Edit: Hắc Phượng Hoàng
Tiết nguyên tiêu ở triều đại này cực kỳ náo nhiệt, trong huyện mùng tám đã bắt đầu đốt đèn, mãi cho đến mười bảy mới cất đèn, ban đêm sáng như ban ngày, ánh đèn chói mắt, bóng người trùng trùng điệp điệp, vô cùng náo nhiệt.
Tần thị mua cửa hàng trong huyện cho Bàng Thành sớm đã bố trí thỏa đáng, ngày hôm đó hẹn ba đứa trẻ Đỗ gia cùng đi lên huyện chơi.
Đỗ Tiểu Ngư hưng trí bừng bừng, lôi kéo Tần thị hỏi phải chăng dụng cụ buôn bán chè hạnh nhân cũng chuẩn bị xong rồi.
Hai người tâm hữu linh tê, Tần thị cười nói: “Sao lại không chuẩn bị chứ, nguyên tiêu là thời gian người đến người đi, đến khuya còn hò hét ầm ĩ, không nên làm một bữa ăn khuya sao? Tối nay ta để Thành nhi ra ngoài bán.”
Đỗ Văn Uyên ở bên cạnh nói: “Trước tiên cầu chúc đại thẩm tiền vào như nước.”
Tần thị cao hứng cười không ngừng.
Xe bò chầm chậm tiến lên, lúc đến huyện Phi Tiên, sắc trời đã gần đến hoàng hôn.
Quả nhiên người đi đường như dệt cửi, đèn màu treo cao, mấy người đi ở trên phố hết nhìn đông tới nhìn tây, thỉnh thoảng dừng bước thưởng thức.
Lần trước Đỗ Tiểu Ngư không tới trong huyện xem đèn, lần này thật sự xem như mở mang tầm mắt, thầm nghĩ, nơi này chỉ là thị trấn đã đồ sộ như thế, đưa tầm mắt nhìn, tràn đầy hoa đăng. Hình dạng kiểu dáng đủ loại, vượt sức tưởng tượng, làm nàng không khỏi nhớ tới bài ca kia,
“Gió đông xuân đuổi tìm ngàn cây
Càng rơi xuống, tựa mây sao
Bảo mã điêu xa hương ngập đường
Tiếng tiêu phượng lay động
Ấm ngọc tỏa sáng,
Một đêm cá rồng vui múa…”
[Thanh ngọc án – Bản dịch từ Thivien.net]
Bởi vậy có thể tưởng tượng, kinh thành những thứ này ban đêm nhất định càng làm cho người ta thêm say mê.
“Nơi này là nhà chúng ta.” Tần thị dẫn bọn họ đến một tiểu viện góc tây bắc, vừa gọi: “Thành nhi, mau ra đây.”
Đây là một tứ hợp viện cực kì bình thường, có hai gian sương phòng, bên trong là ba gian phòng lớn xoay ngang, diện tích vẫn đủ lớn, trong đình có cái giếng cổ, bên cạnh trồng hai gốc cây mai, đang mọc ra nụ hoa, đúng là có chút thanh nhã.
Bàng Thành một đầu mồ hôi từ bên trong chạy ra, cười ngốc ngốc với mấy người, “Đến đây nha ~ , đêm nay đến xem đèn, đẹp lắm, đoán chừng có mấy ngày đấy.”
Đỗ Tiểu Ngư cười nói: “Bàng đại ca đang làm gì mà ra nhiều mồ hôi thế?”
Tần thị lắc đầu, “Còn phải nói, chắc chắn là đang đảo chè hạnh nhân, Bàng đại ca của cháu chân tay vụng về cháu cũng biết rồi đấy, ta đã dạy mấy lần rồi, bây giờ xem như làm được ra dáng rồi.”
Bàng Thành gãi đầu, có chút mắc cỡ, “Chỉ sợ làm ăn không ngon, may quá, các ngươi tới nếm thử, ta lập tức đẩy ra ngoài bán.”
Mấy người theo hắn vào phòng bếp, thấy một nồi cháo trắng như tuyết, Bàng Thành bưng một chén cho Đỗ Tiểu Ngư, cười nói: “Nhìn xem có giống muội làm không?”
Đỗ Tiểu Ngư uống một hớp, gật đầu, “Rất ngon, chắc quen tay rồi ạ, lại nói, người nơi này chưa từng ăn, không bị so sánh đâu.”
“Đúng vậy, uống ngon lắm.” Đỗ Hoàng Hoa cũng chân thành có khích lệ một câu.
Ngược lại Đỗ Văn Uyên tinh tế thưởng thức sau đó nói: “Nên cho ít đường thôi, chẳng qua cô nương gia lại yêu thích uống ngọt.” Hắn lại cảm thấy nhạt một chút ngon hơn.
Bàng Thành có chút mê hoặc, “Vậy rốt cuộc là ngọt tốt hơn, hay là nhạt tốt hơn?”
Tần thị nhíu mày, gõ một cái trên đầu hắn nói: “Con làm đến đâu bán đến đấy, mang đường trên người, thấy cô nương gia thì cho nhiều thêm, khi nấu thì cho bớt đường đi.”
Bàng Thành bỗng nhiên tỉnh ngộ vội nói: “Vẫn là mẹ thông minh”
Đỗ Tiểu Ngư âm thầm buồn cười, Bàng Thành này tuy hàm hậu thành thật, có vẻ hơi ngốc, kỳ thực rất đáng yêu, nếu tìm người thật lòng thích cũng tốt, tiếc thay ánh mắt Tần thị cao quá, không sợ nếu thật sự tìm về người con dâu lợi hại, đến lúc đó bắt nạt con trai bà thì sao nhỉ?
Sau đó Đỗ Tiểu Ngư lại giúp Bàng Thành xếp chè hạnh nhân, Đỗ Hoàng Hoa chuẩn bị bánh nướng, Tần thị thì đi thu dọn phòng nhỏ, buổi tối để cho bọn họ ngủ ở nơi này, mang chăn đi ủ nóng, không phí bao nhiêu thời gian.
Đến khi trời tối hẳn, hoa đăng trong huyện đều sáng lên, ngoại trừ Tần thị, mấy người đều đi ra cửa trước.
Bàng Thành chất chè hạnh nhân lên xe nhỏ tới cửa chợ bán, Đỗ Tiểu Ngư không thể thiếu giúp hắn gọi vài câu, vật này mới mẻ, năm mới trong tay đứa bé đều có chút tiền, lúc này lập tức vây quanh.
“Trẻ con có cho thêm đường không?” Bàng Thành lại gặp khó khăn, mẫu thân hắn chỉ nói cô nương gia sẽ bỏ nhiều đường.
“Có cho thêm.” Đỗ Tiểu Ngư cười nói: “Tiểu hài tử yêu thích ăn kẹo, đúng rồi, lão nhân gia cũng cho ít đi nha, ăn nhiều không tốt.”
Tần thị lúc này cũng vội vàng làm xong việc trong tay, gọi bọn họ tự đi xem đèn.
Ba tỷ đệ đi từ đầu đường tới cuối đường, nhìn hoa cả mắt.
Mà mỗi lần ngang qua đoán đố đèn, Đỗ Tiểu Ngư sẽ không buông tha, lôi kéo Đỗ Văn Uyên để hắn đoán, đương nhiên, phần thưởng tất nhiên là nhiều rồi, nào là kẹo hồ lô, khăn, bánh xốp, vân vân, không thiếu gì cả, lúc trở lại tiểu viện ba người trong tay đều xách đầy.
Vào buổi trưa ngày thứ hai, nàng lại đi Vọng Nguyệt lâu, chủ yếu là lần nữa xác định tình huống khách ăn thịt thỏ với Mao chưởng quỹ, người ăn món này không nhiều, bình thường sẽ chọn loại thịt khác, trừ phi là tiểu nhị tự mình đề cử, như vậy còn có người ăn. Đa số không có thói quen này, trừ phi có một số ít đặc biệt yêu thích món này.
Tiếp theo nàng lại hỏi có người ăn cay hay không, đại chưởng quỹ Mao Tống này căn bản là không thèm để ý một tiểu cô nương, nhưng bởi vì có mấy lần giao dịch, lại thấy bọn có chút quan hệ với Lâm Tung, thêm nữa hiểu được Đỗ Văn Uyên ở tại Vạn gia, lúc này kiên nhẫn vô cùng, cười nói: “Tiểu cô nương đúng là biết rất nhiều, hạt tiêu này ở quốc gia chúng ta gần đây mới lưu hành, trước đây không có ai ăn, sau này có vài người ăn, ngay hai năm trước tửu lâu chúng ta cũng không dám làm món cay, chẳng qua hơn một năm gần đây bất đồng.”
“Bây giờ nhiều người ăn rồi sao? Chẳng qua trong thôn chúng ta cũng không có lưu hành.” Đỗ Tiểu Ngư nói, nàng cũng thích ăn cay, lần này thế nào cũng phải mua chút về thử xem, nếu cha mẹ cũng thích ứng vậy thì không thể tốt hơn.
“Mới đầu hạt tiêu đắt đỏ, coi như là nhà giàu có cũng không ăn nổi, tất nhiên là quan lại nhân gia thường dùng, bây giờ nhiều người trồng, ăn người cũng nhiều hơn, cứ lấy tửu lâu chúng ta mà nói, hiện