Chu Tiểu Hi cảm thấy làm này tham gia là vô cùng sáng suốt rồi, ánh mắt hắn lúc nào cũng dán lên người Thôi tiên tử. Trước đây, hắn cảm thấy khi mọi người nói tới việc đi vào Cảm Ứng Trang thì tấm tắc vô cùng, hắn nghĩ như vậy có chút cường điệu lên rồi, vì một vị trí này mà tranh đoạt thảm khốc, nhưng bây giờ thì hắn lại cảm giác rất may mắn.
Nếu không phải thì làm sao lần nay hắn có thể gặp được nữ tử ôn nhu như Thôi tiên tử.
Nữ nhân ở trên tuyền tuyến thường còn mạnh mẽ hơn cả nam nhân, giống như Lý Duy nói, có thể xách đao tuyệt đối không dễ nói chuyện.
Mỹ nữ vừa ôn nhu vừa có khí chất như Thôi tiên tử chỉ có thế thấy ở Cảm Ứng Tràng.
Những địa phương như Vạn Sinh Viên này, không có nguy hiểm gì, đối với những tinh nhuệ đã xam nhập hoang dã không biết bao nhiêu lần như hắn thì nơi đây không khác gì vườn hoa sau nhà của mình cả. Hắn nhớ lại lúc trước khi còn đi học hắn cũng từng có những hành trình giống như thế này.
Mặc dù vậy, tính cảnh giác của hắn vẫn không hề giảm, hắn đã phát hiện ra có thứ gì đó đang tới gần rồi, khi hắn thấy đó là một con thỏ lông dài thì không khỏi có cảm giác vui vẻ.
Con thỏ lông dài này lại là loại lông đỏ hiếm thấy nữa.
Cả người đều một màu đỏ không chút tạp chất nào, con mắt giống như hồng ngọc khiến Chu Tiểu Hi cũng có chút chậc lưỡi, thực sự là xinh đẹp.
Tại hoang dã mà gặp một con thỏ lông dài xinh đẹp như vậy thì nhất định hắn không có tâm tình mà tán thưởng, ngược lại phải tránh càng xa càng tốt. Nơi hoang dã sinh tồn khó khăn, cạnh tranh kịch liệt, bất cứ sinh vật nào có được vẻ đẹp như vậy thì đều vô cùng mạnh mẽ.
Chu Tiểu Hi nghĩ thầm “Có lẽ là sủng vật của một phu tử nào đó thả đi”
Các học viên khác cũng phát hiện ra con thỏ này.
Một nữ sinh mở miệng ca ngợi không dứt.
Một vài học viên gan lớn cũng đến gần dung cỏ xanh đùa nghịch con thỏ ấy. Chu Tiểu Hi định ngăn cản nhưng nghĩ lại mình có vẻ như đang quan trọng hóa vấn đề lên. Nơi này là Van Sinh Viên an tĩnh bình hòa, không phải là hoang dã nguy cơ bốn phía.
Truyền thống đi thăm dò Vạn Sinh Viên đã được bắt nguồn từ rất lâu rồi, khi Chu Tiểu Hi đ học cũng đã có, lúc đó hắn cũng giống những học viên này, đều rất hiếu kỳ. Mỗi lần đi ra ngoài như vậy đều lưu lại cho hắn những ký ức tốt đẹp. Nhiều năm qua, chưa từng nghe được có chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong Vạn Sinh Viên, học viên bị thường đều đo đi đứng không cẩn thận bị té, bong gân,…
Dã thú ở Vạn Sinh Viên không bị cấm săn bắt.
Rất nhiều học viên khi tới đây lần đầu tiên đều bắt lấy một vài con đem về nuôi dưỡng. Chu Tiểu Hi nhớ tới lần đầu tiên tới Van Sinh Viên hắn đã bắt một con nhím xám, nó đã làm bạn với hắn trong suốt cuộc đời còn học tập trong Cảm Ứng Tràng.
Trong lòng hắn lại than thở.
Đúng là chỉ có ở trong Cảm Ứng Tràng mới có thể hồn nhiên vô lo vô nghĩ như vậy. Rời khỏi Cảm Ứng Tràng, điều đầu tiên nghĩ đến luôn là làm sao để mạnh mẽ lên, làm sao để sống sót. Những vật nuôi mà mọi người nuôi để cùng chơi đùa cũng phải trở nên mạnh hơn để có thể giúp đỡ chủ nhân trong chiến đấu.
Thật tốt biết bao.
Chu Tiểu Hi mỉm cười nhìn những hành động của các học viên.
“Cẩn thận!”
Một tiếng kinh hô từ phía sau đội ngũ vang lên. Chu Tiểu Hi sửng sốt giây lát, hắn nghe ra được đó là âm thanh của Ngải Huy.
Còn một âm thanh khác có lẽ là của tên mập bên cạnh.
Lúc nãy hai người tranh chấp Chu Tiểu Hi cũng chú ý tới. Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra được dó là hình hữu nghị thân thiết giữa hai người nên cũng không ra tay can thiệp.
Bởi vì liên quan tới Lý Duy, Chu Tiểu Hi cũng hơi chút coi trọng tiểu tử này. Hắn và Lý Duy không phải cùng một bộ, nhưng hai người ở chung với nhau, bị học thức và tính cách của Lý Duy làm khâm phục, thiếu niên kia được Lý Duy ưu ái thì hiển nhiên không phải dạng vừa đâu.
Mấy ngày trước, biểu hiện của Ngải Huy cũng khiến cho ánh mắt của hắn sáng ngời lên nhìn thiếu niên này với cặp mắt khác.
Có điều gì không thích hợp sao?
Tất cả đều bình thường, con thỏ lông đỏ đưa mũi ngửi ngửi mấy cái rồi tới gần cỏ xanh trong tay của học viên, có vẻ như rất thích thú cỏ xanh này. Đúng lúc này, con mắt Chu Tiểu Hi đột nhiên co rút lại.
Con thỏ kia bất ngờ nhảy