Edit: Hắc Phượng Hoàng
“Qua vài ngày nữa là đại thọ năm mươi của mẹ, vẫn nên chuẩn bị đưa chút đồ qua đó.”
Đỗ Tiểu Ngư thiếu chút nữa không cầm nổi chiếc đũa, thì ra nàng còn có tổ mẫu!
Nhưng mấy ngày nay hoàn toàn không nghe được chút tin tức nào về phương diện này, nếu thực sự có vị tổ mẫu, mọi sự hiếu vì trước, ở cổ đại lại càng chặt chẽ, vì sao người cha hàm hậu này lại chưa bao giờ nhắc tới vậy, mà những người khác trong nhà cũng không nhắc tới chuyện về tổ mẫu.
Hơn nữa, trước đây nàng có bệnh khó thở, thật vất vả mới khỏi, Đỗ Hiển lại có ốm đau trong người, người làm tổ mẫu, làm mẹ kia chẳng phải là sẽ tới cửa hỏi thăm sao?
Hay là ở cách đây rất xa, không ở cùng một thôn?
Nàng không hiểu ra sao, khóe mắt quét qua khuôn mặt bốn người khác, thấy Triệu thị sắc mặt thực âm trầm, Đỗ Hoàng Hoa đang cắn môi, biểu tình rất giống lúc trước ở ngoài ruộng kia, mà Đỗ Văn Uyên không có phản ứng gì, nhìn không ra mừng giận, về phần Đỗ Hiển, tựa hồ ông có chút áy náy, có chút bất đắc dĩ.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Nàng không tiện lên tiếng, chỉ lay chiếc đũa làm bộ ngây thơ như không biết gì.
Triệu thị lúc này dịu đi sắc mặt, thản nhiên nói: “Vừa vặn tồn được một vò trứng gà, lại mua hai thất vải, mua chút táo đỏ, ngày khác ta đưa đi qua.”
Ngữ điệu nghe hơi lạnh, Đỗ Tiểu Ngư rụt vai, hai thất vải? Nói giỡn à, ngay cả trứng gà còn luyến tiếc ăn còn có tiền mua vải sao? Ngoại trừ Đỗ Văn Uyên mặc quần áo còn ra dạng, các nàng mặc đều giống cái bao tải.
Nhưng mà theo đúng lương tâm mà nói, chất vải quần áo của nàng còn mềm chút, mặc có vẻ thoải mái, mà đãi ngộ của Đỗ Hoàng Hoa thì hoàn toàn giống vợ chồng Triệu thị, đều là vải dệt thô cứng, thật sự là đáng tiếc một khuôn mặt thanh tú.
Đỗ Hoàng Hoa đã mười bốn tuổi, nàng bỗng nhiên nghĩ đến, tuổi này chỉ sợ lập tức sẽ làm mai đấy, đủ để thấy trong nhà bần cùng thế nào, những người mẹ khác đều chăm lo cho cách ăn mặc của con mình, mà Triệu thị không phải là nữ nhân không có lương tâm, cho nên nói, là thật sự không có cách nào.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ miên man, thì nghe thấy thanh âm lí nhí của Đỗ Hiển: “Không cần, không cần mua vải, đưa đám trứng gà kia là được rồi, nhiều nhất mang chút đồ của nhà mình có, khoai tây khoai lang gì đó, mẹ cũng biết tình huống nhà chúng ta.”
Triệu thị không nói chuyện, chỉ hơi hừ một tiếng.
Đỗ Hoàng Hoa thấy thế đứng lên: “Con đi giặt quần áo, hôm nay nắng tốt.”
Đỗ Tiểu Ngư liều mạng xới cơm, thật vất vả mới ăn xong, thấy Đỗ Văn Uyên còn ngồi ở chỗ kia, nàng cảm thấy không khí thật sự rất không tốt, dù sao mình vẫn là con nít, muốn rời bàn thì rời bàn, nhà nông không ai đi quản cái này, nói một câu muốn đi chơi rồi bỏ chạy.
Đỗ Văn Uyên cuối cùng cũng đi ra, lúc ấy Triệu thị đang thu thập cái bàn.
Xem ra tổ mẫu này không tầm thường rồi, thái độ người cả nhà với bà ta thật không bình thường……
Đỗ Tiểu Ngư ngồi xổm xuống dưới, nhớ tới bình trứng gà Triệu thị tồn kia, bà muốn đi đổi lấy chút tiền, nàng nghĩ bệnh khó thở của nàng chắc mất không ít tiền bạc, mà thân thể Đỗ Hiển không tốt làm ruộng nhất định tiền lời không cao, cộng thêm Đỗ Văn Uyên đi tư thục học bài, quả thật là khó có thể duy trì.
Hiện tại muốn đưa bình trứng gà đi làm thọ lễ, thực hiển nhiên Triệu thị không tình nguyện.
Nhưng đó là mẹ chồng của bà!
Triệu thị rửa bát xong đóng cửa lại, cùng Đỗ Hiển hai người ở trong phòng nói chuyện, thật ra thanh âm cũng không vang, dù sao Đỗ Tiểu Ngư cũng chẳng nghe thấy gì, chỉ nhìn thấy Triệu thị sau khi đi ra ánh mắt hồng hồng, mà cha nàng Đỗ Hiển không đứng được thẳng lưng.
Sự kiện kia làm ăn cơm hoa hòe không thành rồi, Đỗ Hoàng Hoa tâm sự thật mạnh, Đỗ Tiểu Ngư đương nhiên ngượng ngùng nhắc tới yêu cầu này, buổi chiều đi chỗ Đỗ Văn Uyên ngồi.
Nàng bây giờ cũng muốn xem những cuốn sách kia, đối với thế giới này nàng hiểu biết chỉ là ở thôn Bắc Đổng bọn họ, mà từ cử chỉ hành động nhìn ra được, dù sao chính là cổ đại, nhưng triều đại nào thì nàng không biết.
Tuy rằng nàng học lịch sử không tệ lắm, nhưng mà dù sao cũng không học chi tiết, nàng học đại học lại không phải là ngành sử.
“Tiểu Ngư?”
Đỗ Văn Uyên nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại nhìn: “Làm sao vậy, có chuyện muốn nói với ca ca à?”
Tươi cười kia thật sự rất ôn hòa, như đón gió xuân, Đỗ Tiểu Ngư bước nhẹ nhàng lại, mục tiêu chỉ thẳng bộ sách: “Ca đang nhìn sách gì vậy?”
Đỗ Văn Uyên quanh co lật bìa sách ra: “Nhìn xem có nhận biết hay không?”
Đỗ Tiểu Ngư ngây dại, có nhận biết hay không? Chẳng lẽ mình còn biết chữ hay sao? Nhưng hiện tại nàng mới bảy tuổi, làm sao hiểu được là chữ gì, không biết chữ thì đơn giản liền giả dạng không biết, nhìn chằm chằm cái bìa sách.
Trên đó có hai chữ to rõ ràng: “Trung dung.”
Trong lòng nàng nhảy lên, lại chuyển ánh mắt qua mặt trên mấy quyển sách khác, ấn thứ tự sắp hàng, phân biệt có Đại học, Sử ký, Đông Hán thư, Tân Đường thư vân vân.
Hán triều, Đường triều cư nhiên toàn bộ có! Chẳng lẽ hiện tại nàng đang ở Tống triều hay sao? Xem ra phải hỏi đương kim Hoàng Đế là ai mới được.
Thấy nàng cau mày nửa ngày không nói lời nào, ánh mắt lại sáng quắc giống như ánh mặt trời, Đỗ Văn Uyên khẽ nhíu mày, nha đầu kia thân thể tốt hơn, cả người đều hoạt bát không ít, làm cho người ta yên tâm.
“Cũng không nhận thức?”
Hắn vươn ngón tay thon dài chỉ chỉ vào chữ trên bìa.
Đỗ Tiểu Ngư lắc đầu, “Không biết.”
“Trung, dung.”
Hắn đọc rõ ràng, “Xem ra lần tới lại mất thêm công sức rồi, không thể viết ra cũng coi như nhận thức…… Đúng rồi, vậy có phải tên muội cũng quên viết như thế nào rồi phải không?”
Đỗ Tiểu Ngư nhếch miệng, thì ra hắn đã dạy nàng nhận biết chữ, thật sự là ca ca tốt!
“Không nhớ rõ, dạy thêm một lần thôi, muội cam đoan học tốt.”
Dù sao chữ bút lông nhất định là viết rất khó coi, mà chữ phồn thể nàng cũng không biết nhiều, một lần nữa học cũng tốt.
Thấy nàng nóng lòng muốn thử, Đỗ Văn Uyên cũng thật cao hứng, hắn mới không biết là nữ tử không cần thiết học bài đâu, vẫn là nhận thức một ít chữ mới tốt, đọc sách có thể tăng thêm kiến thức, về sau gả đi ra ngoài miễn cho bị người bắt nạt cũng không biết.
Nhưng học không được bao lâu chợt nghe Triệu