Edit: Hắc Phượng Hoàng
Sáng sớm Đỗ Tiểu Ngư bị tiếng pháo đánh thức, tính thử mới được ngủ mấy canh giờ, nhưng một năm mới có một lần thế này, nàng không ngủ nướng nữa mà vùng dậy.
Bên trên đầu giường đã đặt quần áo mới, trên đất cũng xếp đặt giày mới, nàng vui rạo rực thay quần áo mới đi ra cửa phòng.
“Nhị ca, chúc mừng năm mới! Chúc mừng phát tài!” Người thứ nhất gặp là Đỗ Văn Uyên, cũng mới từ trong phòng đi ra, trong nhà chỉ hai người bọn họ từ trước đến giờ thức dậy trễ nhất.
Đỗ Văn Uyên cũng một thân quần áo mới, trường bào hoa văn hình mây màu đỏ sậm nổi bật hắn càng thêm ngọc thụ lâm phong, nghe vậy mỉm cười với nàng, “Ừm, chúc mừng năm mới.”
“Không chúc mừng muội phát tài à?” Đỗ Tiểu Ngư chớp mắt một cái.
“Ta phát tài chính là muội phát tài mà.” Đỗ Văn Uyên nói xong đi phía lên trước.
Làm sao giống nhau được chứ? Đỗ Tiểu Ngư bĩu môi, nếu hắn tự mình phát tài giấu đi làm tiền riêng, chẳng phải là nàng không được dính tý nào à!
Bên kia vợ chồng Đỗ Hiển và Đỗ Hoàng Hoa đã thức dậy rồi, điểm tâm đã làm xong xếp đặt một bàn, có màn thầu, bánh bao, cháo, bốn món ăn nguội, còn có canh táo đỏ tối hôm qua làm sẵn, so với ngày thường chỉ một chén mì mà nói được coi là cực kỳ phong phú.
Đỗ Tiểu Ngư đi theo Đỗ Văn Uyên cung cung kính kính dập đầu chúc tết cho cha mẹ, lại chúc mừng đại tỷ xong mới ngồi xuống.
“Đến nào, nhận lấy tiền mừng tuổi nào.” Đỗ Hiển cười ha ha móc từ trong lòng ra lì xì tiền thưởng cho mỗi người một cái, “Ba đứa con theo chúng ta chịu không ít khổ, cuối năm vừa rồi mới tích cóp được một ít tiền, mẹ các con nói, thế nào cũng phải cho thêm, cầm mua thứ mình thích, ôi, không cần tiết kiệm. Hoàng Hoa, ngày mai có xe đi vào trấn đấy, bên kia rất náo nhiệt, đến lúc đó mang theo hai đứa đi dạo.”
Đỗ Tiểu Ngư lúc tiếp nhận tiền thưởng ánh mắt có chút ẩm, nói tiếng cám ơn cha mẹ rồi cúi đầu.
“Đứa nhỏ này bình thường vô lý nhiều nhất, hôm nay làm sao mà mê đồ tới ngốc rồi.” Triệu thị trêu ghẹo.
“Trong lòng vui sướng đấy, nhìn nó túm tiền chặt chưa kìa.” Đỗ Hoàng Hoa cười tiếp lời.
Dùng cơm xong Đỗ Hoàng Hoa lại đi rửa bát giúp, Đỗ Tiểu Ngư mở lì xì ra nhìn, thấy bên trong có năm mươi đồng tiền, đối với một gia đình trong năm thu nhập mấy lượng bạc đã tính rất nhiều rồi, thì ra mẹ nàng cũng chẳng phải là một vị bất công, vẫn yêu tỷ muội các nàng. Nàng trong lòng có chút chua chát, như vậy đến cùng mẹ có đồng ý đại tỷ học thêu Tô Châu không?
Thời gian cấp bách, nửa tháng sau chính là nguyên tiêu rồi!
Nghĩ tới đó nàng vội đi tìm Triệu thị.
“Mẹ à, con có việc hỏi người.”
Nghe giọng nói của nàng run run, Triệu thị duỗi tay sờ đầu của nàng, “Sao thế, muốn mua thứ gì à?”
“Không phải.” Đỗ Tiểu Ngư hít sâu một hơi, “Mẹ à, lần trước không phải nói đến chuyện thêu Tô Châu sao, kỳ thực mợ cả Chương Trác Dư bằng hữu của Nhị ca biết thêu, Hồng Tụ Phường trên trấn kia là của bà ấy mở?. Chương Trác Dư nói nếu đại tỷ muốn học có thể thử xem, hắn có thể giúp một chút, mẹ, người nói có được hay không?”
“Còn có chuyện này.” Triệu thị nhíu mày lại, nhất thời không nói gì.
“Tỷ rất yêu thích thêu Tô Châu đấy, lúc con theo tỷ đi Bách Tú phòng bán hàng thêu, chính miệng tỷ nói nhưng không dám nói cho mẹ.” Đỗ Tiểu Ngư nói: “Chỉ lo mẹ không cho phép?.”
Triệu thị lại nhăn lông mày chặt hơn.
“Mẹ, tỷ mỗi ngày đều khổ cực như vậy, mẹ để tỷ học một ít bản thân mình thích đi, cùng lắm sau này con cần cù một chút, được không?”
“Haiz, không phải mẹ không muốn cho.” Triệu thị cuối cùng mở miệng, “Hoàng Hoa đứa bé này chuyện gì cũng để trong lòng, nếu con nói nó thích học cái này, vậy thì học cũng được, ngược lại trì hoãn không mất bao nhiêu thời gian.”
Xem ra có chút nhả ra rồi, chẳng qua sao có thể không trì hoãn thời gian chứ, mất ba năm đấy! Đỗ Tiểu Ngư do dự muốn nói rõ ràng hay không, lại nghe Triệu thị nói: “Chúng ta sang năm chung quy phải mua ít ruộng, con còn nhỏ đâu giúp được gì, vẫn phải khổ cực tỷ con một thời gian ngắn, nếu nó gả ra ngoài thì thôi, đương nhiên mẹ không trông nổi.”
Nói vậy Đỗ Tiểu Ngư không mở miệng được nữa, ruộng càng nhiều tỷ nàng nào có thời gian thêu thùa! Không được, nhất định phải nghĩ ra biện pháp! Về phần lấy chồng hay không, chưa có người thích hợp nên không gấp việc này.
“Vậy thì trước tiên con coi như mẹ đồng ý rồi.” Đỗ Tiểu Ngư nói xong đi ra ngoài.
Ngày đầu tiên thường là đi tới nhà trưởng bối thân thích chúc tết, chẳng qua tổ mẫu gần trong gang tấc lại không thể đi, mà ngoại tổ phụ đã qua đời sớm, nghe nói ngoại tổ mẫu là mới tạ thế mấy năm trước, Triệu thị có một người đại ca và một người muội muội, đều cách thôn Bắc Đổng khá xa, bình thường không có lui tới gì, cho nên Đỗ gia không có thân thích bái kiến, nên chỉ ở nhà vui đùa.
Chỉ không ngờ buổi chiều có hai thân thích nhỏ đến, chính là nữ nhi Ngô thị Đỗ Phượng và Đỗ Ngọc, còn mang theo chút đồ ăn, thấy là vãn bối, Triệu thị không tiện từ chối hoặc là đuổi bọn họ đi, để ba đứa hài tử bồi tiếp trò chuyện.
Toàn là cô nương, Đỗ Văn Uyên nói chào hỏi rồi bước đi, Đỗ Hoàng Hoa oán niệm khá sâu về bên chỗ tổ mẫu, viện cớ muốn làm việc nhà, cuối cùng chỉ còn sót lại Đỗ Tiểu Ngư. Tuy không tính là chán ghét hai tỷ muội này, nhưng cũng chẳng thốt ra câu nào, nhìn Đỗ Ngọc mặt đầy thiếu kiên nhẫn thì biết nếu không phải ý của tổ mẫu thì hai tỷ muội này chắc chắn sẽ không đến, mà Đỗ Phượng hoàn toàn khác, vừa hỏi han vừa vòng vèo nói tổ mẫu quan tâm cả nhà bọn họ như thế nào.
Đỗ Tiểu Ngư tùy ý qua loa vài câu, Đỗ Phượng đại khái thấy nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện lắm, sau đó đi tìm Đỗ Hoàng Hoa, kết quả có thể tưởng tượng được đương nhiên là một bên lạnh một bên nóng, không bao lâu thì cáo từ.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ không ảnh hưởng đến tâm tình bọn họ, vừa mới sáng sớm ngày hôm sau ba người kích động muốn đi trấn Phi Tiên.
Quả nhiên tân niên có khác, quả nhiên trên trấn có khác, mọi