cua chạy vào ruộng rồi! Mấy người đang đánh, chậm sẽ không kịp mất!”
Nói xong cầm lấy cái gậy nhỏ rồi vùng chạy ra ngoài.
Triệu thị quá sợ hãi, vội bảo sẽ đi ngay.
Đỗ Tiểu Ngư không hiểu cái gì, biểu tình của họ rất kích động làm nàng hồ đồ rồi, con cua có gì phải sợ vậy?
“Tiểu Ngư con ở nhà, đừng đi ra đồng, cẩn thận bị kẹp.”
Triệu thị dặn dò một câu rồi chạy theo Đỗ Hoàng Hoa.
Đỗ Tiểu Ngư sững sờ đứng đó gãi đầu, chẳng lẽ là nói bị con cua kẹp phải? Nàng chạy ra bên ngoài, dần dần nghe được thanh âm của rất nhiều người thúc giục nhau chạy đi, còn có thanh âm khua chiêng gõ trống, lại càng mơ hồ rồi, sao mà nghe như là có hoạt động gì vậy? Hay là có liên quan tới con cua?
Con cua chạy vào trong ruộng? Nàng càng nghĩ hay là con cua ăn gì đó? Trong ấn tượng của nàng con cua hẳn là một thứ tôm tép nhãi nhép thôi, nhưng vẻ mặt Triệu thị và Đỗ Hoàng Hoa rõ ràng nói cho nàng biết ruộng lúa bị uy hiếp!
Nàng rốt cuộc không thể đứng ở nhà được, ở nhà tìm cái thùng gỗ nhỏ rồi cũng chạy ra đồng.
Cảnh tượng trước mắt làm nàng kinh ngạc, trong ruộng lúa đông nghìn nghịt con cua hoành hành ngang ngược, mọi người trong thôn chộp lấy nó, có cầm xẻng sắt, có lấy gậy gỗ, đều đang chiến đấu với đám con cua.
Trước đó nàng chỉ biết là cổ đại có ồn ào nạn châu chấu, có nạn hạn hán lũ lụt, không ngờ lại có cả nạn con cua!
Thật sự là mở rộng tầm mắt, nhưng mà hiện tại không phải là lúc quan sát kì cảnh, phải bảo hộ đồng ruộng nhà mình, nàng giẫm trên bờ ruộng chạy rất nhanh tới phía trước.
Đỗ Hiển giờ phút này đang cầm xẻng sắt dùng sức nện con cua, nhìn thấy Đỗ Tiểu Ngư đến vội xua tay với nàng, “Mau trở về, thứ này rất hung ác, đừng tới đây! Nghe được không?”
“Không sợ.”
Đỗ Tiểu Ngư cười cười với ông, lấy hai nhánh cây dài đi tới.
Triệu thị cũng thấy, mặt tối sầm, nói trách cứ, “Bảo con ngoan ngoãn ở nhà sao lại chạy ra đây? Trong chốc lát bị kẹp đến thì đừng có khóc!”
Khi nói chuyện chân dùng sức giẫm xuống đất, hai con cua lập tức trở thành bùn nhão.
Đỗ Tiểu Ngư nhìn thấy khẽ run run, đứng ở bờ ruộng không dám động.
“Đã đến đây rồi, mẹ đừng mắng nó.”
Đỗ Hoàng Hoa vẫy tay với nàng, “Đến chỗ này với tỷ, cẩn thận nhìn dưới chân,” Nói xong nhìn thấy trong tay nàng cầm thùng gỗ, không nhịn được xì cười rộ lên, “Còn không quên mang theo thùng, nhưng làm sao bắt được vào? Thứ này hung ác lắm, nhìn hai cái càng lớn kia, muội đừng để bị kẹp.”
Đỗ Hoàng Hoa ở trên bờ ruộng, cầm gậy nhỏ gõ xuống, bốn phía tất cả đều là thi thể con cua.
“Dùng cái này.”
Đỗ Tiểu Ngư thấy có Đại tỷ che chở lại đắc ý, quơ quơ nhánh cây trong tay, dùng chiếc đũa dài gắp còn không được à?
Đối với việc bắt con cua nàng có tâm đắc đấy, thứ này dại dột lắm, một khi bị đưa tới giữa không trung, nó kẹp được cái gì đó sẽ không chịu nhả ra, cần phải đặt nó xuống phía dưới, chỉ cần chân nó chạm đất sẽ nhả ra, cho nên dùng nhánh cây không còn gì tốt hơn.
Đến khi nhóm thôn dân giải quyết sạch sẽ nhóm con cua, Đỗ Tiểu Ngư cũng bắt được nửa thùng con cua sống.
May mà ruộng lúa bị hủy hoại không nghiêm trọng, cho nên cho dù sắc mặt thôn dân có chút khó coi, nhưng chung quy vẫn có sắc mặt may mắn, tụ tập một khối thương lượng một chút chuyện sau đó ai nấy tự đi về làm cơm chiều.
“Mẹ, buổi tối chưng con cua ăn nha!”
Đỗ Tiểu Ngư vui rạo rực đi theo sau Triệu thị.
Triệu thị liếc nhìn nàng một cái, “Chỉ có biết ăn thôi.”
“Thứ này là đầu sỏ gây nên, mẹ ăn nó mới có thể nguôi giận!”
Đỗ Tiểu Ngư cười hì hì nói.
Đỗ Hiển mang theo thùng đi lại, nghe vậy cười ha ha nói, “Xem Tiểu Ngư