Không chờ dưa chín, Đỗ Tiểu Ngư bảo Đỗ Hiển mỗi ngày chọn một ít dưa chín ra, nàng lấy mang đi bán thử trong thôn trước.Trong thông có ít người trồng dưa hấu, lại có mấy nhà giàu có, chắc sẽ bán được, Đỗ Hiển đưa đi hộ nàng tới nơi đã bị thúc giục trở về trông ruộng bông, nơi này có Tần thị ở đây, mở tiệm tạp hóa và hàng thịt, Đỗ Tiểu Ngư chuyển cái ghế băng ngồi sát bên, hai người tán gẫu.
Tần thị ăn dưa, tiện tay đưa tới một xâu tiền đồng, “Nóng dễ sợ, mau giải khát thôi.”
Đỗ Tiểu Ngư cũng không khách khí, nhét tiền vào túi, lấy dao thông thạo bổ dưa ra, chọn một miếng đưa cho Tần thị, “Nếu như được thả trong giếng nước lạnh ăn càng ngon.”
“Trở về lại làm, nơi này nào có nước giếng.” Tần thị không thể chờ đợi được nữa muốn ăn, luôn miệng khen ngọt.
Người qua lại trên đường không thiếu, nhìn thấy dưa đỏ tươi mát, vị ngọt kia như bay đến chóp mũi, liền đi tới dồn dập hỏi: “Dưa này bán thế nào?”
“Đều là một thôn, năm văn tiền một cân thôi ạ.” Đỗ Tiểu Ngư nói: “Đi vào trấn sẽ bán sáu văn tiền.”
“Dưa này ăn rất ngon, không ngọt ta trả tiền.” Tần thị cũng chào hàng giúp.
Không bao lâu sau bán được ba trái.
“Vậy họ Chu còn bán thịt nữa không?” Đỗ Tiểu Ngư nhìn hàng thịt bên cạnh, Bàng Dũng đang cắt thịt lên cân cho người ta, phía sau còn xếp hai người, chuyện làm ăn thật không tệ.
“Không dám tới, đến đây chẳng phải lại lỗ vốn.” Tần thị dương dương tự đắc.
Đỗ Tiểu Ngư liếc nhìn bà ta một cái, “Nếu hắn không bán, sau này không chừng lại có nhà khác đến giành giật chuyện làm ăn với thẩm.” Họ Chu trước đấy dựa vào là thân thích của thôn trưởng, người khác không dám nhúng chàm, mà nhà giàu có lại khinh thường kiếm chút tiền ấy, cho nên vẫn luôn nằm trong tình trạng lũng đoạn, nhưng hiện tại rõ ràng tình huống ấy bị đánh vỡ.
Tần thị hơi sửng sốt, “Ta đúng là không nghĩ tới việc này.” Vừa nói vừa bỏ dưa vào miệng, “Nếu một người bán cũng được tầm trăm cân, nếu có ba hàng thịt, vậy thì mối làm ăn này không cần làm nữa, người khác cũng không phải là người ngu.”
“Đúng vậy, nhưng người khác nhìn một nhà thẩm bán, sẽ không đỏ mắt à?”
Tần thị trầm ngâm một chút, “Vậy ta phải chuẩn bị tạo mối quan hệ với mấy hộ nhân gia mới được, đỡ phải đến lúc đó phiền phức.” Không thể thiếu đưa chút lễ, thường ngày bán thịt cho bọn họ thêm chút vụn vặt, bà cười cười đưa tay sờ mặt Đỗ Tiểu Ngư, “A, nhóc con này tinh thế, nếu là con gái ta thì tốt quá”
“Vậy cha mẹ cháu đau lòng lắm.” Đỗ Tiểu Ngư cười rộ lên.
Tần thị nhìn nàng càng ngày càng yêu thích, gọi Bàng Dũng chọn hai khúc xương to cầm ra đưa cho nàng, “Trở về nấu canh uống đi, biết thừa cháu yêu cái này.”
Đỗ Tiểu Ngư nói tiếng cám ơn, chờ bán xong dưa hấu thì xách về nhà.
Triệu thị đã sớm quen tiểu nữ nhi chiếm hời của Tần thị, nhưng vẫn cứ cam tâm tình nguyện, gõ đầu nàng một cái rồi đi vào bếp rửa sạch.
Cách mấy ngày, cuối cùng tất cả dưa hấu cũng chín, nhưng trước đó đã bị Đỗ Tiểu Ngư bán đi chừng mười trái, lại đưa cho người khác một ít, cho nên còn lại không nhiều lắm, một chiếc xe bò có thể chứa được hết, cha và con gái ngồi xổm ở phía sau xe đi lên huyện.
Đang là hạ tuần tháng Năm, trong huyện không giống như trong thôn, có vẻ nóng hơn, mọi người đều mồ hôi đầy áo, người thô thiển thì vắt luôn cái khăn lên cổ. Lúc đi ngang qua đường phố phía tây, Đỗ Tiểu Ngư bảo xe bò dừng lại, tự mình xuống xe đi vào Vạn gia.
Một trái dưa hấu nặng chừng tám cân, hạ nhân trông cửa biết nàng, nghe nói đến đưa dưa hấu cho Vạn lão gia, Vạn phu nhân, vội sai người tới đỡ giúp.
Đỗ Văn Uyên và Đỗ Hoàng Hoa đều ở trong nhà người ta, tuy nói không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng thể hiện tấm lòng.
Ai ngờ Vạn lão gia và thái thái vừa vặn không có ở nhà, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm bán dưa xong tính toán đến thăm Đỗ Hoàng Hoa, bèn đi ra chợ cùng Đỗ Hiển.
Kết quả vừa chuyển dưa hấu xuống dưới thì thấy hảo thủ dưa hấu Khưu Trưởng Vinh ở trong cũng ở đây bán dưa.
Song phương nhìn nhau một cái, tiếng rao hàng của Khưu Trưởng Vinh đột nhiên vang hơn, “Dưa hấu ăn ngon đây, ngọt như mật đường đây, ăn mát lạnh đây ”
“Sao ông ta cũng ở đây? ” Đỗ Hiển cảm thấy không hay, “Người này trồng dưa bán chạy lắm, chúng ta bán được không đây?”
“Sợ cái gì, không phải phụ thân cũng ăn rồi, lẽ nào cảm thấy được dưa này không ngon ư?” Đỗ Tiểu Ngư nói, vừa cầm dưa hấu sắp xếp gọn gàng trước mặt, chọn một quả dưa lấy dao bổ ra, bày ở trên tấm thớt.
“Như vậy liệu có được không.” Đỗ Hiển vẫn không thấy tự tin.
“Vậy là được rồi, phụ thân mau hô bán thôi.” Đỗ Tiểu Ngư nói: “Bán đồ bằng bản lãnh của mình, không ai quản ai cả đúng không ạ?”
Ánh mắt khi cười rộ lên như trăng lưỡi liềm truyền niềm tin cho ông, Đỗ Hiển thanh yết hầu hô: “Bán dưa đây, bán dưa đây, dưa ngọt ăn rất ngon đây…”
Đỗ Tiểu Ngư đưa tay lên môi thành dạng kèn đồng cũng hô lên, “Đi ngang qua không nên bỏ qua nha, dưa hấu hồng tâm không ngọt không lấy tiền, miễn phí nếm thử, giá cả phải chăng đây”
Thanh âm của hai người một cao một thấp, một nhu một cương, rất nhanh dẫn tới người khác nhìn sang, lại nghe cái gì dưa hấu hồng tâm, lại là miễn phí nếm thử, vội xúm lại, có người hỏi, “Vì sao gọi là dưa hấu hồng tâm thế?”
“Nhìn bên trong hồng hồng, không phải hồng tâm là cái gì, lẽ nào gọi hoàng tâm ạ?” Đỗ Tiểu Ngư cười.
“Úi chà, còn tưởng rằng không giống dưa dấu bình thường cơ. ” Có người thất vọng.
“Ăn rất ngon đấy, các người có thể nếm thử nha, đằng nào cũng đến rồi phải không?” Đỗ Tiểu Ngư cắt xẻ thành vài miếng đưa tới, “Ăn không ngon thì không mua.” Nàng từ trước đến giờ cam lòng chút tiền lẻ này, cái gọi là lãi ít tiêu thụ mạnh, chủ yếu là bên cạnh còn có đối thủ mạnh mẽ.
Có mấy người tham lợi ăn không ngừng, không hề có ý muốn mua.
Đỗ Hiển gần mất kiên nhẫn, Đỗ Tiểu Ngư giữ chặt ông, lại hô lớn lên, “Cháu thấy mấy vị đại thúc đại nương cũng nóng sắp ngất rồi, phụ thân bảo để cho mọi người ăn thêm mấy miếng, chúng ta bán dưa hấu là vì giải khát cho mọi người.”
“A, tiểu nha đầu này thật tốt bụng”. Mọi người dồn dập tán thưởng.
Luôn có người thiện tâm, một vị đại thẩm lập tức bỏ tiền mua một trái dưa hấu, cộng thêm