Ngư Dược Nông Môn

Thư tín


trước sau



Đỗ Tiểu Ngư vốn định đi, lại lập tức dừng lại, xem ra lại có bát quái để nghe rồi. Triệu thị thắc mắc hỏi: “Liên Hoa sao vậy?”



“Hôm qua ở trên đường cái ta gặp nó, cô nói xem, rõ ràng bị một vị công tử say khướt ôm vào trong lòng ” Tần thị lắc đầu , “May là ta đi lên hỏi một tiếng , nếu không cô nương này ngày mai tỉnh lại cũng không biết được đang ở đâu đâu ”



Việc này không phải là chuyện nhỏ , Triệu thị kinh ngạc , nghĩ một hồi nói: “Đứa nhỏ Liên Hoa này không giống người không biết nặng nhẹ mà, làm sao sẽ làm ra chuyện như vậy ? Không nhìn lầm đấy chứ? ”



“Sao có thể nhìn lầm được , cô nương này lanh lợi đáng yêu, trên mặt còn có một cái lúm đồng tiền , ta đã gặp vài lần đương nhiên còn nhớ. Lại nói, cho dù nhớ lầm , dù sao cũng không nhận sai mẹ nó được, mẹ Liên Hoa tới ngay sau đó, vị công tử kia không dám phóng đãng ở trước mặt mẹ người ta nữa, đẩy Liên Hoa vào lòng bà ta rồi đi. ”



Triệu thị nghe vậy líu lưỡi , “Vậy Thôi đại tỷ có biết vị công tử kia không? ”



“Bà ta nói là không nhận ra, còn nói Liên Hoa nhà bà ta trong sạch , bị người ven đường đánh thuốc mê mang đi bán, ở trên đường cái khóc một trận. ” Tần thị khinh bỉ một tiếng , ” Làm gì có chuyện bị đánh thuốc mê , chẳng nhẽ ta lại không phân biệt được mùi rượu à? Rõ ràng là uống rượu say , vị công tử kia cũng chẳng phải kẻ tử tế gì , ta tìm người nghe ngóng rồi , là nhị công tử nhà buôn trà Khương gia, phong lưu thành tính , cả ngày đi tán tỉnh mấy cô nương, Liên Hoa nhà họ cũng chẳng ngoan ngoãn gì, cô nương nghiêm túc làm sao sẽ đi uống rượu với loại người như thế chứ? ”



Tần thị thở ra một hơi, nói nhiều lời như vậy , nâng chung trà lên uống mấy ngụm mới nói: “Còn bảo ta đừng nói cho người khác biết , khỏi bị bẩn thanh danh nữ nhi nhà bọn họ, thật là buồn cười, giữa đường cái trong huyện lại làm như thế , không biết xấu hổ à? Đại tỷ , người khác thì ta không nói đâu, nhưng ta sao có thể không nói cho ngươi một tiếng chứ, đúng không? ”



Chẳng qua Triệu thị không hề cảm kích, chỉ cười cười , “Ta cảm thấy chắc có chút hiểu lầm ở bên trong đấy, đứa bé Liên Hoa kia không đến mức . . . ” Vừa nói vừa sợ Tần thị không vui , bèn thêm một câu: “Mặc kệ thế nào cũng không liên quan đến nhà chúng ta , Văn Uyên nhà chúng ta không vội tìm vợ đâu, năm sau sẽ đi thi hương , thế nào cũng phải qua đó mới tính. ”



“Phải rồi, nếu như thi đậu Cử nhân thì Bạch gia tính gì chứ ? ” Tần thị khuyên giải: ” Chính là cái lý này, cô đừng định thân gia với nhà họ , Văn Uyên sau này có tiền đồ lớn, thi đậu cử nhân , tương lai sẽ có chức vị, nó lại còn trẻ , theo ta thấy , cưới người như cô nương Vạn gia cũng được á. ”




Đỗ Tiểu Ngư vừa nghe vừa nhìn bà ta, làm sao không biết những tâm tư nhỏ nhặt kia của bà ta, nếu nhà bọn họ kết thân với Vạn gia, Tần thị sẽ được hưởng không ít lợi.



Cho nên hôm nay đặc biệt chạy tới báo chuyện này, ngoại trừ muốn nhắc nhở nhân phẩm Bạch Liên Hoa ra, cũng pha trộn không ít tâm tư của riêng bà ta.



Đợi Tần thị cáo từ ra về , Triệu thị thở dài , Bạch gia này, hai đứa bé này khiến cha mẹ đau tim, hai vợ chồng Bạch Sĩ Hồng thật vất vả .



Đỗ Tiểu Ngư tất nhiên là đi nghiên cứu mấy con thỏ.



Năm con thỏ mới mua là ba loại giống khác nhau , loại màu vàng đất màu không đồng đều , phía trên vàng nhất, nhạt dần về phía bụng , đầu khá nhỏ , lỗ tai tương đối dài , mà loại vàng trắng kia thì lỗ tai tương đối ngắn , chung quanh cái mũi, từ cổ đến chân trước là màu trắng, còn dư lại đều là màu vàng , dáng vẻ rất cơ trí. Cuối cùng là đám màu đen, da lông bóng loáng , mặt bình bình, rất có cá tính.



Trước tiên nàng cân trọng lượng từng con, ghi trên cuốn vở , sau đó để vào trong lồng.



Ở đây mỗi con thỏ đều có nhật ký trưởng thành riêng , tình hình bao lâu lớn bao nhiêu , thân thể kiện khang như thế nào đều viết rõ ràng , bởi vì nàng muốn lấy con tốt nhất ở trong đó ra sau này làm thỏ giống.



Thông thường thỏ chỉ dùng hai ba năm thôi, cho nên công tác chọn lựa sẽ liên tục không ngừng .



Trải qua mấy ngày , Đỗ Văn Uyên từ trên huyện trở lại , trong tay xách hai con cá, cá này đương nhiên chết rồi, cứng đơ nằm đấy, miệng há hốc.



Đỗ Hiển không nhịn được cau mày , “Xa xôi thế mang cá về làm gì? Hồ nhà chúng ta nuôi nhiều lắm, con muốn ăn thì cha đi vớt ngay , nó tươi sốt hơn con này nhiều . ”



Đỗ Tiểu Ngư mắt sáng lên , kinh hỉ nói: “Cha à , đây không phải là cá bình thường đâu, là lư đấy ạ (*cá pecca, cá sạo,.…), lần trước tỷ khoe với con, nói ăn ngon cực kì. ”



“Chính là tỷ bảo con mang về ạ , nói là cho mọi người nếm thử . ” Đỗ Văn Uyên cười nói: ” Trước khi đi đã giết rửa sạch sẽ rồi, cha mau cầm đi cho nương nấu . ”



Đỗ Hiển gãi đầu , tiếp nhận cá nhìn chung quanh , thấy quả nhiên bộ dạng quái dị , thở dài nói: “Hoàng Hoa ngốc nghếch có khác, còn gửi cá về nữa. ” Lại hỏi Đỗ Văn Uyên , ” Có phải rất đắt không ? Vậy chẳng phải lãng phí tiền bạc à.”



Triệu thị cũng nghe tiếng đi ra , “Cha con nói đúng đấy, trở về thì trở về, còn mua đồ làm chi, lãng phí tiền ”



” Sao lại là lãng phí ạ , con và tỷ kiếm tiền là muốn để cha mẹ ăn ngon mặc tốt mà , cái này tính là gì đâu? ” Đỗ Văn Uyên lấy từ trong ống tay áo ra hai nén bạc, “Mẹ cầm lấy ạ. ”



Có tới bốn lượng , là một món tiền không nhỏ , Triệu thị nghi hoặc hỏi: ” Ở đâu ra vậy ? ”



“Con kiếm ở thư viện ạ, có người nhờ con viết chữ, có người nhờ soạn thơ , tích góp được không ít “. Đỗ Văn Uyên cười cười , “Mẹ không phải lo lắng đâu

ạ, không ảnh hưởng tới đọc sách. ”



Triệu thị vẫn không vui, mím môi trong chốc lát mới nói: “Con nên chuyên tâm chút , nhà chúng ta không thiếu chút tiền này , con không cần phải đi làm những chuyện này . . . ” Bà nhìn đứa nhi tử ngũ quan xinh xắn , áo màu lam đậm làm nổi bật lên phong thái xuất chúng của nó, không khỏi thầm thở dài một hơi , “Con là người đọc sách , không cần phải dính dáng tới tiền nong , sau này không nên làm như vậy nữa. ”




Từ nhỏ đến lớn , người mẹ này đều không khiến hắn phải lo lắng việc nhà, hắn là một nam hài tử , hắn lại không có chỗ cống hiến , Đỗ Văn Uyên trầm mặc một lát rồi gật đầu , “Vâng, con không làm là được. ”



Đỗ Hiển thấy bầu không khí đột nhiên nghiêm nghị, vội nói: “Ôi, cá này nấu thế nào đây? Tiểu Ngư, có nên dùng quả ớt hấp cùng không? Chắc chắn ăn ngon đấy. ”



Đỗ Tiểu Ngư nở nụ cười hì hì , cha nàng đúng là ăn nghiện, cái gì cũng phải thả quả ớt, quả tiêu , chẳng qua cá lư này thì không thể được .



“Hấp ăn , ” Đỗ Văn Uyên nói: ” Nghe nói còn có thể làm cá lư thái mỏng . ” Hắn ngừng một chút , “Chẳng qua nhà chúng ta không làm được kiểu này. ”



“A , vậy thì hấp ăn . ” Đỗ Hiển cười ha hả nói , ” Đã có cá, ta đi gọi Lâm Đại Ca đến đây , mấy ngày nay hắn không đến rồi , cả ngày có người lôi kéo hắn đi uống rượu ăn cơm đấy. ”



“Mẹ à, cho chút mỡ heo lên hấp nhé. ” Đỗ Tiểu Ngư thêm một câu .



Triệu thị trả lời một tiếng cầm cá đi cho vào nồi, Đỗ Tiểu Ngư móc ra một lượng bạc cho Đỗ Văn Uyên , “Huynh đưa cho Chương Trác Dư giúp muội, cảm ơn hắn giúp muội nữa. ” Lần trước đã đưa cho tiểu thương hai lượng tiền đặt cọc , bởi vậy Chương Trác Dư hẳn là chỉ phải đưa thêm một lượng thôi.



Đỗ Văn Uyên cười nói: “Sớm trả giúp muội rồi, ta có bốn lượng bạc , lẽ nào lại không lấy ra được một hai lượng? ”



Đỗ Tiểu Ngư nhướn mày , “Lẽ nào huynh không chỉ có chừng này thôi , còn cất làm của riêng hả ? ”



“Mới bốn lượng mẹ đã mất hứng rồi , nếu ta lấy hết ra không biết sẽ như thế nào đây? . ” Đỗ Văn Uyên kéo nàng đi vào trong thư phòng , vừa quay đầu đóng cửa lại , lục lọi trong tay áo một hồi , lúc này móc ra hai thỏi bạc lớn , còn có một phong thư cũng rơi ra theo, trực tiếp rơi xuống mặt đất .



Đỗ Tiểu Ngư hiếu kỳ nói: “Ơ, ai viết thư cho huynh à? ”



“Mặc kệ nó , còn chưa xem đâu , bạc này muội cầm lấy , mua heo mua trâu mà nuôi, ta thấy làm ruộng mệt đến sợ , lại phải lo lắng sợ hãi, đừng làm những thứ này. ”



“Không có chi , làm ruộng cũng thú vị mà, đến lúc thu hoạch mới vất vả thôi.” Lúc thu hoạch rất có cảm giác thành tựu, là công sức chính mình bỏ ra , chẳng qua e là Đỗ Văn Uyên chưa từng được cảm nhận.



Đỗ Văn Uyên nhìn nàng chằm chằm, lúc lâu sau mới nói: “Tùy muội vậy , nhưng bạc vẫn để ở chỗ muội , muội cũng đừng tiêu sạch hết. ”



Đỗ Tiểu Ngư ước lượng thỏi bạc , tính toán phải có mười lượng, không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Thật sự kiếm được nhiều đến thế sao? Quả thật là đại thi nhân nha ~ có người dùng tiền xin thơ cơ đấy . ”



“Xem thường ca của muội hả ? Một bài thơ một lượng bạc đấy ” Đỗ Văn Uyên khinh bỉ nói: “Trong thư viện có rất nhiều công tử nhà có tiền , rất sĩ diện , mời người tới nhà mừng sinh nhật hoặc tụ hội sẽ nghĩ một tiếng hót lên làm kinh người , tốn chút tiền này tính là gì chứ? Chẳng qua ta cũng không nghĩ kiếm loại tiền này, trong đầu hết mất, muội nghĩ làm ruộng mệt hơn ta à? . ” Nói xong nằm lên giường , tay đặt ở sau gáy , đôi mắt khẽ nhắm lại .



Đỗ Tiểu Ngư thấy hắn muốn nghỉ ngơi , liền tự mình cất bạc đi, lúc này lại nhìn đến phong thư kia , không kìm nén được bèn nhặt lên , thấy trên bìa mặt trống không , không hề ghi người gửi người nhận.




“Kì quái thật. ” Nàng không nhịn được nói , “Nhị ca , huynh không mở ra xem thử à? ”



“Muội bóc ra xem đi, một thằng bé trong thôn đưa cho ta . ”



Trong lòng Đỗ Tiểu Ngư có ý nghĩ thoáng qua, lúc này liền mở thư ra , chính như nàng dự liệu , đúng là Chu Đại Nha sai người đưa tới, chẳng qua nhất định là nhờ người viết giùm, nàng ta không biết được nhiều chữ như vậy .



“Viết cái gì? ” Đỗ Văn Uyên thản nhiên hỏi .



“Là Chu Đại Nha viết cho huynh , nhắn huynh đêm nay cuối giờ Dậu tới cây hòe lớn phía tây thôn chờ nàng ta. ”



Chu Đại Nha? Khuôn mặt Đỗ Văn Uyên lộ ra vẻ chán ghét , “Nàng ta đầu có vấn đề à ? Nàng ta bảo ta đi , ta phải đi sao? Không có lý do gì chứ? ”



“Nàng ta nói , ” Đỗ Tiểu Ngư ngừng cười , “Nàng ta nói, nàng ta ái mộ nhị ca đã lâu , có gì đó muốn tặng cho huynh , còn nói không ra sẽ phải hối hận , còn nói nàng ta quen biết một vị cử nhân , có thể giúp nhị ca . . . ”



Đỗ Văn Uyên đánh gãy nàng , thực sự không nghe nổi nữa , “Vứt thư đi cho ta. ”



“Một mảnh thâm tình của người ta đấy , nhị ca thật sự không suy tính một chút sao? ”



Đỗ Văn Uyên quét mắt tới , một mảnh lạnh giá .



“Được rồi , ” Đỗ Tiểu Ngư nghiêm nghị nói: “Kỳ thực Chu Đại Nha cũng là người đáng thương , mẹ nàng ta muốn bán nàng ta đi làm thiếp cho người ta, chắc là cùng đường rồi. ”



“Vậy thì thế nào ?” Đỗ Văn Uyên cau mày nói: “Bằng những tư cách này của nàng ta , cũng là tự làm tự chịu thôi ”



Đang nói , Đỗ Hiển ở bên ngoài gọi bọn họ ăn cơm .



Hai người vừa đi đến cửa , liền ngửi thấy mùi cá xông vào mũi .



Lâm Tung lúc này cũng vào phòng , tay trái cầm một vò rượu , tay phải xách một con gà nướng, bữa cơm này đầy ắp rồi, Đỗ Tiểu Ngư vui vẻ vô cùng.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện