Sáng sớm Đỗ Tiểu Ngư thông qua thủ đoạn nũng nịu thuyết phục Đỗ Hiển cùng đi vào núi, sau đó kéo hai cái giỏ trúc lớn đi sang nhà Ngô đại nương tìm Lâm Tung.Ba người rất mau đi vào trong núi, nhưng chưa đi đến rừng cây hạnh đã ngửi thấy một vị chua nồng đậm, xem ra đã bị hỏng nặng rồi, Đỗ Tiểu Ngư vội vàng chạy tới, quả thực thấy hạnh đầy đất, lựa vài quả ra nhìn, toàn là nhũn nát hết rồi, hoàn toàn không thể ăn được nữa, còn có nước chảy ra, dẫn tới không ít côn trùng.
Xem ra bởi vì nguyên nhân con hổ, trong khoảng thời gian này không ai dám lên núi, thật đáng tiếc đám quả hạnh này.
“Thế này con còn muốn sao?” Đỗ Hiển chỉ vào nói: “Không bán được tiền đâu.”
“Con biết.” Đỗ Tiểu Ngư ngẩng đầu cười nói: “Nhưng nhân hạnh có thể bán lấy tiền đấy.”
Cây hạnh là cây hiếm toàn thân toàn là báu vật, thân cây có thể đem ra làm gia cụ, trái hạnh có thể ăn, mà hạt hạnh bên trong có nhiều tác dụng lắm, một có thể làm thuốc, hai có thể làm điểm tâm, nấu cháo, ba có thể dưỡng da, cho nên giá trị là đỉnh cao đấy.
Đỗ Hiển sửng sốt một chút rồi cười nói: “Con cái gì cũng nghĩ ra được, khó trách mẹ con nói con điên cuồng, bóc hạnh nhân này phiền toái lắm đấy, mà không biết có thể bán được mấy đồng tiền.”
“Đang rảnh rỗi không có việc làm mà.” Đỗ Tiểu Ngư vứt từng trái từng trái hạnh vào trong sọt tre, “Mảnh đất kia của chúng ta trồng một ít rau dưa để mùa thu mùa đông ăn, không cần phải trông, mà những chuyện khác tự có Chung đại thúc đến làm.”
Đỗ Hiển từ trước đến giờ đều chiều nàng, cũng lại nhặt cùng, rất nhanh hai chiếc giỏ trúc lớn đã đầy.
Lâm Tung nhìn vào trong rừng, phát hiện còn một chút quả hạnh còn nguyên trên mặt đất, bèn nói: “Lát nữa còn tới à?”
“Đúng vậy, làm phiền Lâm đại thúc.” Đỗ Tiểu Ngư lộ ra nụ cười ngọt ngào, “Ai bảo trong thôn này chỉ có Lâm đại thúc dám lên núi chứ?.”
Tay không đánh người đang cười, khóe miệng Lâm Tung hơi động nhưng không nói gì.
Đỗ Hiển tuy rằng cảm thấy nữ nhi nhà mình làm phiền Lâm Tung thì không hay lắm, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, cũng dỗ Lâm Tung vài câu, “Nhìn Lâm đại thúc của con không chỉ võ công giỏi, người cũng có kiên nhẫn, nếu là người khác sớm đã không để ý đến nha đầu con đâu.”
Lâm Tung càng không có lời gì để nói, vác giỏ trúc lên đi xuống núi.
Tổng cộng qua lại ba lần mới lấy hết quả hạnh về, phỏng chừng có hơn 200 cân, đều để ở một góc xó trong tiền viện.
Triệu thị nhìn một đống hạnh lớn vụn nhừ dở khóc dở cười, gõ đầu Đỗ Tiểu Ngư, “Nhưng mà không có người giúp con nữa đâu, ngày mai chúng ta phải đi gặt lúa mạch rồi.”
“Con biết rồi ạ, mẹ không phải quan tâm cái này đâu.” Đỗ Tiểu Ngư tìm một chiếc ghế băng ngồi xuống bắt đầu bận rộn.
Đến buổi tối mới bóc được mười mấy trái, phải dùng mất ba ngày mới xử lí xong đám quả hạnh nát nhừ, tổng cộng có 352 hạt hạnh, sau khi rửa sạch nàng mang đi phơi nắng trong sân.
Mấy hôm nay mọi nhà đều đang bận rộn, chủ yếu là thu gặt lúa mạch, lúa mạch là loại cây được gieo trồng phổ biến ở phương bắc, phần lớn các gia đình lấy nó làm món ăn chính, như nhà Đỗ Tiểu Ngư được xem là ít ăn.
Gặt xong đương nhiên là đi vào trấn bán, đổi được ba lượng bạc, tám mẫu đất mới thu nhập được chút này, so với dưa hấu thì ít hơn, nhưng hơn ở chỗ gieo trồng loại này có kinh nghiệm rồi, giá cả không biến động nhiều, hơn nữa nhà mình cũng phải để lại ăn, như vậy sang năm khẳng định vẫn muốn trồng. Không giống những cây công nghiệp hiếm có kia, khiến người ta lo lắng đề phòng, Đỗ Tiểu Ngư tự mình trải qua cũng coi như cảm nhận được.
Ngày hôm đó, Đỗ Tiểu Ngư đang suy nghĩ xử trí hột hạnh như thế nào, Đỗ Hiển đi bán tiểu mạch lại nghe ngóng cho nàng, thì ra hiệu thuốc mua hạnh nhân giá tiền không cao, bán đi chỉ được mấy trăm đồng tiền thôi, cho nên phải tìm con đường tốt hơn.
“Tiểu Ngư, mấy con thỏ của con sắp cắn nát hết lồng trúc rồi, không thay cái rắn chắc là không được đâu.” Triệu thị ở bên ngoài dọn dẹp chuồng bò, bà mới hỏi thăm được con dê của Vương gia để được mấy con, đang suy tính bảo Đỗ Hiển xây dựng thêm chuồng bò, mua một hai con dê về nuôi.
Đỗ Tiểu Ngư vội chạy đến, quả nhiên thấy lồng trúc không nhốt được thỏ nữa rồi, hàm răng này thật là lợi hại, nàng nghĩ, nhóm thỏ nàng mua đầu tiên đến nay cũng đã được sáu tháng, thỏ con đã trưởng thành, ngồi xổm xuống bắt lần lượt bốn con thỏ ra nhìn vào bụng chúng.
Vận khí không tệ lắm, có đực có cái, không bị cùng một loại giới tính, chẳng qua một nhóm này huyết thống gần nhau, nàng không có ý để chúng sinh sôi nảy nở, muốn sinh sôi nảy nở thì phải chờ đám mua lần sau kia trưởng thành mới được.
“Mẹ, Dư thiết tượng đầu thôn kia tay nghề rèn sắt có được không ạ?” Nàng hỏi.
“Con muốn làm gì? Đánh lồng sắt à?” Triệu thị ngẩng đầu lên nói.
“Vâng ạ, cái khác không dùng được, chúng nó sẽ lại cắn hỏng thôi.” Đỗ Tiểu Ngư cười cười, “Con có tiền riêng, không cần mẹ bỏ tiền đâu ạ.” Nói xong lại cảm thấy không thích hợp, dường như hai mẹ con thành xa lạ.
Quả nhiên Triệu thị không vui, kêu một tiếng, “Úi chà, còn sợ ta không trả tiền cho đây này.”
“Không phải, mẹ.” Đỗ Tiểu Ngư vội vàng giải thích, “Lúc trước không phải bán thảo dược kiếm được ít tiền sao, đỡ phải để mẹ cho, của con cũng là của mẹ mà, ai sợ người không nỡ chứ.”
Triệu thị phiết miệng nói: “Chỉ con biết nói chuyện, không ai nói thắng được con cả. Đi nhanh về nhanh, lát nữa Tần Đại thẩm sẽ tới đây, lại phải tìm con.”
“A? Tần Đại thẩm còn nhắn trước như vậy ạ?” Đỗ Tiểu Ngư kỳ quái nói.
“Đúng vậy, nói muốn mang một vị cô nương đến, con mau đi đi.” Triệu thị giục một tiếng.
Đỗ Tiểu Ngư vội đi, tìm đến chỗ Dư thiết tượng đầu thôn đặt làm bốn cái lồng lớn, thỏ có lúc biết cắn nhau, phát* lên là lục thân không nhận, vẫn nên làm nhiều lồng sắt mới tốt.
Trả giá tiền cao, Đỗ Tiểu Ngư đau lòng, bốn cái lồng sắt mất 500 đồng tiền, xem ra thời này sắt rất quý trọng, chẳng qua tiền này đầu tư hợp lí, lồng sắt này sau này vẫn dùng, không phải lo lắng hỏng mất.
Về đến nhà, Tần thị thật sự đã đến, mang theo một đại cô nương mười lăm mười sáu tuổi, ánh mắt mở to, vóc dáng thon dài, chỉ là làn da không tốt lắm, hơi