Edit: Hắc Phượng Hoàng
Chính như Đỗ Tiểu Ngư dự liệu, quả nhiên Chu Đại Nha kia cái gì cũng làm được, không bao lâu sau bắt đầu tìm Đỗ Văn Uyên lôi kéo làm quen. Chẳng qua ca nàng không phải là một kẻ ngốc, lúc trả lời thường làm Chu Đại Nha sặc nghẹn không nói ra lời, mấy lần như thế không còn dũng khí mà lên tiếng nữa, chỉ yên lặng đi ở bên cạnh, thỉnh thoảng liếc hắn một cái.
Đến giữa phố người càng ngày càng nhiều, có tửu lâu thu hút khách bằng cách mời đoàn múa sư tử tới, người đi đường vây vào xem, làm bọn họ chen chúc thành một cụm.
Chu Đại Nha thấy đây là cơ hội tốt, kiên quyết không thể buông tha, bắt đúng thời cơ nhào lên người Đỗ Văn Uyên, lấy cớ dễ lắm, chỉ cần nói người khác đẩy là được thôi!
Kết quả nhào lệch hướng, Đỗ Văn Uyên không phải đầu gỗ, thấy một người như thế nhào tới đâu thể để cô ta nhào lên, đương nhiên là tránh ra rồi.
Thấy Chu Đại Nha bị một cao to đen hôi bên cạnh ôm vững vàng, Đỗ Tiểu Ngư thực sự không nhịn được cười ha hả.
Đỗ Văn Uyên chen vào hai bước nhìn chằm chằm mặt nàng nói: “Muội sớm biết cô ta sẽ như vậy hả?” Thật sự chưa bao giờ gặp loại nữ nhân này, vừa rồi mình đã nói rất rõ ràng là để cô ta tránh xa một chút, nào ngờ đâu cô ta còn có hành động này, may mà hắn nhanh nhạy, nếu không bị cô ta xông vào trong ngực, thật sự không nghĩ ra được sẽ là cảnh tượng gì!
Đỗ Tiểu Ngư còn cười, “Muội đã sớm nhắc nhở huynh rồi, may mà cô ta không thực hiện được.”
Hai người đang nói chuyện không chú ý tới bên cạnh có người đang chen vào, miệng còn hô: “Tiểu Ngư, Đỗ huynh!”
Đỗ Văn Uyên quay đầu lại nhìn thấy là Chương Trác Dư, cười nói: “Thật khéo, đệ cũng đi ra đây à.”
“Đúng vậy, quá khéo luôn.” Chương Trác Dư rất cao hứng, “Mới vừa rồi còn tưởng rằng hoa mắt, không ngờ là các người thật, Hoàng Hoa tỷ cũng đến đây ạ!” Nói xong giơ tay với Đỗ Hoàng Hoa.
Đỗ Hoàng Hoa mỉm cười đáp lại.
“Sắp tới trưa rồi, tới nhà đại cữu ta dùng cơm đi!” Chương Trác Dư đưa ra lời mời, hắn cũng chơi ở bên ngoài lâu rồi đang định đi về ăn cơm, muốn mời bọn họ đi về cùng, vừa vặn trò chuyện.
Đỗ Văn Uyên sững sờ, “Cái này…”
“Không sao đâu, đại cữu ta rất hiếu khách, nếu như biết ta mời là học trò nhỏ còn trẻ nhất trong thôn chắc chắn rất hoan nghênh.” Chương Trác Dư nhiệt tình vỗ vỗ bả vai hắn, “Ta đã từng nói với đại cữu về tài hoa của huynh, ông cũng nói muốn gặp huynh một lần, đi thôi, Tiểu Ngư, Hoàng Hoa tỷ,” Hắn đi phía trước dẫn đường, “Đỗ huynh đã từng tới một lần rồi, cách bên này rất gần.”
Bốn người vừa đi cách đám đông thì thấy ở nghe phía sau có tiếng hét lớn, “Hoàng Hoa tỷ, Tiểu Ngư muội muội, các ngươi đi chỗ nào, chờ ta với!”
Chương Trác Dư không hiểu vì sao bèn hỏi: “Theo các ngươi tới à?”
Lại quên mất da mặt dày kia rồi, Đỗ Tiểu Ngư nói: “Mặc kệ cô ta, người này rất phiền.”
Đỗ Hoàng Hoa nhíu mi, “Dù sao cũng chung một thôn, không thể bỏ mặc kệ, vừa rồi ta đã đáp ứng về cùng rồi.”
Chương Trác Dư cảm thấy vừa rồi trong giọng nói của Đỗ Tiểu Ngư có địch ý bèn hỏi: “Tiểu Ngư, ngươi không muốn cô ta ăn cơm cùng hả?”
“Ừm.” Đỗ Tiểu Ngư gật đầu, không hề che giấu căm ghét.
Lúc này Chu Đại Nha đã đuổi tới, tóc rối bù một mớ ở trên đầu, cực kỳ chật vật, nhưng ánh mắt rất nóng bỏng, từ trên người Đỗ Văn Uyên rất nhanh lại chuyển tới trên người Chương Trác Dư, nghĩ thầm mới một lát thôi đã đi ra một vị thiếu niên, nhìn tướng mạo không kém Đỗ Văn Uyên bao nhiêu, thế nhưng nhìn ăn mặc trên người thì biết là đi ra từ nhà có tiền của.
Cô ta không hề nhìn lầm, Chương Trác Dư từ khi ở nhà đại cữu hắn, hoàn toàn không thể so với trước kia, đại cữu hắn không có con trai, tiếp nhận về đó đối đãi như con trai ruột, ăn mặc ở dùng tất cả đều là tốt nhất quý phủ, Đỗ Văn Uyên từ nhà nông đi ra làm sao so được, cho nên chỉ nhìn từ ăn mặc và phục sức, hai người hiển nhiên không cùng một cấp độ.
“Hoàng Hoa tỷ, đây là ai vậy?” Chu Đại Nha trông mong hỏi, “Thân thích nhà các ngươi à?”
“Là sư đệ của Nhị đệ.” Đỗ Hoàng Hoa trả lời.
“A, cũng đọc sách chỗ Lưu phu tử à!” Chu Đại Nha hơi nghi hoặc một chút, vậy hẳn là người trong thôn, chẳng lẽ là một thiếu gia dòng chính? Nhưng dường như chưa bao giờ nghe thấy, những thiếu gia nhà có tiền trong thôn bọn họ hoặc là không chịu đọc sách, hoặc là xấu xí quái thai, nhưng nếu vị này đọc sách chỗ Lưu phu tử mà trong nhà lại có tiền, thế nào mẹ mình cũng tới làm quen mới đúng chứ…
Thấy cô ta lại đang lộ vẻ háo sắc, Đỗ Tiểu Ngư bĩu môi nói: “Rốt cuộc chúng ta có đi hay không?”
“Các ngươi muốn đi đâu thế?” Chu Đại Nha vội hỏi.
“Chương công tử mời chúng ta tới nhà đại cữu hắn ăn cơm.” Đương nhiên chỉ có Đỗ Hoàng Hoa trả lời cô ta.
Chu Đại Nha hiểu rồi, thì ra công tử đây có thân thích trên trấn, cũng muốn đi theo.
Chương Trác Dư nhìn cô ta cười cười, “Vị cô nương này, đại cữu ta không quen biết cô, vì vậy ta không tiện mời cô đi ăn cơm rồi, mời cô về đi.”
Oa! Đỗ Tiểu Ngư nghe suýt chút nữa vỗ tay, thì ra người thoạt nhìn ôn hòa mà lại có phương diện như thế! Chương Trác Dư giỏi lắm, cậu không phải kẻ ba phải!
Chu Đại Nha bị hắn cự tuyệt ngay mặt, nhất thời tiến thoái lưỡng nan nhưng chưa từ bỏ ý định, đáng thương hề hề lôi kéo tay áo Đỗ Hoàng Hoa, “Ta xem như bằng hữu của Hoàng Hoa tỷ, có thể đi không?”
“Xin lỗi.” Chương Trác Dư nói câu này xong đi về phía trước.
Đỗ Hoàng Hoa thấy thế thở dài, “Hay là một mình cô về thôn trước đi, Chương công tử không làm chủ được, chỗ ấy chính là nhà đại cữu hắn.”
Nói đến mức này rồi ai còn cố cưỡng cầu được nữa, Chu Đại Nha oán hận trừng Đỗ Tiểu Ngư, cô không phải người ngu, sao lại không phát hiện được địch ý của đối phương chứ, nhưng ba tỷ đệ này cứ lấy nha đầu chết tiệt kia làm trung tâm, cho nên cô ta chỉ có thể đè lửa