Edit: HPH
Vừa dắt nghé về nhà, Đỗ Tiểu Ngư vội vã không nhịn nổi đi ôm bó cỏ bỏ vào trong lều, thấy nghé con cúi đầu ăn vào mới yên tâm, nó mới dứt sữa, thoạt nhìn ăn khá ngon miệng, nàng quay đầu lại lấy chiếc áo bằng rơm đã đan xong khoác lên người nó.
Triệu thị ở bên cạnh oái một tiếng, “Nhìn bảo bối này, đến lúc đó có chịu cam lòng cho nó đi cày ruộng không?”
“Sao không cam lòng, đừng đánh nó là được.” Đỗ Tiểu Ngư vỗ lưng nghé con, “Mẹ xem nó ngoan chưa này, sau này chắc chắn nghe lời.”
Triệu thị nghe thấy buồn cười, chung quy là trẻ con thôi, trâu nếu không đánh đâu chịu dùng sức làm chứ.
“Đúng rồi, mẹ, Tần Đại thẩm nói hoa này của con dễ nhìn đấy!” Đỗ Tiểu Ngư lập tức lại khoe khoang lên hoa vải của nàng, “Còn bảo con nếu có thời gian rảnh lại làm nhiều một chút, sau đó mang tới tiệm tạp hóa nhà bà ấy bán!”
“A?” Triệu thị kinh ngạc nói: “Hoa này của con còn có thể bán lấy tiền ư?” Đứa nhỏ này mù mua bán lại mỗi lần mang đến một hồi mua bán bất ngờ.
Nhìn thấy vẻ mặt đó, biết bà chỉ biết mà không thưởng thức, Đỗ Tiểu Ngư chu miệng lên, “Các người đều không biết hàng, chỉ có Tần Đại thẩm biết thôi, hừ, con đi làm đây!” Lúc này kiếm được tiền không nộp cho nhà nữa, tự mình ẩn đi làm tiền riêng, ai bảo bọn họ không coi trọng! Nàng nghĩ lại cao hứng lên, đến lúc đó dùng khoản tiền này mua chút vật liệu, nàng còn thật nhiều loại này nọ muốn chậm rãi thử nghiệm đây.
Còn tức giận hả, đứa nhỏ này, Triệu thị cười, “Chớ vội đi, vừa rồi bạn cùng trường của nhị ca con tới đây, đang ở trong nhà đấy, hình như là muốn đưa sách gì đó cho con, mau quay trở lại đi.”
Hẳn là Chương Trác Dư đến đây, Đỗ Tiểu Ngư vội bước nhanh đi vào bên trong.
Cửa không đóng, nàng vừa bước vào cửa tức thì nhìn thấy Chương Trác Dư, hắn mặc áo vải đoàn văn màu lam đậm, đội khăn thư sinh màu bạc, nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái, vóc người cao hơn so với ấn tượng một chút, nhìn thấy nàng lộ ra nụ cười nhã nhặn.
“Nghe nhị ca của ngươi nói ngươi đi dắt nghé?” Chương Trác Dư nói, mặt xấu hổ đỏ bừng trước mắt kia luôn tràn đầy sung sướng, để cho lòng người không khỏi cảm thấy trở nên tốt đẹp.
“Đúng rồi, con nghé kia trông cường tráng lắm, lát nữa mang ngươi đi xem.” Đỗ Tiểu Ngư hỏi, “Mẹ ta nói ngươi có cái gì cho ta, có phải là sách không?”
“Phải rồi.” Chương Trác Dư chỉ bàn nhỏ trong phòng, “Để chỗ kia kìa, hôm qua ta xem rất cẩn thận, khó hiểu lắm.”
Nhà bọn họ không làm ruộng hay sao mà cảm thấy khó hiểu? Đỗ Tiểu Ngư thấy kì quái, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thì hiểu, Chương Trác Dư này đại khái cũng giống như Đỗ Văn Uyên, đều bị sủng tới mức không phải làm gì hết chỉ lo đọc sách thôi, thảo nào xem không hiểu, chà, nếu không thi đậu tú tài thì làm sao! Đều nói trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh, đúng là có đạo lý, không đi lên sĩ đồ chẳng khác nào xong đời. Nàng cầm sách lên lật vài tờ, trang sách này có chút ố vàng, xem ra đã có mấy năm rồi, nhưng không cũ nát, phỏng chừng ngày thường không ai thèm xem.
Chương Trác Dư làm sao biết nàng đang suy nghĩ gì, cười nói: “Ngươi làm thơ tốt như vậy, giỏi hơn ta, chắc chắn có thể đọc được.”
Nghe câu này Đỗ Tiểu Ngư chột dạ, kỳ thực nàng đâu biết làm thơ, vè còn tạm được, vội nói: “Lần trước ta mò mẫm gặp phải đấy, lần tới lại bảo ta làm chắc chắn không được đâu, thật đấy, không tin ngươi hỏi nhị ca của ta, kỳ thực ta không biết làm thơ, phải không?” Nàng nhìn chằm chằm Đỗ Văn Uyên, lần trước để hắn kích tướng mất lý trí, lúc này thế nào cũng phải bù đắp lại, nàng không muốn tiếp tục lừa người.
Đỗ Văn Uyên lần này không làm khó nàng vội nói: “Đúng là thế, dùng xuân làm đề kỳ thật ta từng hỏi Tiểu Ngư, nàng có chuẩn bị rồi, nếu ngươi ra một đề khác, nàng chưa chắc làm ra được đâu.”
Lời giải thích này tốt lắm, Đỗ Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm, Chương Trác Dư thật sự mà muốn thi lại nàng cứ bảo không biết làm.
“Thì ra là như vậy.” Chương Trác Dư không tránh khỏi thất vọng nhưng rất nhanh lại nói: “Tiểu Ngư ngươi tuổi còn nhỏ, tin rằng mấy năm tiếp theo, những thứ này không làm khó được ngươi.”
Thật là người thiện lương, Đỗ Tiểu Ngư cười với hắn, “Ừm, ta sẽ đọc sách cho tốt, về sau không thể thiếu làm phiền ngươi đây này?.”
“Không sao, ngươi cứ việc tìm ta mượn, thật ra nhà đại cữu ta cũng chỉ để đấy thôi.” Chương Trác Dư nói rồi liếc nhìn Đỗ Văn Uyên, “Kỳ thực hôm nay còn có chuyện muốn nói với các ngươi,” Hắn dừng một chút, “Đại cữu ta chỉ có một muội muội là mẹ ta, cha ta lại mất, cho nên ông nghĩ để cho chúng ta về chỗ ông ở, mấy hôm nay sẽ chuyển lên trấn Phi Tiên, về sau có thể sẽ không về thôn nữa.”
Đỗ Văn Uyên nghe gật đầu, “Mẹ ngươi bị bệnh đúng là nên ở trên trấn mới tốt, đại phu bên kia y thuật cũng tốt hơn.”
“Ừm, sau này các ngươi tới trấn Phi Tiên có cái gì muốn giúp một tay có thể tìm ta.” Chương Trác Dư nói: “Chẳng qua, nếu chúng ta đều thi đậu tú tài mà nói, học tập chung một thư quán sẽ thường xuyên gặp mặt.” Hắn cũng là học trò nhỏ, chẳng qua là nếu năm nay thi đậu sẽ được tính là vô cùng ghê gớm, mới mười tuổi, nếu thi đậu sẽ thành tú tài còn trẻ hơn cả Đỗ Văn Uyên.
Đỗ Văn Uyên rất tự tin, “Ta đương nhiên có thể, ngươi phải cố gắng lên.”
Đỗ Tiểu Ngư liếc hắn một cái, người này thật đúng là tự đại.
Nhưng dường như Chương Trác Dư đã quen rồi, cười nói: “Đương nhiên rồi, lát nữa ta lại về nhà đọc sách”.
“Đúng rồi, cữu mẫu ngươi có nói ngày nào rảnh rỗi gặp tỷ ta không?” Đỗ Tiểu Ngư thời khắc không quên việc này.
“Qua tiết nguyên tiêu hẳn là lúc rảnh rỗi.” Chương Trác Dư nói: “Đến lúc đó ta tới đón các ngươi đi.”
Đỗ Văn Uyên lúc này nói: “Trác Dư, ta nghe ngươi từng nói, cữu mẫu ngươi thu nạp đệ tử hình như đều phải ký ba năm khế ước phải không?”
Còn có việc này? Đỗ Tiểu Ngư trong lòng cả kinh, chỉ nghe Chương Trác Dư thật lòng trả lời: “Đúng vậy, cữu mẫu ta nói học thêu gấm Tô Châu cần chuyên tâm, nếu làm đệ tử phải ở bên người cữu mẫu ta toàn tâm toàn ý học tập, còn nghiêm ngặt hơn chúng ta đọc sách đấy?. Nếu ở gần còn đỡ, ta thấy một số tỷ tỷ bên trong Hồng Tụ Phường ở xa một năm mới về nhà