Ngư Dược Nông Môn

Bội ước


trước sau



Edit: HPH



Tuyết lớn lại rơi thêm một ngày mới ngừng, lúc Đỗ Tiểu Ngư thức dậy, cửa viện đã chất mấy đống tuyết lớn, mà cha nàng còn đang không ngừng xẻng.



Nàng theo thường lệ đi cho trâu ăn trước, tiếp theo đi xem bốn con thỏ con, sợ buổi tối quá lạnh nên đặt cạnh bếp, còn có chút ấm áp không đến nỗi bị đông chết, mà cái gầu cũng đổi thành giỏ trúc lớn, thế này sẽ không bị nhảy ra ngoài.



Triệu thị đã nấu mì sợi, gọi nàng và Đỗ Văn Uyên cùng nhau đến ăn, hai vợ chồng bọn họ và Đỗ Hoàng Hoa dậy rất sớm, làm việc đã cả người đầy mồ hôi, đương nhiên đã ăn cơm rồi.



“Nhị ca, huynh tối qua thức khuya à?” Thấy hắn ngáp dài, Đỗ Tiểu Ngư nhìn hắn.



“Ừm.” Đỗ Văn Uyên không nói nhiều, bưng bát lên bắt đầu ăn ngồm ngoàm.



Xem ra là rất cố gắng, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm, thi viện là tháng hai sang năm, hắn tuy biểu hiện tự tin nhưng trong lòng vẫn rất sốt sắng.



“Cha nó, ông làm xong chỗ ấy thì chúng ta đi sang nhà Lý lão đầu.” Lúc này Triệu thị nói, bà đã sầu lo mấy đêm rồi, nói cái gì cũng phải đi xem thử, không thể đợi Lý lão đầu chủ động tới cửa.




Đỗ Tiểu Ngư nghe vậy vội vàng nhét mì sợi vào miệng, đến khi Đỗ Hiển làm xong nàng cũng tự mình thu thập sạch sẽ muốn đi theo, Triệu thị thấy nàng ngày tuyết rơi lần trước cũng không phát bệnh nên cho đi.



Dọc đường tuyết trắng phủ dày đất, từng nhà đều đang quét tước đường trước cửa, quen nhau thì chào một tiếng, có câu ngạn ngữ nghề nông nói tuyết rơi đúng lúc báo hiệu năm được mùa, trên mặt các nông dân đều tràn đầy nụ cười, nói vậy chắc là trong lòng đều nghĩ như vậy, có lẽ năm sau sẽ là năm được mùa đấy!



Mà Đỗ Tiểu Ngư tuy nhìn cảnh tuyết, kỳ thực trong đầu đang suy nghĩ một việc, nàng vẫn muốn thăm dò thái độ Triệu thị đối với việc Đỗ Hoàng Hoa học thêu Tô Châu, giờ khắc này đại tỷ vừa vặn không ở đây nên thích hợp nhất, nàng bắt chuyện.



“Mẹ, lần trước con và tỷ tỷ đi Bách Tú Phòng nhìn thấy mấy kiện thêu đẹp lắm, tỷ nói là thêu Tô Châu gì đó, mẹ có biết nó là cái không ạ?”



Triệu thị không nghe rõ chỉ ừm một tiếng, rõ ràng là không yên lòng.



Đỗ Hiển nói tiếp, “Chỗ chúng ta này toàn thêu thô, thêu Tô Châu là từ Tô Châu truyền tới, rất hiếm thấy.”



Không ngờ cha nàng cũng hiểu một chút, Đỗ Tiểu Ngư chớp mắt một cái nói: “Vậy tỷ học thêu Tô Châu được không? Nghe nói rất kiếm tiền đấy, những quan thái thái các tiểu thư kia đều thích mua, một bộ phải mấy lượng bạc.”



“Được đương nhiên được, chẳng qua sư phụ dạy cái này quá ít.”



Xem ra là ông không có ý kiến, Đỗ Tiểu Ngư an tâm, lại nghe Triệu thị ở bên cạnh hừ một tiếng, “Học cái này có gì tốt đâu, bây giờ trong nhà có chút khó khăn mới để cho tỷ con làm cho Bách Tú Phường gì đó, nữ nhi gia hơi hiểu một chút có thể thêu cái quần áo khăn là được rồi, quan trọng nhất là giúp chồng dạy con, đâu cần phải chuyên đi học những thứ này? Cả ngày nhìn chằm chằm không chừng làm mù cả mắt!”



Đỗ Tiểu Ngư sững sờ, đây còn chưa nhắc tới vấn đề thời gian ba năm đâu, cư nhiên phản đối rồi, xem ra lực cản không nhỏ. Nàng hỏi: “Vậy tỷ thích học thì làm sao ạ, mẹ thấy có được không?”



Triệu thị cau mày lại, không biết tiểu nữ nhi này làm sao lại chăm chú chuyện đấy vậy bèn nói: “Có đầy người muốn học, nhưng không phải ai cũng học được.”



“Vậy nếu thật sự có người coi trọng tỷ thì sao, mẹ thấy có được không?” Nàng tiếp tục hỏi.



Triệu thị nhất thời ngẩn ra, bỗng nhiên nói: “Là tỷ tỷ con nói với con à?”



Lần này đến phiên Đỗ Tiểu Ngư ngẩn ra vội lắc đầu, “Đương nhiên không phải,” Nàng cười hì hì, thu liễm hùng hổ doạ người vừa rồi lại, “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến thôi ạ.”



“Ài, con nít sao nghĩ nhiều như vậy.” Đỗ Hiển vỗ đầu nàng, “Trong đầu nhỏ này của con không biết chứa bao nhiêu thứ, nếu tỷ con thật sự muốn học tự mình sẽ nói, cần con phải nghĩ này nghĩ kia à?”



Đỗ Hoàng Hoa mà nói mới là lạ! Đỗ Tiểu Ngư không nhịn được nói thầm, cha mẹ này thật không thể hiểu hài tử nhà mình!




Ba người vừa đi vừa nói chuyện đã đến nhà Lý lão đầu, cửa đang mở, lúc bọn họ đang định đi vào, ai ngờ bên trong có một người đi ra, hai bên gặp mặt, Đỗ Tiểu Ngư lập tức căm ghét nhíu mày lại, tại sao bà ta lại ở đây? Chưa hề nghe cha mẹ nói qua Khâu thị và Lý lão đầu có lui tới, đây rốt cuộc là chuyện gì đây?



Khâu thị cười đắc ý như một sói đói bắt được cừu con, “Là tới lấy ruộng hả? Tiếc thay, ruộng này bây giờ là của ta rồi! Các ngươi từ đâu tới thì cút ngay về đó đi!”



“Ngươi nói gì? ” Triệu thị kinh hãi.



Đỗ Hiển và Đỗ Tiểu Ngư cũng sững sờ tại chỗ, chuyện này thực sự ra ngoài dự liệu của bọn họ, thế nào cũng không nghĩ đến mua ruộng còn có thể nhấc lên quan hệ với Khâu thị!



Khâu thị vung khế ước trong tay một cái, “Thấy không, mới đính xong, ruộng này không tới phần nhà các ngươi!”



Triệu thị đương nhiên không tin, bước nhanh đi vào sân nhỏ, cao giọng gọi: “Lão Lý, ngươi có ở trong nhà hay không! Lão Lý, mau ra đây cho ta!”



Lý lão đầu theo tiếng mà ra, vừa thấy là Triệu thị và Đỗ Hiển thì suýt nữa ngã nhào trên mặt đất, vội lui sau vài bước, lắc lắc tay nói: “Đỗ lão đệ, Đại muội tử, các ngươi nghe ta nói đã, đừng nổi giận…”



Lão nói như vậy hiển nhiên là khẳng định lời nói vừa rồi của Khâu thị, Đỗ Hiển tức giận đến bắp thịt trên má nhảy lên, đâu còn có thể lắng nghe lão phát biểu, xông lên tóm cổ lão nói: “Ngươi thật sự bán ruộng cho bà ta? Thế nhưng chúng ta đã giao tiền đặt cọc rồi!”



“Phải, à, không phải, phải… ” Lý lão đầu không nói được câu hẳn hoi, một bàn thịt trên mặt run rẩy không ngừng, không thể nào nói rõ ràng được, lúc này một người phụ

nhân lùn da đen trong phòng cười lạnh một tiếng đi ra, chỉ vào Đỗ Hiển và Triệu thị một trận chửi , “Còn có mặt mũi đến đây ầm ỹ hả? Bắt nạt cha ta thành thật có phải không? Ruộng tốt nhà người khác bán năm lạng bạc, các ngươi không biết xấu hổ gạt cha ta bán bốn lượng bạc, phi, quả thực không biết xấu hổ! May mà bị ta biết, bây giờ lại còn dám tới cửa ồn ào, cút, còn không cút cho ta!”



Triệu thị nghe vậy cả người run rẩy, trừng Lý lão đầu nói: “Ngươi nói rõ ràng cho khuê nữ nhà ngươi đi, là chúng ta lừa ngươi bán hả?”



“Không, không phải, là ta muốn bán…” Lý lão đầu vô cùng đáng thương nhìn nữ nhi của lão, “Đỗ lão đệ với ta có mấy năm giao tình, nữ nhi…”



“Ông câm miệng cho ta!” Phụ nhân kia quát: “Chỉ trông cậy tham lợi của ông đấy, thật sự cho rằng họ tốt với ông à? Chỉ có ông mới bị mắc lừa!”



Thật là đứa con gái bất hiếu, còn nói là tiếp cha ả đi hưởng phúc, nhìn thế nào cũng không giống! Đỗ Tiểu Ngư không ngừng lắc đầu, xen mồm nói: “Mẹ ơi, không phải nói chúng ta viết công văn in dấu tay sao gì đó sao?”



Một lời thức tỉnh người trong mộng, Triệu thị nói: “Lý lão đầu, khế ước này không phải các ngươi muốn không thừa nhận thì không thừa nhận, chúng ta đã mời nhân chứng, ấn dấu tay, sao ngươi có thể bán cho người khác?”



“Nương tử nói đúng lắm, Lý lão đầu, ngươi tốt nhất nên đưa ruộng ra, bằng không đừng trách chúng ta lên nha môn cáo ngươi!” Đỗ Hiển cũng cao giọng hét.




“Oái, còn nhớ khế ước kia á?.” Ai ngờ Khâu thị không sợ chút nào, cười gằn nói: “Thật sự quên mất, lần trước các ngươi đặt khế ước với hắn căn bản không được rồi, vừa có hiềm nghi lừa gạt, so với ruộng tốt thấp một lượng bạc, thứ hai, Lý lão đầu này ngày đó căn bản đang uống rượu, trọng tài cũng thừa nhận, nói Lý lão đầu lúc ấy ngơ ngơ ngác ngác, rõ ràng chính là các ngươi thừa dịp hắn không rõ ràng mới đặt khế ước trước, làm sao có thể chắc chắn chứ?”



Sắc mặt Triệu thị thoáng thay đổi trắng bệch, cánh môi run lên, chỉ vào Khâu thị nói: “Ngươi…ngươi thật độc ác!”



Khâu thị nhìn bà hình dáng này trong lòng thoải mái khỏi nói, ai bảo nhà bọn hắn ghét bỏ con trai của bà, Đỗ Hoàng Hoa là vật gì cũng xứng từ chối con trai của bà? Hiện tại biết lợi hại rồi chứ! Bà ta nhún vai cười gằn, phá tan khế ước trong tay Đỗ gia thành từng mảnh ném xuống đất, ánh mắt tàn nhẫn như thú, “Muốn đấu với ta, vật này là kết cục của các ngươi!”



Triệu thị cả người cứng đờ, Đỗ Hiển nhìn nương tử nhà mình tức thành hình dáng kia, đưa tay định đi đánh Khâu thị, Đỗ Tiểu Ngư vội kéo lấy ông, “Cha ơi, đánh thật bà ta sẽ ăn vạ đấy, không chừng cáo trạng chúng ta hại người đấy!” Nhà bọn họ không có thôn quan cũng không có người trong nha môn, đánh người không được thứ tốt gì, còn bị người ta tóm lấy cái chuôi.



Triệu thị lúc này chậm rãi xoay người lại nói: “Đi thôi, chúng ta trở về.” Trong thanh âm không giấu được bi và hận.



“Tiền đặt cọc đâu, trả tiền đặt cọc của chúng ta lại!” Đỗ Tiểu Ngư không đi, xông lên quát phụ nhân kia.



“Cầm đi.” Phụ nhân kia mặt đầy coi thường ném bạc trên mặt đất.



Đỗ Tiểu Ngư ngồi xổm người xuống nhặt thỏi bạc lên, lời Khâu thị mới vừa nói không sơ hở nào, nhân chứng kia chắc chắn bị mua chuộc rồi, mà nhìn bộ dạng Lý lão đầu này cũng là nghe nữ nhi của lão nói, bởi vậy việc này cho dù lên nha môn cũng chẳng ăn thua gì. Hình dạng bất nhân như thế có lúc chỉ có thể nhịn!



Nàng hít một hơi thật sâu, nhưng phẫn nộ trong lòng khó che dấu được, “Mẹ, ruộng tốt ấy mà, chúng ta đi mua nhà khác là được, chúng ta còn ghét bỏ ruộng nhà họ dơ bẩn đây này! Một kẻ nói không giữ lời, một kẻ không nói tiếng người, bất trung bất hiếu, ruộng những người này có thể trồng ra được thứ gì tốt chứ? Không chừng vật bẩn thỉu gì cũng có! Ngày nào đó liền hoang!”



Đỗ Hiển nghe được hả giận, “Đúng vậy, chúng ta không cần, trong thôn còn rất nhiều ruộng, nhà này không bán tự có nhà khác bán.” Hắn nói đưa tay ôm chặt bả vai Triệu thị.



Cảm nhận được người bên người cổ vũ, Triệu thị thẳng lưng lên gật đầu, “Nói đúng lắm, người nào ruộng đấy, chúng ta đừng ở chỗ này dính xui!”



Ba người nhìn nhau một cái, trên mặt đều lộ ra tươi cười, tay trong tay đi về phía trước.



Khâu thị vốn còn cao hứng, nhìn gia đình này trong nháy mắt như không có chuyện gì, tức khắc hận nghiến răng nghiến lợi, nghe được bọn họ lại muốn mua ruộng, bà ta sau lưng kêu lớn, “Ta nói cho các ngươi biết, tại Bắc Đổng thôn các ngươi đừng hòng mua được ruộng, không tin thử một chút xem! Đắc tội ta, ta cho các ngươi cả đời đều hối hận!”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện